Hôm Nay Tra Công Ngu Ngốc Lại Chơi Tui

Chương 87



Editor: Cô Rùa

*

Hạ Châu không nhìn thấy cái gì hết, thậm chí anh cũng không có cách nào biết bản thân còn đang nằm trên đất hay không, nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được những giọt nước mưa đang rơi lên mặt mình.

Không biết trước mắt là xám hay đen, chỉ là một mảnh mưa phùn.

… Khâu Ngôn Chí.

Hạ Châu mở miệng, lại không phát ra bất cứ âm thanh nào.

“Lách tách.”

Lại có hạt mưa rơi trên mặt Hạ Châu.

Khâu Ngôn Chí.

Hạ Châu lặp đi lặp lại tên người yêu của mình.

Những hạt mưa dường như rơi mạnh hơn một chút, trộn với một số chất lỏng ấm áp không rõ nguồn gốc.

Hàng mi Hạ Châu run run, cuối cùng mở mắt ra.

Những màu xám đen giống như những đám mây mù dần tan đi, trước mắt anh dường như có một tia sáng lờ mờ màu đỏ.

Ngay sau đó, một đôi tay xuất hiện ở trước mắt anh.

Là cánh tay của một cậu bé.

Gầy guộc, trắng nhợt, có thể thấy được mạch màu màu xanh hằn rõ bên trên, hình như có giọt nước mưa rơi lên tay cậu bé, nhưng lại nhanh chóng bị nước mưa cuốn đi, từng giọt từng giọt chảy xuống mặt đất.

Hạ Châu ngẩng đầu và nhìn thấy một gương mặt non nớt.

Đó là một cậu bé 13-14 tuổi, sắc mặt xanh xao, dáng người ốm yếu, cho nên quần áo nó mặc có hơi rộng, tóc mái có chút dài, lúc này bị mưa làm cho ướt dính nên bị chủ nhân của nó không kiên nhẫn gạt sang hai bên, lộ ra một vầng trán bóng loáng sạch sẽ, đôi mắt trong trẻo cùng đôi môi hơi nhạt màu.

—— Đó là người mà anh từng nhìn thấy trong album của Tần Hạ… Khâu Ngôn Chí lúc mười bốn tuổi.

Khâu Ngôn Chí nắm chặt lấy tay anh, giọt mưa rơi trên sống mũi cậu, chảy theo đường viền của nó rồi nhỏ xuống, cậu cau mày, có hơi trầy trật nói: “Tần Hạ, cậu cũng cử động đi chứ!”

Phía chân trời hình như xuất hiện một tia sét.

Toàn bộ thế giới bỗng trở nên trắng xóa.

Vô số hình ảnh đều theo một tia sét này đánh vào tâm trí anh.



Mây đen bên ngoài cửa sổ dày đặc, tia chớp chẻ đêm tối như ban ngày, tiếng gầm rú thật lớn khiến cả người anh đều run lên lập cập, một đứa trẻ đánh rơi con Lego trong tay, cả người run lên, cuối cùng sợ hãi khóc thét, ngồi bệt xuống đất gọi bố, mẹ.

Nhưng không có ai trả lời.

Trời mưa, trời nắng.

Một đứa trẻ bò trên mặt đất học cách chơi một mình.

Đợi anh lớn hơn một chút.

Có thể đi bộ, chạy, nhảy mà không cần được bố mẹ bế hay ôm.

Vào một ngày nắng đẹp, khi cả nhà cùng nhau đi picnic, mẹ nở nụ cười rạng rỡ, anh vui vẻ cũng cười theo.

Mẹ anh mặc một chiếc váy rất đẹp, bố thì chụp ảnh với nụ cười trên môi, còn anh thì ngồi xổm một bên bứt cỏ.

Sau đó hình ảnh chuyển sang trường học, một cậu bé đột nhiên ném cặp sách sang chỗ ngồi bên cạnh: “Chỗ này chưa ai ngồi đâu đúng không?”

Anh lắc đầu, cậu bé đó lập tức ngồi xuống bên cạnh, nằm ườn ra bàn ngủ.

Cũng không biết qua bao lâu, cậu bé mới mơ mơ màng màng tỉnh lại.

Cậu ta như phát hiện anh đang nhìn mình thì hơi nhướng mày, giống một con mèo lạnh lùng và kiêu ngạo.

“Tôi tên Hạ Viễn.”

“Tần Hạ.”

Hạ Châu nghe thấy mình nói.

Hình ảnh lại tiếp tục thay đổi, anh nhìn thấy con mèo xa cách và kiêu ngạo nằm cuộn tròn trên sàn trung tâm thương mại, bị một nhóm người chỉ tay vào mũi chửi bới, còn bị một người phụ nữ hết đá rồi đánh.

