Hôm Nay Tra Công Ngu Ngốc Lại Chơi Tui

Chương 86



Editor: Cô Rùa

*

Khâu Ngôn Chí chỉ cảm thấy lạnh sống lưng, lông tơ dựng đứng, da gà da vịt đều nổi lại.

Diệp Hoành Viễn lợi dụng thân thể của Tần Hạ để thoát ra, nghĩ đến đây, Khâu Ngôn Chí chỉ cảm thấy miếng vải đen bịt mắt cậu cuối cùng cũng được kéo xuống, sương mù tan đi, chân tướng bày ra trước mắt.

Những chuyện mà trước kia cậu không nghĩ ra và cảm thấy khác thường đều đã có câu trả lời vào lúc này.

Người bạn thời thơ ấu của cậu không phải là đột nhiên thay đổi tính nết và trở thành một thằng rác rưởi phát tởm, mà là bị người khác cướp lấy thân thể.

Mà lý do vì sao hắn có thể ra khỏi trò chơi khi đó, có thể là vì cậu giết chết Diệp Hoành Viễn trong game, tác động lên trang bị thực thể trong tay hắn, khiến con game lầm tưởng rằng người chơi trong game tử vong, do đó mở chế độ bảo vệ khẩn cấp và buộc mở lối thoát hiểm của game.

Cho nên mới xuất hiện lỗ hổng xanh trắng kia.

Và trong game không chỉ có duy nhất một lối thoát hiểm, giả sử như người chơi chết đi hoặc không có cách nào di chuyển, thì lỗ hổng đó cũng sẽ không dùng được, vì vậy game phải có lối thoát hiểm khác cho người chơi, để người chơi tử vong trong game có thể trực tiếp rời khỏi game.

Và Diệp Hoành Viễn chính là thoát ra như vậy.

Bởi vì hắn đã cướp đi thân phận của người chơi, tức là thân phận của Tần Hạ, cho nên hắn đã thoát ra khỏi game với cơ thể của Tần Hạ.

Điều này có thể giải thích tại sao thời gian trước hắn ta lại muốn đưa Hạ Châu trở lại game chứ không phải là muốn phá hủy hoàn toàn dữ liệu game.

Bởi vì hắn sợ sau khi hủy đi dữ liệu game thì bản thân hắn sẽ xảy ra vấn đề gì đó.

Mặc dù hiện tại hắn đang trong thân thể của Tần Hạ và sống như một con người thật sự, nhưng dù sao hắn vẫn chỉ là NPC.

Hơn nữa, hắn và thân thể của Tần Hạ dường như cũng không phải hoàn toàn tương hợp, nếu không Hạ Châu cũng sẽ không vô tình cướp được quyền khống chế cơ thể.

Có lẽ Diệp Hoành Viễn đã sớm biết bản thân không thể hoàn toàn lấy đi thân thể của Tần Hạ, nên mới tìm mọi cách để cướp đi thân phận game của Khâu Ngôn Chí trong game, hòng thay đổi một thân thể thích hợp hơn.

… Vậy, Tần Hạ thì sao?

Nếu người chơi xảy ra sự cố ngoài ý muốn trong game, chế độ khẩn cấp sẽ được bật và buộc rời khỏi game.

Vậy tại sao lúc trước Tần Hạ xảy ra tai nạn giao thông trong game lại không có thoát ra ngoài?

Là bởi vì, Tần Hạ trước đó… Đã bị cướp thân phận rồi sao?

Vậy cậu ta bây giờ đang ở đâu? Diệp Hoành Viễn dùng thân thể cậu ta ra ngoài, vậy Tần Hạ trước đó rốt cuộc là vẫn bị nhốt trong game, hay là… Đã chết?

Khâu Ngôn Chí vô thức nắm chặt ra giường.

Điện thoại trong túi Hạ Châu đổ chuông.

Hạ Châu lấy điện thoại di động ra, cau mày nhìn dãy số quốc tế trên màn hình, nhưng vẫn nhấn nghe.

“Tại sao anh Hạ lại giúp tôi chuyện con game 《Holographic Love》?”

Người nói chuyện là nhóm trưởng của đội kỹ thuật nước Đức.

Không phải ông ta đã về nước rồi sao?

Hạ Châu trầm giọng nói: “Tôi nhớ là mình ủy thác ẩn danh mà nhỉ.”

Nhóm trưởng cười: “Tôi e là anh Hạ quên mất nghề nghiệp của tôi rồi.”

Cũng đúng, cho dù là ủy thác ẩn danh thì vẫn sẽ để lại dấu vết, làm sao có thể giấu được nhân viên kỹ thuật hàng đầu thế giới.

Nhóm trưởng nhìn đồng hồ, như nhớ đến gì đó, giọng điệu có chút áy náy: “Xin lỗi, tôi quên mất đang trễ, có phải quấy rầy đến anh nghỉ ngơi không?”

