Hôm Nay Vẫn Chưa Thể Giương Buồm Ra Khơi

Chương 1: Ra khơi



Edit: Mèo béo lắm lông

Trong căn nhà nhỏ bình thường, giọng nói mất kiên nhẫn của người phụ nữ không ngừng truyền ra.

"Người mà dì Vương giới thiệu cho con tốt biết bao, tại sao con không nhìn trúng ai hết vậy?".

Nói rồi, người phụ nữ nheo mắt đầy nguy hiểm:"Không lẽ con đua theo mấy cái trào lưu bây giờ, không định kết hôn?".

Mái tóc uốn xoăn của bà khi không có gió vẫn hơi động đậy một cách lạ kỳ, giống như mấy con rắn nhỏ đang ngọ nguậy.

Chu Kì An không biết tại sao bản thân lại so sánh người mẹ sinh ra mình với thứ đáng sợ đó nữa, cậu miễn cưỡng cong khoé miệng:"Sao lại vậy được ạ?".

Mẹ Chu dần mất kiên nhẫn:"Vậy con muốn tìm một người như thế nào?".

Chu Kì An thoải mái nhún vai tỏ vẻ:"Lên được phòng khách, xuống được phòng bếp. Cho dù con có về nhà muộn cỡ nào thì vẫn phải có cơm canh nóng hổi, chịu thương chịu khó, không ngại vất vả, không cầu báo đáp..... Tuyệt đối không được dò hỏi quan hệ của con với người khác, nhất là quan hệ mờ ám".

Đúng lúc này, sếp lớn gọi điện tới, Chu Kì An lập tức bắt máy, giọng điệu lấy lòng:"Alo, sếp ạ....".

"Khách hàng nói vẫn thích bản kế hoạch đầu tiên nhất, cuối tuần này cậu làm thêm một bản nữa để dự phòng rồi thứ hai gửi một thể sang cho tôi. Phải thể hiện thành ý lớn nhất của chúng ta, như vậy khách hàng mới không nói gì được....".

Chu Kì An liên tục dạ vâng, sau khi kết thúc cuộc gọi thì tiếp tục nói với mẹ Chu:"Tóm lại, chỉ cần mẹ tìm được người thoả mãn tất cả điều kiện trên thì con sẽ kết hôn ngay lập tức".

Nói xong, cậu không thèm để ý mẹ Chu đứng trầm ngâm mà xoay người về phòng.

Vừa vào phòng, Chu Kì An thở phào một hơi.

Con gái bình thường nghe thấy đống yêu cầu này mà không đập vỡ đầu cậu là may lắm rồi, ai còn tới xem mắt nữa chứ?

Giọng điệu khốn nạn tới mức này, hẳn là có thể kéo dài một khoảng thời gian.

Chu Kì An theo chủ nghĩa không kết hôn, trước kia mẹ cậu cũng loáng thoáng nhận ra, nhưng cả hai đều ăn ý lảng tránh đề tài này.

Nhưng từ trận sương mù ba năm trước, mọi chuyện đã bắt đầu thay đổi. Những kỳ vọng nhỏ bé đó bị phóng đại thành chấp niệm, một khi vi phạm chấp niệm của những người này....

Chu Kì An không khỏi rùng mình, cố gắng không nhớ lại một vài hồi ức.......

Cũng may, theo những gì cậu quan sát được, chỉ có một vài thành phần cá biệt là như vậy, còn đâu phần lớn cư dân vẫn rất bình thường.

Đêm đến, Chu Kì An tăng ca viết kế hoạch. Khoảng 1h sáng, cửa phòng cậu bị gõ vang.

Mẹ Chu cầm cốc sữa nóng hổi, mỉm cười bước vào:"Tăng ca vất vả rồi".

Chu Kì An vừa mới bưng cốc lên định uống.

"Người tình lý tưởng của con, mẹ đã tìm được rồi".

"Khụ khụ.....". Chu Kì An suýt thì bị sặc. Cậu theo bản năng nhìn thời gian, từ nãy tới giờ mới trôi qua chưa đầy 5 tiếng đồng hồ.

Mẹ Chu:"Con ngủ sớm đi, ngày mai bớt chút thời gian ra để kết hôn".

Nói thản nhiên như kiểu sếp lớn bảo cuối tuần tăng ca thôi vậy.