Anh xông đến, đẩy đám người kia ra và kéo Hạ Viễn đứng dậy và chạy ra phía cửa.

Bọn họ nắm tay nhau chạy thật nhanh, chạy ra khỏi trung tâm mua sắm, chạy đến nơi không có ai.

Bọn họ tay nắm tay chạy trốn bay nhanh, chạy ra thương trường, chạy tiến không ai đường phố.

Rốt cuộc cũng ngừng lại.

Tim anh đập nhanh như điên, anh nặng nề mà thở hổn hển.

Hạ Viễn thở phì phò, rồi đột nhiên hất tay anh ra, Hạ Viễn lau mồ hôi trên trán, bởi vì vừa chạy nên gương mặt cậu đều đỏ bừng, lúc ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Châu, ánh mắt lại rét lạnh, Hạ Viễn nhếch miệng lên, lộ ra nụ cười khẩy, sau đó xoay người rời đi.

Anh ngơ ngác đứng tại chỗ, có chút không biết làm sao.

Kế đó là những ký ức rời rạc và có hơi lộn xộn.

Đèn xe sáng quắc, đêm đổ mưa, một chiếc xe tải cực lớn bất ngờ lọt vào tầm mắt.

Máu tươi, tiếng kêu thảm thiết, bố mẹ ôm chặt nhau trước khi chết.

… Hình ảnh từ hỗn loạn sang ổn định… Anh bị Hạ Viễn kéo ra khỏi xe.

Anh ở ké nhà Hạ Viễn.

Anh tỏ tình, bị từ chối.

Anh và Hạ Viễn cãi lộn, chia tay nhau.

Sau đó được ông ngoại đón đi.

Sửa lại tên, tên là Hạ Châu.

Thật sự anh rất giận Hạ Viễn, giận cậu không thích mình, giận cậu máu lạnh, bạc bẽo, lúc nào cũng dối gian.

Sau khi rời khỏi Hạ Viễn, anh đã nghĩ rằng cả đời này sẽ không bao giờ qua lại với Hạ Viễn nữa.

Nhưng chưa được bao lâu, anh lại lén lút chạy đến nhà Hạ Viễn. Hạ Viễn không có nhà, người ta nói cậu ở cô nhi viện.

Để lấy lòng đứa cháu trai vừa mới về nhà, ông ngoại nói sẽ nhận nuôi Hạ Viễn.

Ngoài miệng anh nói ông nhận nuôi cậu ấy thì liên quan gì đến con, nhưng từ khi ông ngoại ra khỏi cửa, lại không nhịn được chạy lên lầu, vịn cửa sổ nhìn ra ngóng trông.

Lúc xe ông ngoại về, tim anh như hẫng mất một nhịp, cũng quên mất những lời cay nghiệt lúc mình nói với Hạ Viễn khi chia tay, hoang mang quay người, một bước ba bậc cầu thang xuống lầu.

Nhưng ông ngoại bước xuống xe, lại nắm tay một bé gái xa lạ.

Ông ngoại có chút xấu hổ nói, Hạ Viễn đã được ba ruột nhận về rồi.

Anh mím môi, không nói lời nào.

“Đây là em gái ông nhận nuôi cho con.” Ông ngoại cẩn thận nói.

Bé gái mở to đôi mắt đen láy, khuôn mặt vui sướng gọi anh ơi.

Anh không cảm xúc gật đầu, xoay người đi mất.

“Cái đó… Ông có tra ra được trường học mà bây Hạ Viễn đang theo học, con có muốn chuyển qua đó không?” Ông ngoại đi đằng sau anh hỏi.

Anh lắc đầu, nói không cần, nhưng chưa đi được hai bước lại xoay người lại: “… Bây giờ Hạ Viễn đang học ở đâu vậy ông?”

Sau khi biết Hạ Viễn học trường nào, anh đều không nhịn được mà đến nhìn cậu.

Cho đến khi anh đi du học và cho rằng mình sẽ không thể lén đến nhìn Hạ Viễn được nữa, nên lần gặp cuối cùng, đã chụp lén một tấm Hạ Viễn nằm trên bàn ngủ.

Sau khi về nước, anh đầu tư vào một con game VR.

Con game đó tên là《Dream Eater 》, được chuyển thể từ một bộ truyện tranh vô CP mà chỉ có tình anh em.

Cốt truyện hướng theo trò chơi bị buộc chuyển sang thành game tình yêu, đương nhiên sẽ sẽ đổi hoàn toàn.

Game chỉ giữ lại tên truyện gốc hòng bú fame từ truyện tranh.

