Hôm Nay Chưa Biến Thành Thú Bông

Chương 427: Là ảo giác sao



Thế lửa càng lúc càng lớn.

Bạch Ấu Vi men theo tường, từng chút một đi ra ngoài.

Đầu gối mơ hồ đau.

Lòng bàn chân như đi trên mũi dao.

Tuy rằng cô đã có tri giác, nhưng không có cách nào đi lại bình thường. Khoảng cách từ trong cửa hàng kẹo đi ra ngoài chỉ mấy chục bước mà cô đi đến mức cả người run rẩy do ướt đẫm mồ hôi.

Thỏ nhắm mắt theo đuôi cô.

Ra đến cửa, cô thấy xe lăn của mình, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, sai bảo thỏ: “Đi, đẩy xe lăn của ta tới đây.”

Thỏ phe phẩy lỗ tai, lạch bà lạch bạch chạy về phía xe lăn.

Mặc dù hình thể nó hơi nhỏ, nhưng cũng may mặt đường trơn nhẵn, nó đẩy xe lăn vừa đi vừa nghỉ, thỉnh thoảng vòng quanh, cuối cùng đẩy tới trước mặt Bạch Ấu Vi.

Lúc này, ngọn lửa từ tiệm kẹo bắt đầu lan tràn ra phía ngoài.

Bạch Ấu Vi ngồi trên xe lăn, ôm lấy thỏ, rời khỏi con phố kỳ ảo.

Phía sau, cửa hàng đồ chơi, cửa hàng bán bánh ngọt, bán đồ lưu niệm, tiệm kem ly… Cửa hàng kinh doan ở con phố kỳ ảo bị hỏa hoạn cắn nuốt.



Con phố kỳ ảo tiếp nối vườn hoa mơ mộng, nơi này trăm hoa đua nở, phong cảnh tươi đẹp, tổ hợp được tạo thành từ từng cụm hoa nhỏ.

Bạch Ấu Vi ở trong vườn hoa đi về phía trước, muốn tìm một vị trí địa thế khá cao, xem Thẩm Mặc và những người đồng đội khác ở đâu.

Lúc đi ngang qua mấy bức tượng bình thường trong vườn hoa, không biết tại sao cô cảm thấy quái dị, mắt bức tượng bôi sơn đen, đen ngòm, dường như nhìn chằm chằm vào cô…

Bạch Ấu Vi chau mày, tăng nhanh tốc độ.

Cảm giác khó chịu từ tận đáy lòng mơ hồ để lộ sự quen thuộc.

Cô đột nhiên nghĩ đến cái gì, dừng lại, quay đầu, một lần nữa nhìn về phía mấy bức tượng.

Bọn chúng không nhúc nhích.

… Là ảo giác sao?

Bạch Ấu Vi cân nhắc một lúc, trong lòng nhớ đến Thẩm Mặc, chỉ có thể tạm thời nén sự nghi ngờ xuống, tiếp tục đi phía trước.

Cô xuyên qua vườn hoa, đi tới trục đường chính.

Tiếng nhạc ầm ĩ lọt vào tai, âm nhạc búp bê máy móc, tiếng ô tô đụng nhau, nhạc của con tàu chạy trên đệm không khí… Quá náo nhiệt quá ồn, cô không có cách nào phán đoán Thẩm Mặc ở đâu, cũng không nhìn thấy Mary và mèo.

Khuôn viên thực sự quá rộng.

Lại có một bản nhạc từ từ đến gần.

Bạch Ấu Vi nhíu mày nhìn sang, ở một đầu đường khác, có một đội xe hoa đi diễu hành, tiếng nhạc truyền ra từ trên xe hoa.

Công chúa bạch tuyết đứng rất cao trên xe hoa, trong tay nâng trái táo đỏ, bảy chú lùn đi theo phía sau, lui về phía sau nữa còn có đủ mọi nhân vật phim hoạt hình, bọn chúng xếp thành đội ngũ thật dài, đang đi diễu hành rất náo nhiệt.

Ban ngày chúng nó là vật chết yên lặng, vào ban đêm tất cả đều sống lại, tiếng ca phụ họa theo âm nhạc:

Everywhere that Mary went,

She would bring along, her little doll,

People met them everywhere,

Mary and her merry doll………

Đoàn xe diễu hành đi qua trước mặt cô, đi xa.

Tiếng nhạc cũng đi xa.

Đột nhiên truyền đến âm thanh thình thịch! Bởi vì tiếng nhạc xa dần mà tiếng đánh nhau hỗn loạn trở nên rõ ràng, giống như vật gì đó bị rơi xuống hoặc vật gì đó bị đập trúng.

Bạch Ấu Vi căng thẳng, lập tức đẩy xe lăn về hướng âm thanh!

Một bóng người đột nhiên vọt tới trước mặt cô!

“Tại sao cô lại ở đây?!” đầu Thẩm Phi đầy mồ hôi, vô cùng lo lắng hấp tấp, “Cô không nên đến chỗ này! Đi mau!!!”

Anh không nói lời nào đẩy xe lăn chạy về phía trước!

“Dừng lại!” Bạch Ấu Vi quát lạnh.

“Đừng làm loạn thêm! Hiện giờ anh tôi không rảnh để ý đến cô!”

Thẩm Phi chạy cực nhanh, căn bản không cho Bạch Ấu Vi cơ hội nói chuyện! Anh thường ngoái đầu về phía sau, thấy mèo không đuổi theo, bèn đẩy xe lăn đổi hướng —

Lao vào nhà cây cổ thụ kỳ lạ nằm bên đường!

Bạch Ấu Vi vừa định nói, bị Thẩm Phi che miệng!

“Đừng lên tiếng!” anh khẩn trương hạ thấp giọng, “… bọn chúng tới!”