Chu Kì An vừa muốn mở miệng thì mẹ Chu đã dịu dàng cắt ngang:"Đối phương không có ý kiến gì cả, cứ làm tiệc rượu trước đã, mẹ cũng phải thu hồi mấy khoản tiền cưới trong mấy năm nay nữa".

"Hôn nhân đâu phải trò đùa đâu mẹ.....".

Lúc này lại có một người bước vào phòng, là dì Vương, bạn tốt của mẹ Chu. Bà ấy sống ngay dưới tầng, thường xuyên lên tâm sự đêm khuya với mẹ Chu.

Dì Vương nhìn Chu Kì An, ẩn ý nói:"Kì An, cháu kết hôn sớm một chút, tâm nguyện lớn nhất của mẹ cháu cũng coi như hoàn thành".

Chu Kì An lập tức hiểu ra ám chỉ của đối phương. Chỉ cần cậu kết hôn, chấp niệm của mẹ được giải quyết, phải chăng mẹ cậu sẽ trở lại như bình thường?

Dù sao cũng chưa phải là đăng ký kết hôn, đến lúc đó lại bàn bạc với nhà gái, xem hôm đó có thể thuê đối phương diễn kịch với cậu hay không.

Vừa nghĩ vậy, Chu Kì An bèn đồng ý mối hôn sự hoang đường này.

Trước khi đi ngủ, cậu không khỏi nghĩ, rốt cuộc thì con gái nhà ai lại nghĩ quẩn như vậy, nghe những yêu cầu đó của cậu rồi mà vẫn đồng ý kết hôn?

*

Buổi tối chú rể mới biết tin mình chuẩn bị kết hôn, 2h sáng khách khứa nhận được thiệp mời điện tử, còn cô dâu..... Hôm sau tới khách sạn, Chu Kì An vẫn chưa thể gặp cô dâu lấy một lần.

Nói dễ nghe thì là khách sạn, nhưng thật ra chỉ là một nhà hàng khá lớn mà thôi. Dù là trang hoàng hay cơ sở thiết bị đều không đạt tới quy mô của một khách sạn.

"Có hôn lễ nào qua loa hơn cái này không trời?".

Trong căn phòng nhỏ cũ kỹ, Chu Kì An mặc lễ phục tối màu, lẩm bà lẩm bẩm.

Trong gương hiện ra một khuôn mặt tràn đầy bất đắc dĩ.

Chàng trai trong gương lông mày như núi xa, mái tóc dài màu xanh bạc. Nếu như người bình thường mang kiểu tóc này thì có lẽ trông hơi kỳ lạ, nhưng thân hình cậu mảnh dẻ, vóc dáng lại cao nên cực kì phù hợp.

Đôi mắt kia lại càng như vẽ rồng điểm mắt, nhìn kỹ thì thấy đồng tử như thấp thoáng kết thành vụn băng, tạo cảm giác ngăn cách với phàm trần.

"Kì An, nhanh lên con, hôn lễ sắp bắt đầu rồi". Ngoài cửa truyền đến tiếng giục giã.

Chu Kì An thở dài, lấy dây thun buộc gọn tóc lại, sau đó dùng tóc giả che khuất màu xanh bạc quỷ dị, cuối cùng đeo chiếc kính dày cộp lên.

Tóc mái giả rất dài, gần như che khuất chân mày, lông mi dày rậm theo thói quen rũ xuống, khiến cho cả người cậu trở nên uể oải.

Chàng trai yêu dị nháy mắt trở thành anh nhân viên cần cù hèn mọn.

Chu Kì An thử cong khoé miệng, nở nụ cười vô hại với người ở trong gương.

Sau trận sương mù ba năm về trước, cơ thể cậu cũng xảy ra một ít thay đổi, ví dụ như tóc dài cực kì nhanh, màu sắc cũng thay đổi. Chu Kì An từng cải trang tới bệnh viện để kiểm tra sức khoẻ, báo cáo cho thấy các chỉ tiêu đều hết sức bình thường, cuối cùng chỉ có thể quy kết do sau này biến dị.

"Mẹ". Chu Kì An mở cửa, nở nụ cười chuẩn mực hỏi:"Thế này có sớm quá không ạ?".