Hạ Châu mới đầu cũng không định đầu tư vào nó, nhưng công ty game cứ bám dai như đỉa, chạy đến trước mặt anh xin anh đầu tư, khi anh miễn cưỡng nhìn vào đoạn video 3D mà công ty game cho anh xem, anh đã rất ngạc nhiên bởi độ chân thực của con game này.

Kể từ khi phát hiện chất lượng của con game này cũng không phải kém như anh tưởng, anh đã lập tức đầu tư vào nó.

Trước khi game chuẩn bị được ra mắt công chúng, anh đã vào chơi thử với tư cách là nhà đầu tư để thực hiện thử nghiệm cuối cùng của con game VR này.

Nhưng không lần thử nghiệm này lại xảy ra chuyện.

Bởi vì chỉ là chơi thử nên anh không liên kết với thẻ ngân hàng, cũng không chọn bất cứ nhiệm vụ công lược nào ngay từ đầu.

Cùng với robot thông minh trong game —— Nó tên là Đại hoàng, anh từng bước khám phá thế giới trò chơi quá đỗi chân thực này.

Trước khi gặp năm nhân vật chính trong trò chơi, anh tìm hiểu về thân phận của mình ở trong game trước.

Anh tên là Hạ Châu, có một cặp cha mẹ đằm thắm, còn có một ‘anh Tề Khang’ mà mình thích từ nhỏ.

Nhưng ‘anh Tề Khang’ này cũng không phải là một trong năm người công lược.

Chỉ là một trong những thiết lập định sẵn của nhân vật anh thôi.

Con game này sắp xếp hàng chục thân phận với nhiều trải nghiệm khác nhau để người chơi có cơ hội được thể nghiệm đa dạng.

Chẳng qua anh là tình cờ bị trúng nhân vật có sẵn crush vậy thôi.

Hạ Châu đã gặp qua Mạnh Tề Khang, nhưng anh cũng không để ý lắm, anh chỉ muốn đi du lịch cùng ba mẹ mình.

—— Con game này quá chân thật, nó thật đến mức khiến anh còn ảo tưởng muốn bù đắp những gì còn thiếu sót trong thực tế.

Kết quả vừa mới ra khỏi cửa, bầu trời đã đổ mưa.

Bởi vì tai nạn xe hồi còn nhỏ, chỉ cần vào ngày mưa Hạ Châu đã cảm thấy chóng mặt và buồn nôn nếu ngồi lên xe.

Anh nói tài xế lái xe về nhà.

Tài xế có hơi sửng sốt một chút, nhưng vẫn đồng ý, có điều khi họ vừa mới quay đầu xe, lại có một chiếc xe bất ngờ lao thẳng tới.

Người mẹ trong trò chơi của anh hét lên và nhào vào vòng tay của người bố.

Cặp đôi vợ chồng trong game này được thiết lập là yêu nhau sâu đậm, nên họ đã ôm nhau trước mặt anh ấy cho đến phút cuối cùng của cuộc đời họ.

Chỉ còn để lại một mình Hạ Châu, đầu đầy máu, chứng kiến tất cả những chuyện này trong bàng hoàng và ngỡ ngàng, gần như không phân biệt nổi đâu là game đâu là thực.

Đầu óc anh hỗn loạn, bất tỉnh.

Lúc mở mắt ra lần nữa, đã thấy Mạnh Tề Khang đang mở cửa xe bị lật nghiêng, lôi anh ra từ bên trong.

Trong đêm mưa, khuôn mặt Mạnh Tề Khang dần trùng lặp với thiếu niên mười bốn tuổi kia.

Cảnh tượng như vậy một lần nữa đập vào hệ thần kinh não yếu ớt của anh.

Cũng làm anh hoàn toàn lạc lối trong thế giới game.

Cuối cùng anh cũng nhớ lại tất cả.

Anh thậm chí còn nhớ.

Lúc xảy ra tai nạn xe, anh đã nhìn thấy Diệp Hoành Viễn loạng choạng bước xuống xe ở đối diện, ngẩng đầu nhìn một cái xoáy màu xanh thẳm ở nơi xa, vẻ mặt mê man khiếp sợ.

Khi ấy Hạ Châu thậm chí còn nhớ rõ năm nhân vật chính NPC trong game mà bên công ty cho mình xem trước khi anh đầu tư vào nó.

Đàn em Diệp Minh Húc, ca sĩ Cốc Tinh Vũ, học sinh giỏi Văn Thanh Hoa, họa sĩ Vân Phong Vũ.

Và còn, tổng giám đốc Diệp Đồng Phương.

Từ đầu đến cuối đều không có NPC nào tên là Hạ Châu.

Càng không có một NPC được thiết kế dựa trên người đầu tư.

