Hôm Nay Chưa Biến Thành Thú Bông

Chương 302: Xem như mua thấp bán cao



Thẩm Mặc và Bạch Ấu Vi đi một vòng trong nhà thú bông.

Ngoại trừ ngôi nhà trở nên trí năng hóa, bố cục và cách bài trí cơ bản giống như trước đây, có điều không còn búp bê ở khắp nơi, sách trong thư phòng cũng sạch bách, trong tủ quần áo chỉ còn bộ váy lolita màu đen Bạch Ấu Vi từng mặc.

Chắc là bởi vì bây giờ nhà thú bông cam chịu chỉ có một vị chủ nhân.

Bọn họ đi ra ngoài cửa, phát hiện mình một lần nữa về tới lều.

Đi ra ngoài từ cửa sau sẽ đến sườn núi bên ngoài ngôi nhà thú bông, đi xuống dưới là rừng cây, đi về phía trước là có thể đi vòng qua cửa trước.

Sau khi đi hết một vòng, hai người một lần nữa trở lại phòng khách.

Sàn nhà được quét dọn sạch sẽ bóng loáng, lửa cháy trong lò sưởi tường, trên bàn bày biện tách trà.

Bạch Ấu Vi uống một ngụm trà nóng hổi, buông xuống, bĩu môi nói: “Không ngon bằng trà thầy Thừa pha.”

“Thầy Thừa pha trà theo khẩu vị của em, dù sao có lòng và vô tâm khác hẳn nhau.” Thẩm Mặc cũng uống một ngụm trà, nhìn cách bài trí trong phòng, thản nhiên nói, “Phần thưởng lần này có phần vượt qua mức bình thường.”

Bạch Ấu Vi ngây người, đồng tình gật đầu:

“Đúng vậy, chẳng những cho chúng ta một chỗ nương thân, hơn nữa cung ứng nước, điện, gas không có giới hạn. Thảo nào quả cầu kia nói trò chơi đang trong giai đoạn chơi thử điều chỉnh, em thấy độ khó của trò chơi này cùng với phần thưởng đều trái với lẽ thường.”

Đa số đạo cụ của trò chơi thú bông là một lần duy nhất.

Thỉnh thoảng xuất hiện loại đạo cụ sử dụng nhiều lần giống như bùn cũng có hạn chế tương ứng trong phạm vi nhất định, ví dụ chỉ có thể xử lý ngoại thương.

Nhưng mà nhà thú bông lại giống như bug của trò chơi.

Ví dụ, nếu ở trong trò chơi, người chơi vào nhà thú bông, liệu có khi nào trò chơi không thể tiến hành do thiếu người không?

Quan giám sát sẽ làm gì? Đợi người chơi ra khỏi nhà thú bông hay chờ đợi có thêm những người khác đi vào trò chơi?

Lại ví dụ, có một số mê cung cực kì khiêu chiến cực hạn của thể lực con người, có thể xuất hiện các hoàn cảnh ác liệu như sa mạc, rừng mưa, sông băng v.v. Nếu người chơi mang nhà thú bông đi vào, mỗi ngày tham ăn tham uống ở trong mê cung, độ khó của mê cung còn có ý nghĩa gì?

“Anh còn nhớ thủ lĩnh thỏ của trò rùa thỏ thi chạy lần đầu tiên không?” Bạch Ấu Vi hỏi Thẩm Mặc.

Thẩm Mặc gật đầu một cái, “Hửm?”

Bạch Ấu Vi nói: “Lúc đó em lợi dụng lỗ thủng của quy tắc, vì không làm trái với quy tắc, đầu thỏ dùng biện pháp trung hòa, tách một phần mười của mình cho em. Anh có cảm thấy kỳ lạ, vì sao rõ ràng có trình độ khoa học kỹ thuật tân tiến, nó lại cần nạp điện để bổ sung năng lượng, bây giờ suy nghĩ lại, chẳng phải vì tính cân bằng của trò chơi hay sao?”

“Đúng vậy…” Thẩm Mặc trầm ngâm nói, “Nếu người chơi cầm một cái đạo cụ có thể phóng điện vô hạn vào trò chơi thì sẽ tạo thành sự mất cân bằng rất lớn đối với người chơi khác, quan giám sát hạn chế cách thức đạo cụ bổ sung năng lượng, đây cũng được coi là biện pháp bổ cứu.”

Bạch Ấu Vi cười khẽ, “Nhưng bây giờ, em có thể sạc điện không giới hạn.”

“Đúng là kỳ lạ.” Thẩm Mặc cười nhạt lắc đầu, “Rõ ràng bọn chúng rất lưu ý tính cân bằng của trò chơi, tại sao lại đưa ra kiểu phần thưởng này?”

“E rằng Nghiêm Thanh Văn đã đoán đúng.” Bạch Ấu Vi nhếch khóe môi, “Độ khó và phần thưởng của trò chơi này cực kì không thỏa đáng, chưa được điều chỉnh đến trạng thái hợp lệ, chúng ta xem như là mua thấp bán cao.”

“Đừng cố kiếm kiểu sơ sót này lần nữa. Nhặt thêm một lần, bao nhiêu bùn cũng không đủ dùng.” Thẩm Mặc đứng lên, xoa xoa tóc của cô, “Đêm nay em nghỉ ngơi ở đây à?”

Bạch Ấu Vi vươn hai tay về phía anh, “Quay về lều đi! miễn cho thầy Thừa lên cơn đau tim vì không tìm thấy chúng ta.”

Thẩm Mặc nhìn động tác cô tự nhiên như vậy, không biết tại sao hơi ngẩn ra.

Bạch Ấu Vi đưa tay, nghiêng đầu nhìn anh: “Sao vậy? Ôm em đi.”

Thẩm Mặc nhìn chằm chằm mặt cô vài giây không nháy mắt.

Bạch Ấu Vi nghi ngờ, hỏi lần nữa: “Anh sao thế? Cuối cùng ôm hay không ôm hả?”

Anh hoàn hồn, khom lưng bế cô lên, “… Ôm.”

Cô hừ lạnh: “Vậy anh còn lề mề gì thế!”

Thẩm Mặc không lên tiếng.

Vừa nãy chỉ là trong lòng như bị đâm một cái…

Dáng vẻ cô cầu ôm có chút đáng yêu.