Ai đời lại kết hôn lúc 7h sáng cơ chứ?

Đây đâu phải là gấp bình thường nữa, vội vã như kiểu bị ai dí deadline vậy.

"Mẹ đã nhờ người tính cả rồi, giờ này mới may mắn".

Chu Kì An cong môi.

Nghĩ lạc quan hơn thì kết hôn cũng không hẳn là chuyện xấu, ít nhất có thể xin nghỉ kết hôn, có trời mới biết đã ba năm cậu không nghỉ phép rồi. Cậu còn cố ý gửi một tấm thiệp điện tử cho sếp, không cần biết đối phương có tới hay không, nhưng tiền mừng thì vẫn phải đào.

Lông dê rút từ trên người dê, lông của mình lấy lại được tí nào hay tí nấy.

"Cô dâu đã trang điểm xong chưa mẹ?". Chu Kì An hỏi.

Trước đó mẹ Chu nói cô dâu hơi nhát người lạ, không cần cậu phải đi đón dâu.

"Đương nhiên là xong rồi". Mẹ Chu nói:"Mẹ tự mình hỗ trợ trang điểm mà".

Bà dẫn Chu Kì An xuống lầu.

Ba phút sau, Chu Kì An đứng giữa sảnh tiệc, cây cột phía trước của khách sạn tróc cả sơn, lộ ra lớp vôi xám trắng, lác đác vài nhân viên đang lười biếng sắp xếp bàn ghế. Cách cây cột không xa, dì Vương ngồi sau chiếc bàn nhỏ, phụ trách ghi chép tiền mừng cưới.

Từ giờ tới lúc bắt đầu hôn lễ vẫn còn 1 tiếng nữa, khách khứa vẫn chẳng có ai, chỉ có người đồng nghiệp thức đêm tăng ca ở công ty mang theo hai quầng thâm mắt tới chúc mừng.

"Kết hôn vui vẻ nha, cô dâu đâu?". Đồng nghiệp nhìn trái ngó phải.

Hỏi hay lắm.

Chu Kì An cũng đang muốn hỏi, vì thế cùng thắc mắc mà nhìn về phía mẹ Chu.

Mẹ Chu:"Ở trên bàn".

Hiện tại trên bàn chỉ có một ít đồ ăn vặt như bánh chà bông các kiểu. Chu Kì An và đồng nghiệp cùng giật nảy lên, đồng nghiệp trực tiếp bị doạ cho tỉnh cả người.

Mẹ Chu chỉ vào bàn tròn đằng trước.

Tất cả ghế trong hôn lễ đều được thắt một chiếc nơ bướm bằng lụa trắng ở sau lưng, cho nên ban đầu nhìn thấy một loạt đồ buộc lụa trắng, Chu Kì An cũng không nghĩ gì nhiều. Nhưng bây giờ nhìn kỹ mới thấy, hàng trước vậy mà lại có một chiếc nồi cơm điện khoác váy cưới.

Trông cực kì lạc quẻ, buồn cười tới cực điểm.

Đồng nghiệp nghẹn họng trân trối, hôn lễ nhà ai lại để cho nồi cơm điện ra trận cơ chứ?

Sắc mặt Chu Kì An thay đổi liên tục, dường như nghĩ tới điều gì đó, cố gắng mở miệng:"Mẹ, chắc đây không phải là.....".

Mẹ Chu gật đầu:"Cô dâu của con".

Mặt Chu Kì An biến sắc:"Mẹ đùa con đấy à?".

Mẹ Chu đột nhiên trở nên nghiêm túc, thậm chí còn thuật lại câu nói ngày hôm qua của cậu:"Hôn nhân há có thể lôi ra làm trò đùa".

"Vậy cũng đâu thể kết hôn với nồi cơm điện chứ ạ!".

Mẹ Chu thản nhiên nói:"Trên thế giới này không phải chỉ có mình con kết hôn với nồi cơm điện, thậm chí còn chẳng phải ba người đầu tiên. Khoản vay mua nhà của chúng ta phải 30 năm sau mới trả hết, hơn nữa con còn đặt ra một đống yêu cầu, ngoại trừ nó ra thì đâu còn ai đáp ứng được hết?".

Chu Kì An cố gắng nói lý:"Nó là cái nồi, con là người".

"Thì sao?".

"...."