Diệp Hoành Viễn nói như vậy chỉ để qua mặt anh, khiến anh nhầm lẫn, để che đậy thân phận thật của mình.

Sau khi nhìn thấy lỗ hổng màu xanh cũng như nhặt được thiết bị thực tế của người chơi, Diệp Hoành Viễn cứ thế mà cướp đi thân phận người chơi của anh một cách trời xui đất khiến, đồng thời phát hiện được bí mật của thế giới này.

Diệp Hoành Viễn sửa lại tên, thoát ra khỏi thân phận nhân vật công lược, hắn cầm trang bị thực thể của Hạ Châu trong tay và trở thành một ‘người chơi’ đặc biệt.

Mà người chơi thật sự, Hạ Châu, lại bởi vì nhầm lẫn giữa trò chơi và thực tế vì vụ tai nạn xe hơi trùng khớp với ngoài đời thực kia, anh nhầm tưởng rằng mình là nhân vật chính trong game, do đó bị mắc kẹt trong con game này, và vì thiếu hụt mất nhân vật tổng giám đốc trong dàn NPC nhân vật công lược mà trở thành người thay thế không thể giải thích được.

Thì ra anh không phải là NPC, không phải là mô hình, không phải là đồ mô phỏng, càng không phải là thế thân, mà anh chính là Tần Hạ, kẻ khiến anh vừa ghen tị và ghen ghét.

Anh là Tần Hạ, nhưng lại lấy thân phận là một NPC trong game, cùng thiếu niên mà hồi nhỏ mà thích yêu nhau.

Hạ Châu đột nhiên sinh ra một suy nghĩ vô cùng mạnh mẽ.

Anh muốn đi tìm Khâu Ngôn Chí, muốn nói cho Khâu Ngôn Chí tất cả mọi chuyện.

Nhưng anh lại không thấy gì hết.

Hạ Châu cố gắng nhìn một chút gì đó, cuối cùng nhìn thấy một tia sáng.

Bên tai anh vang lên tiếng ù ù, sau đó anh nghe thấy một tiếng ‘Đinh’ giòn giã.

Tiếng bước chân vang lên trên hành lang trống trải.

Hạ Châu cố gắng xem và tia sáng càng lúc càng lớn dần.

Anh lờ mờ nhìn thấy một ánh đèn nhạt.

Tầm mắt từ từ trở nên rõ ràng hơn.

Cách trang trí hành lang quen thuộc hiện ra trước mặt anh.

Lòng Hạ Châu vui sướng, anh nhấc muốn đi đến căn hộ của Khâu Ngôn Chí, nhưng lại phát hiện mình không thể khống chế được cơ thể.

Anh nghe thấy tiếng bước chân dừng lại.

Trong tầm mắt anh xuất hiện một bàn tay, sau đó đưa lên, hình như là đang day huyệt thái dương.

Kế đó cái tay đó thả xuống và một con dao của quân đội Thụy Sĩ di chuyển từ trái sang phải, con dao ‘xoẹt’ một tiếng mở ra, lưỡi dao sắc mỏng ánh lên tia sáng lạnh.

Hạ Châu lạnh cả người.

Tai nạn xe hơi mà anh gặp phải vài phút trước đã đập tan cơ thể được xây dựng bằng dữ liệu mà anh mang ra khỏi trò chơi.

Vài phút sau anh đã trở lại trong cơ thể của chính mình, nhưng lại không thể điều khiển được bản thân.

Người điều khiển cơ thể anh chính là Diệp Hoành Viễn.

Mà Diệp Hoành Viễn bây giờ đang cầm một cao dao đi đến trước căn hộ của Khâu Ngôn Chí.

Lúc Diệp Hoành Viễn vừa mới vào khu chung cư có nhìn thoáng ra phía sau. Nơi mà Hạ Châu chết đã hoàn toàn sạch sẽ không còn một vết máu.

Chỉ có một số dữ liệu màu xanh đậm phân tán trong không khí.

Diệp Hoành Viễn nhếch môi lên, phát ra một tiếng cười nhạo.

Nếu biết sớm thì hắn đã đâm chết cho rồi, cần gì trước đây phải phí sức như thế.

Diệp Hoành Viễn thừa nhận rằng hắn tông Hạ Châu có chút nóng vội, nhưng hắn không có thời gian để vạch ra một kế hoạch giết người hoàn hảo hơn.

Không ngờ Hạ Châu có thể lấy lại được quyền khống chế cơ thể này sau khi hắn hôn mê, và thậm chí còn muốn liên hệ với đám kỹ thuật viên kia để phá hủy dữ liệu nguồn của hắn trong game.

