Hôm Nay Chưa Biến Thành Thú Bông

Chương 303: Ngủ ngủ



Cảm giác này rất kỳ diệu.

Từ nhỏ đến lớn, anh ít khi ở chung với phụ nữ, thỉnh thoảng tiếp xúc với phụ nữ cũng phần lớn là trưởng bối trầm tĩnh, phóng khoáng, đoan trang tao nhã, không ngờ anh sẽ liên tưởng đến hai từ “đáng yêu” ở một cô gái trưởng thành.

Trước đây, anh chỉ biết liên tưởng hai từ này với cháu gái chưa tròn năm tuổi.

Có điều tính cách giả vờ giả vịt của Bạch Ấu Vi cũng chẳng kém cháu gái năm tuổi của anh là bao…

Nghĩ tới đây, khóe miệng Thẩm Mặc mỉm cười, rất muốn bật cười.

Tâm trạng của anh bị người phụ nữ trong ngực nhạy cảm nhận thấy —

“Anh cười cái gì?” Bạch Ấu Vi hung dữ chất vấn anh, “Có phải trong lòng anh cười chê em không? Anh nghĩ rằng em rất vui vẻ để cho anh ôm à? Nếu không phải các người tháo tung xe lăn của em…”

Thẩm Mặc đổi chủ đề: “Tìm được xe lăn mới phù hợp với em rồi mà?”

Bạch Ấu Vi ngẩn người, tiện đà chê hừ một tiếng, “Hừ, toàn mùi thuốc khử trùng…”

Nhưng không nói lẫy nữa.

Đó là xe lăn Thẩm Mặc đi thật xa lộn về Hàng Châu, lấy từ trong bệnh viện Hàng Châu.



Sau khi quay về lều, vẫn là màn đêm yên tĩnh.

Tất cả mọi người đang nghỉ ngơi, không ai phát hiện hai người trong lều rời đi.

Hai người nằm vai kề vai nhau, trong chốc lát nhớ tới phần thưởng nhà thú bông, trong chốc lát nghĩ đến mục đích chuyến đi sắp tới, đều không buồn ngủ.

Bạch Ấu Vi trở mình, nằm nghiêng mặt về hướng Thẩm Mặc, nhẹ giọng hỏi: “Sau khi gặp Giáo sư Tống, anh có dự định gì không?”

Thẩm Mặc nhìn đỉnh túp lều, im lặng một hồi, nói: “… Có thể anh sẽ nghĩ cách tìm người nhà.”

“Đi đâu tìm?” Bạch Ấu Vi lại hỏi.

Thẩm Mặc chậm rãi lắc đầu.

Ở thế giới không có điện, không có Internet, không có bất kỳ phương thức nào để trao đổi thông tin, muốn tìm một người không khác nào biển rộng tìm kim.

Anh quay đầu nhìn cô: “Em thì sao, có nghĩ tới đi tìm ba mẹ của em không?”

Bạch Ấu Vi trả lời rất nhanh: “Không.”

Thẩm Mặc: “…”

Bạch Ấu Vi giải thích với anh: “Anh nghĩ đi, hiện tại bọn họ hoặc là đã xảy ra chuyện, hoặc là không có chuyện gì xảy ra. Nếu đã gặp bất trắc, không cần thiết đi tìm; nếu không sao, chắc chắn họ sống rất cực khổ, con gái hai chân tàn phế đột nhiên đến tìm, không phải khiến họ càng thêm gánh nặng à?”

Thẩm Mặc cười: “Em thật săn sóc.”

Bạch Ấu Vi thản nhiên trả lời: “Chỉ là em không thích đi làm người ta ghét.”

“Không sợ anh ghét bỏ à?” Thẩm Mặc cười hỏi.

Bạch Ấu Vi nghe xong, hơi nheo mắt lại, ánh mắt trở nên nguy hiểm, “… Vậy anh có chê không?”

Vấn đề này có chút vi diệu, khó trả lời trong vài ba câu, hoặc là có lệ, hoặc là ám muội.

Thẩm Mặc đang suy tư, Bạch Ấu Vi đột nhiên nói: “Aizz, bỗng nhiên thật buồn ngủ… Ngủ ngủ.”

Cô trở mình, không có động tĩnh.

Thẩm Mặc nhìn cô, nhìn một lúc, cũng nhắm hai mắt lại.

Buổi tối càng thêm an tĩnh.



Từ Hàng Châu đến Thượng Hải, 177 km, nếu mở tốc độ xe nhanh một chút, 2 giờ đồng hồ là đến nơi, nhưng vì né tránh đoạn đường có thú bông, bọn họ tốn rất nhiều thời gian ở trên đường.

Lúc đi ở đường trên cao Humin của Thượng Hải, bọn họ phát hiện trên đường đi có rất nhiều biển chỉ đường kỳ lạ.

Ví dụ: 12 km phía trước GA, số người phát động 12, 2119-7-30, a 05.

GA chắc là chỉ trò chơi thú bông, chuỗi chữ số phía sau là ngày tháng ghi chép, a 05 sau cùng tạm thời không rõ.

Nhìn qua, biển chỉ đường rất thân thiện, đưa ra lời nhắc nhở an toàn cho người qua đường không cần đền đáp.

Bọn họ tiếp tục đi về phía trước, càng phát hiện nhiều biển chỉ đường cùng loại, có cái chỉ vào bên trái, có cái chỉ vào bên phải.

Nghiêm Thanh Văn từ trong cửa sổ xe vươn tay ra vẫy vẫy về phía sau.

Hai chiếc xe trước sau dừng lại.

Nghiêm Thanh Văn đi đến chỗ xe việt dã, nói đối với Thẩm Mặc: “Xem ra đến Thượng Hải không sao. Những biển chỉ đường này không giống là hành động của cá nhân, chắc là tổ chức có quy mô nhất định, sau khi điều tra thì treo lên.”

Dừng một chút, anh lại nói: “Trước đó chúng ta cũng không phát hiện sương mù.”

Thầy Thừa ngồi ở trong xe, không hiểu nên hỏi: “Nhân khẩu Thượng Hải đông như thế, tại sao không có sương mù?”