Hạ Châu nói: “Không sao, tôi cũng đang bận chút chuyện nên vẫn chưa nghỉ ngơi.”

Nhóm trưởng nói: “Nếu anh Hạ gặp vấn đề gì có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào.”

Hạ Châu im lặng trong chốc lát, bỗng nhiên nói: “Gần đây ông có rảnh không, tôi gặp chút chuyện, muốn thuê đội nhóm ông lần nữa.”

Cúp điện thoại, Hạ Châu phát hiện Khâu Ngôn Chí đang ngửa đầu nhìn anh, không biết có phải là do ánh đèn vàng ấm áp không, khóe mắt của Khâu Ngôn Chí có hơi hồng.

“… Anh sẽ bị lộ mất.” Khâu Ngôn Chí nói.

Hạ Châu cúi người, xoa đầu Khâu Ngôn Chí: “Anh sẽ xóa sạch số liệu của Diệp Hoành Viễn.”

Anh nhìn vào đôi mắt của Khâu Ngôn Chí, cụng nhẹ trán mình lên trán cậu, giọng điệu quá đỗi dịu dàng: “Nếu Tần Hạ vẫn bị nhốt trong game, anh sẽ giúp em đưa cậu ta ra ngoài.”

“Nhưng anh sẽ bị lộ.” Khâu Ngôn Chí lặp lại, “Chuyện này quá nguy hiểm.”

Nếu Hạ Châu muốn tìm hiểu cặn kẽ mọi thứ trong game, thì việc trốn khỏi game của anh chắc chắn không thể qua mắt được những kỹ thuật viên đó.

Bởi vì trong game vẫn lưu lại tất cả dấu vết.

Chuyện Hạ Châu là NPC, những kỹ thuật viên đó còn là người tạo ra NPC.

Họ sinh ra đã là thứ đối lập nhau.

“Anh sẽ cẩn thận.” Hạ Châu đứng dậy, vẻ mặt bình tĩnh thản nhiên.

Khâu Ngôn Chí nhìn anh, chẳng biết tại sao trong lòng lại dâng lên cảm giác sợ hãi mãnh liệt.

Vẻ mặt Hạ Châu càng bình tĩnh thì lòng cậu lại càng thêm sợ hãi.

… Thật giống như sẽ đánh mất đi anh.

“Nghe lời anh.” Hạ Châu xoa đầu Khâu Ngôn Chí nói, “Tối nay em nghỉ ngơi cho tốt đi, không cần phải lo lắng, anh sẽ nhanh chóng giải quyết xong chuyện này.”

Bỗng nhiên Khâu Ngôn Chí víu lấy góc áo Hạ Châu, giọng nói khô khốc: “… Hạ Châu, hay là chúng ta mặc kệ đi… Cứ như vậy có được không… Hai ta không cần phải làm gì cả, cứ để vậy đi… Nếu anh không thể ra khỏi cơ thể Tần Hạ thì em vẫn sẽ luôn ở bên anh như vậy. Nếu, nếu có một ngày, nếu có một ngày anh ra được, chúng ta sẽ cùng nhau bỏ trốn, rời xa nơi này, không ai có thể tìm thấy hai ta… Mặc kệ là Diệp Hoành Viễn hay là ai… Chúng ta cứ kệ đi, được không anh…”

Hạ Châu: “Vậy Tần Hạ…”

Khâu Ngôn Chí không nói không rằng rơi nước mắt: “Kệ hết… Ai cũng kệ…”

Đôi mắt cậu đỏ hoe nhìn Hạ Châu, giọng nói run rẩy: “… Em… Em chỉ cần anh thôi.”

Hạ Châu sửng sốt một chút, anh chớp mắt, bên một hiện lên ý cười rạng rỡ.

“Có những lời này của em là đủ rồi.”

Hạ Châu dang tay ra ôm lấy Khâu Ngôn Chí vào lòng, vuốt ve mái tóc đen mềm mại của cậu từng chút một: “Nhưng chúng ta không thể lúc nào cũng trốn tránh được, cho dù không phải vì Tần Hạ, thì anh vẫn phải làm điều này để anh có thể ở mãi bên cạnh em. Diệp Hoành Viễn là một kẻ tiểu nhân có thù tất báo, trước khi hắn rời khỏi game còn phải lợi dụng bug của thùng rác để giết Liễu Trừng vì đã phản bội hắn, có khi Tỉnh Trạch Vũ cũng đã bị hắn giết rồi cũng nên, chỉ là chúng ta không biết thôi. Cho dù hắn đến thế giới thực, hắn ta cũng sẽ tìm đủ mọi cách để làm nhục em vì đã giết hắn ta ở trong game… Nếu chúng ta không xử lý hắn, thì hắn ta sẽ dốc toàn lực để gây hấn với chúng ta, chuyện này không thể giải quyết bằng cách trốn tránh được.”