Vừa rồi hắn có thể hơi liều khi trực tiếp đâm chết Hạ Châu, nhưng đó là cách tốt nhất.

Huống hồ sau khi Hạ Châu chết, ngay cả một cái xác cũng không còn lưu lại.

Với thân phận hiện tại của hắn thì khỏi phải cần bàn đến việc xử lý chuyện theo dõi là có bao nhiêu đơn giản.

Chẳng qua vẫn còn một phiền phức không nhỏ.

Con dao trong tay lại vòng qua đầu ngón tay, hắn để con dao ra sau lưng, bấm chuông cửa trước mặt.

Vốn dĩ hắn muốn vờn Khâu Ngôn Chí thêm một thời gian nhưng giờ Khâu Ngôn Chí đã biết hắn là ai, cho nên hắn không thể không giải quyết cậu càng sớm càng tốt.

Chỉ cần Khâu Ngôn Chí chết, thì sẽ không còn ai biết bí mật của hắn nữa.

Nghĩ như vậy, khóe môi hắn sung sướng nhếch lên.

Chuông cửa đã kêu được hai phút.

Có lẽ Khâu Ngôn Chí đang ngủ.

Diệp Hoành Viễn đưa tay ra, rất kiên nhẫn ấn tiếp.

Cuối cùng bên trong cũng truyền ra một ít tiếng động.

Trước khi ngủ Khâu Ngôn Chí có uống thuốc, lúc này đã rất là buồn ngủ, cậu kéo dép lê đến, mở mắt mèo thông minh mơ mơ màng màng hỏi: “Ai dọ?”

Trên màn hình mắt mèo thông minh xuất hiện gương mặt của Hạ Châu.

Ngay sau đó giọng nói nhẹ nhàng của Hạ Châu vang lên từ trong loa: “Là anh, anh để quên chìa khóa xe.”

Khâu Ngôn Chí dụi mắt, nói: “Sao anh vứt đồ lung tung vậy, lần sau cứ mở cửa vào luôn đi.”

Tay Khâu Ngôn Chí để trên thành cửa, liếc mắt sang góc tường.

… Ơ, lần nào Hạ Châu chẳng treo chìa khóa ở đây. Nhưng tại sao lần này lại không thấy đâu, anh ấy để đâu rồi?

Khâu Ngôn Chí theo bản năng nhìn thoáng qua màn hình mắt mèo lần nữa, động tác hơi khựng lại.

Trước cửa nhà Phí Tư Hạo ở đối diện có để một bình hoa cao nửa người, bình hoa kia thon dài với bề mặt kim loại rất bóng loáng.

Loáng đến nổi có thể soi rõ cả bóng người.

Vì vậy Khâu Ngôn Chí có thể nhìn thấy Hạ Châu để tay đằng sau lưng và một con dao đang quay giữa các đầu ngón tay của anh.

Trái cổ Khâu Ngôn Chí run lên.

Tay cậu dần rời khỏi then cửa.

“Hạ Châu, có phải anh quên sinh nhật của em nên mới không nhớ mật khẩu nhà đúng không?” Khâu Ngôn Chí nói với giọng pha chút đùa giỡn.

“Sao anh có thể quên được chứ.” Người đàn ông bên ngoài cười.

Khâu Ngôn Chí: “Vậy anh tự nhập mật khẩu đi.”

Hạ Châu lắc đầu, giống như là bất đắc dĩ, tay anh ấn lên mật khẩu, cười khẽ: “Làm sao anh quên sinh nhật em được.”

Bỗng nhiên nét mặt Khâu Ngôn Chí trở nên không còn cảm xúc.

Diệp Hoành Viễn nhập sinh nhật của Khâu Ngôn Chí dựa trên thông tin cá nhân của Khâu Ngôn Chí trong trí nhớ của hắn, nhưng một tiếng bíp vang lên trên khóa cửa.

Sai mật khẩu.

Giọng nói lạnh như băng của Khâu Ngôn Chí phát ra từ trong loa: “Diệp Hoành Viễn, anh đến chỗ tôi làm gì?”

Mật khẩu căn bản không phải sinh nhật cậu mà là 666888.

Từ ngày đầu tiên Hạ Châu dọn vào đây, Khâu Ngôn Chí cũng đã nói cho Hạ Châu chuyện này.

Khâu Ngôn Chí vừa dứt lời, tươi cười trên mặt Diệp Hoành Viễn lập tức cứng lại.

Hắn nhìn chằm chằm camera, trong mắt không có nửa độ ấm, khóe miệng ngậm theo một nụ cười nhạt: “Em nói gì vậy? Em vẫn còn đang sốt sao? Có chỗ nào không thoải mái à?”

