Hôm Nay Chưa Biến Thành Thú Bông

Chương 426: Chậm một bước



“A!” Mary quá sợ hãi, xoay người né tránh!

Nhưng mà nó đã chậm một bước!

Lưỡi dao sắc bén gọt đi cánh tay của nó!

Bịch, bịch hai tiếng, cánh tay trắng trẻo rơi trên mặt đất, Thẩm Mặc nhíu mày, giơ kiếm một lần nữa bổ về phía đầu Mary.

Mary phát ra tiếng thét hoảng sợ chói tai!

Con mèo bên ngoài tới, nó nhảy lên một cái, nhảy đúng vào người con mèo, ngay sau đó con mèo bằng vải mang theo Mary lao ra khỏi cửa hàng kẹo, nhảy lên nóc nhà!

Thẩm Mặc nhấc chân định đuổi theo, lại nghe phía sau Bạch Ấu Vi lớn tiếng gọi anh:

“Thẩm Mặc!!!”

Bước chân Thẩm Mặc bị kiềm hãm, xoay người nhìn, chỉ thấy cánh tay bị chặt rơi trên mặt đất tóm chặt lấy mắt cá chân Bạch Ấu Vi!

Năm ngón tay ghìm sâu vào vùng thịt ở mắt cá chân, hận không thể chặt đứt chân Bạch Ấu Vi!

Ngực Thẩm Mặc run lên, xoay người dùng kiếm đâm thủng cánh tay!

Năm ngón tay ở mắt cá chân cuối cùng buông ra, Bạch Ấu Vi lập tức rụt chân về, trên vùng da trắng nõn hiện rõ dấu ấn năm ngón tay, mơ hồ có màu tím bầm.

“Có nặng lắm không?” Thẩm Mặc ôm lấy cô hỏi.

Bạch Ấu Vi lắc đầu, thở hổn hển nói: “Mary chắc chắn đi tìm những người khác. Cách thức chúng ta trốn có vấn đề, nếu không nó không phát hiện ra chúng ta nhanh như vậy, trừ phi cô có mắt nhìn xuyên tường!”

Mặt Thẩm Mặc trầm như nước: “Nếu Mary biết vị trí của mỗi người chúng ta, đây không phải một trò chơi trốn Meo Meo mà là săn bắn.”

Suy nghĩ của anh và cô giống nhau.

Nhưng mà tình thế lúc này gấp gáp, trong khoảng thời gian ngắn bọn họ không nghĩ ra ở đâu có vấn đề!

Bên ngoài truyền đến tiếng kêu thảm thiết!

Tiếng kêu xuyên thấu qua tiếng nhạc nền tạp nham, đột nhiên vang dội, lại đột nhiên biến mất, không biết là người nào bị tập kích hay ai đó đang chạy trối chết.

Bạch Ấu Vi nhìn ra ngoài cửa sổ, cau mày nói: “Anh mau đi giúp đỡ!”

Thẩm Mặc liếc nhìn cán tay đứt trên đất, “Em thì sao?”

“Em không sao, anh mau đi đi.” cô tự tay đẩy anh, “Ở đây em sẽ giải quyết.”

Thẩm Mặc nhìn cô một cái thật kĩ.

Bạch Ấu Vi bị anh nhìn chăm chú như vậy, cũng không biết dũng khí từ đâu tới, đột nhiên nâng gương mặt của anh, nghiêm túc cắn đôi môi của anh!

Hai giây sau cô thả ra rất nhanh, hít sâu, nói: “Đừng chết, không xử lý được thì dùng mảnh ghép trò chơi, biết không?”

Sâu trong đáy mắt Thẩm Mặc ngay lập tức biến ảo, u ám sâu thẳm.

Anh đặt cô xuống, nâng cằm của cô, giọng trầm thấp: “Hiện tại không đủ thời gian, đợi đến khi ra ngoài trả lại em.”

Nói xong, anh quay người nhanh chóng chạy về hướng tiếng kêu thảm thiết.

Bạch Ấu Vi kinh ngạc nhìn bóng lưng của anh đến khi không nhìn thấy, trái tim đập bình bịch cuối cùng dần dần bình phục…

Cô thở ra một hơi, quay đầu xem cánh tay bị kiếm đâm xuyên qua trên mặt đất, nó đang giãy giụa.

Nhưng cú đâm của Thẩm Mặc quá ác, quá sâu, nó không thoát được! Ngón tay không cam lòng cào xuống sàn nhà, giống như cá nằm trên thớt, chỉ là không thấy máu.

Điều này không có gì lạ thường. Mèo là con mèo bằng vải, đương nhiên Mary không phải người sống.

Bạch Ấu Vi dùng chìa khóa vàng mở ra nhà thú bông.

Trong phòng Thừa Úy Tài và Phan Tiểu Tân thấy dáng vẻ của cô nhếch nhác, cả hai hoảng sợ.

“Vi… Vi Vi?! Cháu không sao chứ?” thầy Thừa nóng nảy hỏi, “Xe lăn của cháu đâu? Gậy đâu? Thẩm Mặc không ở bên cạnh cháu sao?”

“Lát nữa nói tỉ mỉ với hai người.” Bạch Ấu Vi giao việc cho họ thật nhanh, “Đi lò sưởi trong tường lấy một ít củi đang đốt ném sang đây, cần cả củi khô, càng nhiều càng tốt.”

“Được, được! Lập tức mang cho cháu!”



Một đống lửa ném ra khỏi nhà thú bông, đốt giấy dán tường, đốt quầy hàng, đốt thú bông búp bê.

Kẹo trong tiệm kẹo hòa tan ở nhiệt độ cao, kẹo nóng chảy chan chứa trên mặt đất, đốt chung một chỗ, trong không khí ngập tràn mùi khét và mùi thơm ngọt hòa quyện với nhau.

Ngọn lửa cháy hừng hực…