Đúng tình hợp lý tới nỗi doạ cho yết hầu của đồng nghiệp nảy lên một cái.

Ánh mắt hiền lành của mẹ Chu bỗng thay đổi:"Chàng trai trẻ, đừng có nuốt nước miếng với cô dâu của người khác như thế".

Đồng nghiệp:"Cháu, cháu xin lỗi".

Mẹ Chu dặn dò vài câu rồi tiếp tục đi đón khách. Đồng nghiệp túm lấy tay áo của Chu Kì An, phản ứng đầu tiên là:"Nếu để sếp nhìn thấy cô dâu của cậu thì xong đời".

Mọi thứ cứ như một trò đùa vậy, mà sếp lớn còn phải bỏ tiền mừng cho cái trò đùa này.

Hai anh nhân viên vậy mà lại suy xét tới cái nhìn của ông chủ đầu tiên.

Chu Kì An nhìn nồi cơm điện được vẽ má hồng, nheo mắt:"Có lẽ sếp sẽ không tới đâu".

Đồng nghiệp:".....Nhưng tôi thấy số bước chân của ổng đang không ngừng tăng lên nè".

Có nghĩa là đang trên đường chạy tới.

Làm trong ngành dịch vụ bao lâu nay, còn mỗi ma là đồng nghiệp chưa được gặp thôi, hắn bình tĩnh đề nghị:"Hay là cậu cứ dẫn theo "cô dâu" bỏ trốn đi đã?".

"....". Trong đám cưới của mình lại dẫn theo cô dâu của chính mình bỏ trốn, anh đúng là một thiên tài.

Lúc này, khách khứa đã lục tục tới, vừa đưa tiền mừng vừa tiện thể tán gẫu với dì Vương về cô dâu mới.

"Sao bên ngoài không để ảnh chụp vậy?".

"Bà Vương, không phải hồi đầu năm bà nói Tiểu An không có bạn gái sao?".

"Không biết xinh đẹp cỡ nào mới có thể khiến đứa nhỏ trầm ổn kia muốn kết hôn chớp nhoáng như vậy?".

Dì Vương chột dạ nói:"Xinh đẹp thì không, nhưng nấu nướng thì được".

"Ây ui, được quá rồi còn gì! Tụi thanh niên bây giờ có mấy đứa biết vào bếp đâu".

"....". Chu Kì An cuối cùng vẫn lặng lẽ tới gần nồi cơm điện:"Thôi thì vẫn nên bỏ trốn thì hơn".

Lỡ có truyền ra ngoài thì cùng lắm là câu chuyện mất tích ở hiện trường hôn lễ thôi, dù sao cũng tốt hơn việc một đám người nhìn cậu ôm nồi cơm điện lên sân khấu, khom lưng đeo nhẫn cho một sợi dây điện.

Còn về "bệnh" của mẹ, Chu Kì An cảm thấy không thể khỏi được.

Đối phương không chỉ bỏ qua giới tính mà trực tiếp vượt qua giống loài luôn rồi. Hành vi điên rồ cỡ này, tuyệt đối không thể vì cậu kết hôn là có thể chuyển biến tốt đẹp.

Khi Chu Kì An còn đang nghĩ xem làm thể nào để mang theo nồi cơm điện bỏ trốn mà không ai biết thì một mùi tanh thoang thoảng từ cửa sổ thổi vào. Loại mùi tanh chỉ có ở chợ hải sản này khiến cho cậu suýt ói.

Vệ sinh của cái khách sạn này cũng tệ quá rồi đấy.

Đồng nghiệp ở bên cạnh bỗng đứng yên bất động, nhìn ra ngoài cửa sổ, kinh ngạc nói:"Sương mù nổi lên rồi".

Chu Kì An cũng ngẩng đầu nhìn sang.

Đó không phải là một màu sương bình thường, trong không khí như được tiêm thuốc nhuộm huỳnh quang, phơi bày ra sự bất thường của nó.

Bởi vì mùi hương quá khó ngửi, nhân viên phục vụ vội vàng đi đóng cửa sổ lại.

Nhưng sương mù tràn vào nhanh hơn tốc độ của nhân viên phục vụ.

Chẳng mấy chốc, toàn bộ sảnh tiệc biến thành một mảng trắng xoá.