“Dao của anh.” Khâu Ngôn Chí không cảm xúc nói, “Tôi thấy con dao trong tay anh rồi.”

Diệp Hoành Viễn nhướng mày, xoay người lại, đúng lúc trông thấy bình hoa thật lớn ánh bạc kia.

“Mắt cũng tinh phết.”

Diệp Hoành Viễn cười khẽ.

Hắn cúi đầu sờ lên khóa mật khẩu, như nghĩ đến gì đó, mày hơi nhướng lên, cho vân tay của mình vào.

Đinh.

Cửa mở.

Quả nhiên vân tay của hắn giống như đúc với vân tay NPC Hạ Châu.

Cổ họng hắn phát ra một tiếng cười sung sướng. Ngón tay trỏ bên tai trái vuốt nhẹ một lần lên con dao.

Sau đó dùng tay phải đẩy cửa ra.

Lưỡi dao lướt qua đầu ngón tay, chưa kịp đâm con dao xinh đẹp này vào lồng ngực ấm áp của đối phương thì đã cảm thấy hoa mắt, khiến hắn lập tức choáng váng.

Ngay sau đó, một khối bột khô khổng lồ phun thẳng vào mặt hắn, tầm mắt trở nên mờ mịt, con dao trong tay cũng rơi xuống đất, hắn bị sặc mà cúi người, ho khan không ngừng, đầu óc choáng váng suýt nữa đã nghẹt thở.

Khâu Ngôn Chí đá văng con dao đi, sau đó vứt bình chữa cháy trong tay mình, cầm cà vạt treo trên giá đồ bên cạnh, nhân lúc Diệp Hoành Viễn bận ho mà trói tay hắn lại.

Diệp Hoành Viễn muốn giãy dụa, nhưng thân thể không có chút sức lực, bình chữa cháy khiến hắn khó chịu đến mức ho khan còn không kịp chứ đừng nói là còn dư khí lực cự lại Khâu Ngôn Chí.

Khâu Ngôn Chí trói tay Diệp Hoành Viễn, lại cầm một cái cà vạt khác trói cổ chân hắn.

Diệp Hoành Viễn chỉ có thể người dính đầy bột khô, bị cột hai chân hai tay lại như một con giun dài trên mặt đất.

“Hạ Châu đâu?” Khâu Ngôn Chí đá Diệp Hoành Viễn một cái.

“… Khụ khụ…” Khuôn mặt Diệp Hoành Viễn dính đầy bột trắng, hắn muốn lau sạch nó đi nhưng tay lại bị trói, không có cách nào cử động, hắn ngẩng đầu nhìn Khâu Ngôn Chí cười cười, bột khô sột soạt rớt xuống, “Mày cảm thấy… Mày cảm thấy nó sẽ ở đâu?”

Khâu Ngôn Chí không biết.

Hạ Châu hẳn là đã rời khỏi cơ thể Tần Hạ, nhưng anh ấy lại không có về nhà.

Khâu Ngôn Chí do dự một chút, nhìn Diệp Hoành Viễn trên mặt đất, xoay người đi đến bên cửa sổ ngó ra ngoài.

Bây giờ trời đã tối, trong khu chung cư vắng tanh không có một ai, chỉ còn lại vài ngọn đèn hỗ trợ lẫn nhau phát ra ánh sáng.

Hạ Châu cũng không có dưới lầu, thế Hạ Châu đi đâu.

Khâu Ngôn Chí có chút bất an.

Diệp Hoành Viễn nằm trên mặt đất vừa ho vừa cười, vô cùng chói tai.

Khâu Ngôn Chí đóng sầm cửa sổ lại.

Cậu xoay người sang chỗ khác, đi đến trước mặt Diệp Hoành Viễn, đạp một phát lên eo hắn: “Nín ngay!”

Diệp Hoành Viễn rên lên một tiếng vì đau đớn, nhưng khóe miệng lại cong lên: “Mày van xin tao đi, tao sẽ nói cho mày biết Hạ Châu ở đâu.”

Khâu Ngôn Chí nhấc chân đạp lên ngực hắn, cậu tăng thêm sức lực, đế chân nghiến nửa vòng trên ngực hắn.

Khâu Ngôn Chí cúi người nhìn Diệp Hoành Viễn, sắc mặt âm u: “Bây giờ anh có tư cách mặc cả với tôi sao?”

Diệp Hoành Viễn ngửa đầu nhìn cậu, nói: “Mày lại gần chút, tao sẽ nói cho mày biết Hạ Châu đang ở đâu.”

Khâu Ngôn Chí cảnh giác nhìn hắn.

“Nó chết rồi.” Diệp Hoành Viễn nở nụ cười, “Vừa mới bị tao tông chết.”