“Bây giờ chúng ta đã biết nguồn gốc của vấn đề là Diệp Hoành Viễn, cũng biết hắn tên thật là Diệp Đồng Phương, chúng ta chỉ cần tìm được dữ liệu nguồn của Diệp Đồng Phương và phá hủy nó là chúng ta có thể xử lý được Diệp Hoành Viễn rồi.” Hạ Châu hơi dừng lại rồi nói tiếp, “Sau khi xử lý hắn xong, anh sẽ xem xét lại tình hình một lần nữa và tìm kiếm thông tin về người chơi Tần Hạ, trong quá trình này cho dù là vì em, anh cũng sẽ cố gắng giấu kỹ thân phận của mình và dù có bại lộ thì anh cũng sẽ không để bất luận kẻ nào tổn thương anh.”

Hạ Châu chạm lên gò má Khâu Ngôn Chí, đầu ngón tay lau đi một chút nước mắt, anh có hơi bất đắc dĩ mỉm cười, hạ giọng nói: “Tin anh nhé?”

“… Dạ.” Khâu Ngôn Chí khàn giọng nói.

Hạ Châu lại đẩy Khâu Ngôn Chí xuống giường lại, đắp chăn cho cậu: “Em nghỉ ngơi đi, ngày mai em còn phải giúp anh liên hệ với Trần Nhạc Tư nữa, để cậu ta gia nhập vào đội kỹ thuật luôn.”

Khâu Ngôn Chí gật gật đầu.

“Ngủ đi.” Hạ Châu tắt đèn.

Khâu Ngôn Chí chớp mắt trong đêm tối, quay đầu nhìn theo hướng rời đi của Hạ Châu, nhỏ giọng nói: “Hạ Châu, ngày mai gặp.”

“Ngày mai gặp.” Hạ Châu nhẹ giọng nói.

Sau đó giúp cậu đóng cửa phòng lại.

Khi Hạ Châu bước ra khỏi tòa chung cư, mới phát hiện trời đang đổ mưa từ khi nào, Hạ Châu nhíu mày, kéo chặt áo khoác trên người hơn, sải bước đi về phía xe.

Lúc đi đến cạnh xe lại gặp chút rắc rối.

Trong bữa tiệc tối nay anh có uống chút rượu, tuy không nhiều lắm nhưng cũng không thể lái xe được.

Lúc anh tới đây có chút sốt ruột, vừa ngồi lên xe mới sực nhớ ra hôm nay mình uống rượu, cho nên thuê người lái xe hộ.

Nhưng giờ người lái xe đã rời đi, vì vậy phải tìm người khác.

Trời đã khuya, mưa lạnh phả vào mặt khiến người ta lạnh cả sống lưng, Hạ Châu mở cửa ghế phụ ngồi vào, bắt đầu tìm kiếm người lái xe hộ.

Màn hình điện thoại có hơi sáng, lúc mở ra chiếu thẳng vào mắt anh, có hơi chói mắt một chút.

Khiến mắt Hạ Châu phải mất vài giây mới bình thường lại, một thông báo nhảy lên màn hình điện thoại anh.

【 Kẻ sát nhân bỏ trốn trong 11 năm đã tự đầu thú vì hỏa hoạn trên núi 】 Vào ngày 23 tháng 3, một người đàn ông đến Sở cảnh sát Lệ Phong ở thành phố Hải Xuyên và tự đầu thú. Người đàn ông này cho biết hắn tên Chu A[1], quê ở quận Lệ Phong, thành phố Hải Xuyên, cách đây 11 năm là tài xế xe tải, khi đang lái xe kéo hàng do quá mệt mỏi mà đâm vào một chiếc xe ô tô, dẫn đến hai vợ chồng trên xe tử vong ngay tại chỗ. Sau khi bỏ trốn, hắn sống một mình trong ngọn núi sâu, cho đến ngày 21 tháng 3, một trận cháy rừng bất ngờ đã phá hủy nhà cửa và ruộng rau của hắn, hắn đói và tuyệt vọng nên phải xuống núi đầu thú tại đồn cảnh sát, được biết đôi vợ chồng xấu số gặp tai nạn giao thông mười một năm trước chính là con rể và con gái duy nhất của Hạ Bình Phong, người sáng lập tập đoàn Thịnh Nguyên. Chi tiết cụ thể vui lòng click…[1] Chu A. kiểu giống như trên báo thời sự sẽ che tên của đối tượng vậy á mn, kiểu anh Nguyễn Văn A, bà Chu Thị B. Trong raw để là “Tên là Chu nào đó” nên mình để vậy:))

Hạ Châu sửng sốt một chút, không tự chủ được nhấn vào đường link, nhưng làm thế nào cũng không làm mới được giao diện chi tiết cụ thể đó.