"Sao lại thế này?".

"Không biết, ai đó bật đèn lên thử coi?".

"Bật đèn thì có tác dụng gì?".

Mới đầu Chu Kì An còn nghe thấy tiếng người hoảng loạn dò hỏi xung quanh, nhưng sau đó những âm thanh này cũng biến mất một cách kỳ lạ.

Đất trời tĩnh lặng đến đáng sợ.

Cậu giống như người mắc bệnh quáng gà, không ngừng mò mẫm trong sương mù, dần dần, bàn ghế cũng lần lượt biến mất. Sương mù gần như phủ lên cơ thể, càng đi càng thấy lâng lâng.

Chuyện kỳ lạ hơn cả việc kết hôn với một cái nồi cơm điện là lạc đường trong chính sảnh cưới của bản thân.

Chu Kì An loạng choạng đi trong sương mù, không rõ đã đi bao lâu, tình trạng có mắt như mù này mới tốt lên một ít. Chu Kì An thở phào nhẹ nhõm, thử lên tiếng gọi:"Mẹ ơi, dì Vương ơi..... Mọi người ở đâu rồi.....".

"Mẹ ơi....".

Tiếng "mẹ" thứ hai vừa cất lên, trên đỉnh đầu đột nhiên có giọng nói truyền tới.

"Mẹ nào? Tôi là đực mà".

Một gương mặt thỏ khổng lồ xuất hiện trước mắt cậu.

Chu Kì An giật mình lảo đảo, suýt chút nữa thì té ngã. Cậu cắn đầu lưỡi để giữ tỉnh táo, đôi mắt nheo lại, cố gắng xuyên qua sương mù để đánh giá dị vật đột nhiên xuất hiện này.

Không biết từ bao giờ, phía trước xuất hiện một con thỏ mặc lễ phục nam giới, chiều cao hơn 2m. Nó khom lưng nhìn Chu Kì An vài giây rồi nhếch môi:"Coi này, người chơi may mắn cuối cùng đã xuất hiện rồi".

Lời vừa dứt, sương mù cũng hoàn toàn tan biến.

Phản ứng đầu tiên của Chu Kì An là----Con thỏ kỳ lạ trong Alice lạc vào xứ sở thần tiên.

Nhưng hiện thực không giống như truyện cổ tích.

Ngoại trừ người thỏ với gương mặt quái dị, không tính thêm cậu thì nơi này còn có 5 người khác nữa.

Trong số đó, ba người ung dung điềm tĩnh, một người ngã ngồi trên mặt đất, một người thì đang cố gắng không run rẩy.

"Ồ, phản ứng không dữ dội lắm. Người chơi mới cuối cùng này là bị doạ cho choáng váng, hay là thực sự bình tĩnh đây?".

Chu Kì An men theo tiếng nhìn sang, người vừa nói chuyện là một trong ba người ung dung điềm tĩnh. Dựa theo cách nói của con thỏ quái dị kia, tạm gọi họ là người chơi.

Con thỏ nhảy tới giữa sân, tao nhã khom lưng:"Phó bản lần này gồm người chơi mới và ba người chơi cũ các anh".

"Làm một tấm chiếu cũ đủ tư cách, tôi sẽ giới thiệu cho người chơi mới một số vấn đề. Đầu tiên xin tự giới thiệu, mọi người có thể gọi tôi là ngài Tư".

"Xin hãy yên tâm, tất cả phó bản mà tôi từng tham dự đều rất vui sướng!".

Nó dang rộng cánh tay dài mảnh như sợi mì của mình một cách buồn cười:"Tôi sẽ dốc lòng sáng tạo niềm vui cho mọi người".

"Có rất nhiều nhân viên công tác trong phó bản giống như tôi, nhưng mỗi người lại thiên về một việc khác nhau".

"Có người yêu thích sung sướng, có người thích bi thương, còn có người.......lại chỉ ham thích vẻ đẹp bạo lực. Chúng sẽ không ngừng gia tăng độ khó cho phó bản".

Chu Kì An im lặng lắng nghe, từ giọng điệu khoa trương của ngài Tư mà tổng kết ra vài điều:

1. Bản thân bị bắt tham dự một trò chơi.

2. Mỗi phó bản đều sẽ sắp xếp một nhân viên công tác.

3. Chủ đề của phó bản là buồn, vui, lẫn, lộn. (Bi hỉ giao gia)

"Mọi người gia nhập vào giờ Mẹo, vì vậy sẽ do tôi phụ trách".