Khâu Ngôn Chí trợn to mắt, sau đó đá một phát lên người Diệp Hoành Viễn, khí lạnh theo từng chữ bật ra từ kẽ răng câu: “Anh nói gì?”

“Tao nói Hạ Châu chết rồi.” Diệp Hoành Viễn cười híp mắt, “Bị tao đụng một cái thì chết rồi, nó nằm trên đất máu me be bét, nhưng mày nói xem có lạ hay không, chưa tới một lát nó đã biến thành một chuỗi số liệu rồi biến mất.”

“Nếu nó là con người.” Diệp Hoành Viễn hơi dừng một chút, nhướng mày nói, “Có phải theo cách nói của tụi bây là… Hồn bay phách lạc đúng không?”

Khâu Ngôn Chí muốn mắng hắn, muốn đánh hắn, muốn hắn ngừng nói dối lại.

Nhưng cả người đều run lên.

Khâu Ngôn Chí ngồi xổm xuống, nhặt con dao trên mặt đất lên, để trên cổ Diệp Hoành Viễn.

“Mày muốn giết người à?” Diệp Hoành Viễn hỏi.

Khâu Ngôn Chí giọng nói khô khốc và khàn đục: “Tao có thể giết mày một lần thì đương nhiên cũng sẽ có lần thứ hai.”

“Nhưng đây là cơ thể của Tần Hạ.” Diệp Hoành Viễn không quan tâm cười cười, “Hạ Châu đã chết, mày lại giết tao, mày không sợ Tần Hạ sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa sao?”

Hắn dừng một chút, trong giọng có chút đê tiện đáng khinh: “Giết một con người vì một NPC, đã vậy còn là người hết lòng yêu mày, Khâu Ngôn Chí à, mày thật sự có thể xuống tay được sao? Nếu mày có thể thì giết tao đi, cũng như giết chính cơ thể của Tần Hạ.”

“Là thân thể của tao.” Một giọng nói đột nhiên vang lên bên tai Diệp Hoành Viễn.

Toàn thân Diệp Hoành Viễn cứng ngắc lại.

Hắn ngẩng đầu nhìn Khâu Ngôn Chí, hốc mắt Khâu Ngôn Chí đỏ bừng, ngón tay khẽ run, lưỡi dao sắc bén vô tình cứa một đường đỏ tươi trên cổ hắn.

Nhưng Khâu Ngôn Chí không có mở miệng.

Diệp Hoành Viễn lại nghe thấy giọng nói đó.

“Diệp Hoành Viễn, cơ thể mà mày chiếm là của tao, thân phận mày cướp đi là của  tao, người nên hồn bay phách lạc phải là mày mới đúng.”

Hạ Châu?

Hạ Châu chưa chết? Và còn khôi phục lại ký ức.

Diệp Hoành Viễn chỉ cảm thấy toàn bộ đại não ồng ồng, cảnh tượng trước mắt dần trở nên mờ mịt.

—— Hạ Châu không biến mất sao?!

“Đương nhiên là tao không biến mất.” Giọng nói kia lại vang lên, “Tao ở trong cơ thể tao, tại sao lại phải nhường cho một thằng trộm như mày.”

Diệp Hoành Viễn cố gắng mở to mắt, hắn muốn giãy dụa, nhưng lại phát hiện mình không thể động đậy.

Thật ra tay của Khâu Ngôn Chí không ngừng run lên.

Cậu cố gắng hết sức để nói với bản thân rằng cậu đừng nên tin vào những gì Diệp Hoành Viễn nói —— Diệp Hoành Viễn lừa cậu biết bao nhiêu lần rồi?

Nhưng nỗi hoảng sợ trong lòng cậu vẫn không ngừng lan rộng.

… Nếu… Nếu Diệp Hoành Viễn nói thật thì sao?

Nếu… Hạ Châu thật sự… Biến mất thì sao?

Tay cậu run lên, con dao quân đội rơi xuống đất.

Sau đó Khâu Ngôn Chí cắn răng đứng dậy, cầm lấy bình cứu hóa mới nãy lên.

Cậu nhìn đầu Diệp Hoành Viễn.

Lần trước… Lần trước là bởi vì cậu dùng bình hoa đập vỡ đầu Diệp Hồng Viễn, cho nên Hạ Chu mới vào được, lần này đập, đập một cái… Thì có khi nào Hạ Châu có thể ra không?

Lòng bàn tay đang cầm bình chữa cháy của Khâu Ngôn Chí đổ đầy mồ hôi.

Cậu bước từng bước đến chỗ Diệp Hoành Viễn, muốn lật hắn úp sấp xuống.

… Để cậu có thể đánh chính xác hơn vào cái gáy phía sau của Diệp Hoành Viễn.