Lúc thoát ra, tin tức vừa rồi cũng biến mất không thấy đâu.

Ngón tay Hạ Châu lại vô thức nhấn vào reset trên màn hình, nhưng dòng chữ mà anh vừa thấy trên bản tin lại không ngừng quanh quẩn trong tâm trí anh.

“… Được biết, đôi vợ chồng xấu số gặp tai nạn giao thông mười một năm trước chính là con rể và con gái duy nhất của Hạ Bình Phong.”

Đầu óc anh vang lên ong ong, khiến anh gần như không kịp suy nghĩ, có một tia sáng xộc thẳng vào não Hạ Châu, khiến đầu anh như muốn nứt ra, điện thoại của anh cũng không cầm chắc được mà rơi xuống đất.

Trên mặt Hạ Châu đều là đau đớn, ngón tay ấn mạnh vào huyệt thái dương.

“RẦM!”

Một tiếng va chạm mạnh đột ngột vang lên bên tai.

Hạ Châu rùng mình một cái, mồ hôi chảy dài từ trên trán xuống, đọng lại nơi hàng mi anh.

Ngoài mồ hôi, hình như có thứ gì khác rơi trên mặt anh, như là nước mưa.

Thế cho nên lúc anh mở mắt ra, trước mặt đều bị lớp nước này phủ kín, khiến anh không nhìn rõ hay phát hiện được gì.

Hạ Châu lau nước trên mặt và mở mắt ra lần nữa.

Lại phát hiện anh đã xuống xe từ khi nào, lúc này đang đứng thẳng lưng ở bãi đất trống.

Cơn mưa dường như lại càng nặng hạt, giọt mưa nện lên má anh có chút đau đớn.

Hạ Châu bối rối ngước đầu lên, chỉ thấy cửa ghế phụ của chiếc xe quen thuộc kia mở ra.

Có một người đàn ông giống y hệt anh bước xuống khỏi xe rồi vòng qua ghế lái.

Hạ Châu đứng ngây ra và khi nhìn xuống, anh nhận ra rằng mình đang mặc bộ vest hồi lúc bước ra khỏi game.

… Anh đã thoát ra khỏi cơ thể của Tần Hạ.

Hạ Châu còn chưa kịp suy nghĩ gì thì đèn pha của chiếc xe cách đó không xa đột nhiên bật sáng, rồi húc thẳng về phía anh!

Hạ Châu mở to hai mắt, cả người như bị đóng đinh tại chỗ.

Dòng tin tức mà anh vừa thấy không ngừng quanh quẩn trong đầu anh.

Cùng lúc đó, đêm mưa, tiếng còi, ánh đèn chói lọi và tiếng la hét của phụ nữ đều ập vào tâm trí anh.

Anh nhìn thấy nguồn sáng kia càng lúc càng gần mình, ngay sau đó anh chỉ cảm thấy một vật kim loại to lớn lạnh lẽo thúc lên người mình, cả người bị đẩy lùi về phía sau, đau đớn tê dại truyền đến từ thắt lưng.

Anh cảm thấy mình bị hất bay lên, sau đó ngã thật mạnh xuống đất.

Máu tươi chảy ra từ anh.

Hạ Châu hoàn toàn không thể động đậy được, hai mắt anh không có tiêu cự mở to, cảnh tượng cuối cùng mà anh nhìn thấy chính là một ngôi sao có hơi lờ mờ trên bầu trời.

Lại có một giọt nước mưa rơi vào mắt anh.

Khiến anh không thể không nhắm lại.

Lúc mở ra, anh đã không còn nhìn thấy ngôi sao kia nữa.

Chiếc xe kia lại chạy qua người anh.

Đau đến xương cốt toàn thân đều như muốn tan thành bột phấn.

Chiếc xe màu đen rốt cuộc cũng dừng lại.

Cửa ghế lái được mở ra. Một người đàn ông cao lớn bước xuống xe. Người đàn ông quay đầu nhìn xác chết phía sau, dường như có hơi mệt mỏi mà bẻ cổ.

Hắn cầm trong tay một con dao quân đội Thụy Sĩ, con dao xoay một vòng điêu luyện trong tầm tay, rồi từng bước đi về phía chung cư của Khâu Ngôn Chí.

Mà cái xác không được chú ý phía sau hắn, đầu ngón tay bỗng trở nên trong suốt, sau đó dần lan ra toàn bộ cơ thể rồi từ từ có một lớp ánh sáng màu xanh đậm phủ lên. Khi nhìn lại lần nữa, phát hiện ánh sáng màu xanh đậm ấy được tạo ra từ những con số 0 hoặc 1 tụ lại dày đặc.

Một lát sau, những con số đó dần tản đi, giống như một đàn bướm bay đi.

Trên mặt đất không còn sót lại bất cứ thứ gì.