Yếu tố quyết định chủ đề của phó bản là thời gian người chơi gia nhập.

Người chơi tiến vào giờ Tí, Sửu, Dần sẽ gia nhập phó bản lấy bi thương làm chủ, tiến vào giờ Mẹo, Thìn, Tị thì hoàn toàn ngược lại. Nếu người chơi tiến vào một trong các giờ Ngọ, Mùi, Thân thì chủ đề của phó bản sẽ có cả "bi" lẫn "hỉ".

Tiến vào chín canh giờ đầu còn dễ, mọi buồn vui vốn không cố định. Nhưng nếu tiến vào giờ Dậu, Tuất, Hợi thì xác định là vận xui đổ máu, độ khó của phó bản sẽ tăng lên một bậc.

Mười hai canh giờ vừa vặn khép lại một ngày, đại diện cho tên gọi tắt của trò chơi là "THIÊN" (ngày).

Chu Kì An giần giật khoé miệng, đã bảo là 7h sáng kết hôn không may mắn rồi mà!

Giờ lành đến thật rồi.

Tròng mắt đỏ quạch của con thỏ quái dị đảo qua ba người chơi mới:"Có thể được chọn tới nơi này, chứng minh các bạn đều là những người có tư chất, đồng thời cũng là vinh hạnh của mọi người".

Nửa câu sau còn phải xem tình hình, nhưng nửa câu trước thì là thật.

Người bình thường đột nhiên xuất hiện ở một nơi xa lạ như thế này, nếu gan nhỏ thì không chừng sẽ bị doạ chết. Nhưng ba người chơi mới ít nhất đều có thể giữ được bình tĩnh.

Ngài Tư cười tủm tỉm nói:"Người mới đều có gói quà phúc lợi đó nha!".

Thời điểm nó nói những lời này, Chu Kì An nhạy bén phát hiện biểu cảm của người chơi lâu năm có chút biến hoá. Có cười khẩy châm chọc, có vui sướng khi người khác gặp hoạ, có yên lặng xem kịch.

Trong đó có một đôi là anh em gái, người em đang buộc tóc, khẽ thì thầm:"Anh hai, không ngờ phó bản này nhiều người chơi mới như vậy, thật tốt".

Người chơi lâu năm đều biết "thật tốt" có nghĩa là gì. Khi cần thiết thì có thể đẩy người mới ra chắn đao.

Lấy người mới làm lá chắn, dùng mười thì hời cả mười lần.

Ngài Tư lại một lần nữa khom lưng, cánh tay dài thòng gom ba người chơi mới vào một chỗ:"Lựa chọn tiếp theo sẽ liên quan tới việc các bạn có thể lấy được bao nhiêu phúc lợi người mới. Nhớ kỹ, có hy sinh thì mới có nhận lại".

Đề tài bỗng thay đổi:"Ba niềm vui lớn nhất của con người là tha hương gặp cố nhân, đêm động phòng hoa chúc và khi đề tên bảng vàng.... Gần đây mọi người đều đang trải qua những chuyện vui sướng nhất cuộc đời".

Nó nói với người đàn ông trung niên:"Nếu bảo anh vất bỏ bạn cũ....".

Người đàn ông trung niên biến sắc, nó lại tiếp tục nhìn về phía tân sinh viên:"Để cậu hy sinh thầy mình......".

Tân sinh viên siết chặt nắm tay.

Cuối cùng ngài Tư nhìn về phía Chu Kì An:"Để cậu giết chết cô dâu.....".

"Tôi đồng ý".

Ngài Tư sửng sốt, nhất thời, mấy người chơi lâu năm cũng ngó mắt nhìn sang.

Chỉ thấy Chu Kì An trịnh trọng như thể đang tuyên bố lời thề trước mặt mục sư. Không thấy đối phương đáp lời, cậu lặp lại một lần nữa.

"Đừng nói là giết, phanh thây còn được".

Tân sinh viên và người đàn ông trung niên đứng bên cạnh có lẽ chưa gặp qua tên nào súc sinh như vậy, kinh ngạc đến mức không khép được mồm.