“Khâu Ngôn Chí, là anh.”

Diệp Hoành Viễn bỗng nhiên lên tiếng, ánh mắt trong veo, khóe môi cong lên một độ cong rất nông, “Vừa rồi anh mới ép Diệp Hoành Viễn xuống rồi.”

Khâu Ngôn Chí sửng sốt một chút, lại nhanh chóng lớn giọng: “Nín, đừng giở trò quỷ!”

Ép cái gì mà ép, chưa gì đã diễn rồi…  Cậu còn chưa có đập đâu!

“…”

Người trên sàn nhà nhìn bình chữa cháy trong tay Khâu Ngôn Chí, do dự một chút, nói: “Bình chữa cháy trong tay em có thể đập chết anh đấy.”

Khâu Ngôn Chí chớp mắt, cúi đầu nhìn bình chữa cháy trong tay mình.

… Hình như, đúng là có hơi to.

Khâu Ngôn Chí liếm môi một cái, đặt nó sang một bên, lại cầm bình hoa trên bàn.

Cái này gần giống với hung khí lần trước.

Nói không chừng có tăng khả năng Hạ Châu trở về hơn.

Khâu Ngôn Chí cắn chặt răng, cầm bình hoa nhắm lên gáy Diệp Hoành Viễn.

Nhưng khi cậu vừa mới đập xuống, người kia đã tránh đi, làm Khâu Ngôn Chí đập vào khoảng không.

Ngay sau đó, không biết Diệp Hoành Viễn đã làm gì mà cởi được nút thắt trên cà vạt, đưa tay ra giành lấy bình hoa trong tay Khâu Ngôn Chí.

Sau đó ôm cậu vào lòng.

Anh thở dài: “Là anh thật mà.”

Khâu Ngôn Chí ngơ ngác nhìn anh: “… Hạ… Hạ Châu?”

Hạ Châu gật gật đầu.

Khâu Ngôn Chí liếc nhìn chiếc cà vạt bị anh cởi ra và ném sang một bên.

Chớp chớp mắt.

Là Hạ Châu, Hạ Châu có thể cởi được dây trói.

Ví dụ như lần trói Hạ Châu vào tay lái chẳng hạn… Hoặc cái lần Diệp Hoành Viễn đã sai người trói Hạ Châu trên một tòa nhà cao tầng xuống.

“Rốt cuộc đã có chuyện gì với anh vậy, vừa rồi Diệp Hoành Viễn nói dối em là đã tông anh làm em sợ muốn chết.” Khâu Ngôn Chí cuối cùng cũng thở nhẹ một hơi, vành mắt nhanh chóng đỏ lên.

Hạ Châu nói: “Quả thực vừa rồi hắn đụng anh nhưng anh không có chết mà còn lấy lại được ký ức.”

Khâu Ngôn Chí sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn anh: “Ký ức? Ký ức gì?”

Hạ Châu vuốt tóc cậu mỉm cười, vừa định nói thì một giọng nói xông vào tâm trí anh.

“Đây là miệng của Tần Hạ!”

“Nói không chừng tên Tần Hạ kia nợ tiền điện.”

“Có người nhìn bên ngoài thì sáng sủa lắm, nhưng thật ra bên trong lại không chịu thanh toán tiền điện.”

“Khâu Ngôn Chí, không được.”

“Rốt cuộc em muốn nhìn anh hay là nhìn Tần Hạ?”

“Em có thể xem anh là Tần Hạ, anh không để ý đâu.”

“Không phải em ở bên anh đều là vì khuôn mặt anh giống Tần Hạ sao?”

“Ai rồi cũng khác, anh đã thấy một quyển album khác của hắn, bên trong đều là hình cấp ba của em, từ ảnh thẻ đến đủ loại ảnh, có lẽ hắn thật sự thích em, nhưng đến mức này thì hắn đã xâm phạm quyền riêng tư của em rồi.”

“Anh còn nghe em gái hắn nói kể từ khi học cấp ba, hắn vẫn luôn chạy đến trường em để nhìn lén em.”

“Không chỉ nhìn lén mà còn chụp lén em nữa.”

“Em xem này, thời cấp ba hắn đã chụp lén em rồi, chứng minh hắn đã có khuynh hướng biến thái từ lúc đó, giờ thành cái dạng này cũng chẳng có gì lạ.”

“Đúng vậy đúng vậy, hắn hoàn toàn xứng đáng là một tên biến thái. Loại người này thật sự hết xài rồi, may là hồi đó em không quen hắn đấy.”

Hạ Châu: “…”

Môi anh run run, bị chính sự ngu xuẩn của mình làm cho ngạt thở.