Hôm Nay Vẫn Chưa Thể Giương Buồm Ra Khơi

Chương 2: Thế giới mới



Edit: Mèo béo lắm lông

Khi Chu Kì An còn đang vội vã tỏ lòng quyết tâm, trong đám người chơi lâu năm, người đàn ông cường tráng nói thầm với cô gái:"Em gái, thời điểm đẩy người ra chắn đao thì nhớ đẩy cậu ta cuối cùng đấy".

Một tên súc sinh cỡ này, vừa nhìn là biết tính tình đa nghi, biến thái, không dễ gì đẩy ngã.

Dù sao đối với người khác là câu hỏi lựa chọn, nhưng đối với Chu Kì An là câu hỏi giành trả lời.

Huỷ một cái nồi cơm điện thôi mà, chỉ cần có tay là làm được. . truyện đam mỹ

Ngài Tư khoa trương mà chớp đôi mắt đỏ hai cái, thúc giục dò hỏi hai người chơi mới còn lại.

Tân sinh viên không hề do dự, thầy giáo có ân nặng như núi, cậu ta quyết đoán lắc đầu.

Đến phiên người đàn ông trung niên.

Năm xưa, người đàn ông trung niên có thể làm giàu hoàn toàn là dựa vào sự giúp đỡ của bạn tốt. Sau lần gặp nhau ngẫu nhiên ở sân bay, gã đã định tặng cổ phần cho đối phương để đền đáp, không ngờ lại bị trận sương mù mang tới nơi này.

Sống trong bể danh lợi nhiều năm, dưới cái nhìn chòng chọc của ngài Tư, gã há miệng thở dốc.

"Sự lựa chọn thông minh".

Đợi khi gã nhận ra mình vừa nói đồng ý, người đàn ông trung niên hổ thẹn cúi đầu.

Ngài Tư nhoẻn miệng thật lớn, nói một câu "rất tốt". Giây tiếp theo, nó búng tay một cái rồi biến mất.

Người đàn ông trung niên nôn nóng nhìn trước nhìn sau:"Người đâu?".

"Con thỏ kia đi đâu rồi?".

"Có thấy phiền không vậy?". Một người chơi lâu năm ngoáy lỗ tai. "Cứ chờ là được".

"Liệu bạn của tôi.....". Người đàn ông trung niên vội vã muốn xác nhận hậu quả mà mình lựa chọn. Thấy gã nói mãi không yên, người chơi lâu năm không để bụng mà nhún vai:"Mỗi nhân viên vận hành sẽ đưa ra dạng đề phúc lợi khác nhau, sự lựa chọn mang tới điều gì, đâu ai biết được?".

Một người chơi lâu năm khác cười nhạo nói:"Tốt hay xấu đều chỉ là tương đối".

Tiếng bánh xe cắt ngang lời của hắn. Một chiếc xe buýt đầu thỏ cực kỳ bắt mắt đang từ xa chạy tới. Chiếc xe ngoặt một đường cực kì mướt ở khúc cua, tiếng cọ xát bén nhọn dừng lại bên người bọn họ.

Cái đầu khủng bố của ngài Tư ló ra:"Lên xe".

Người chơi lâu năm ngựa quen đường cũ mà ngồi lên xe, người chơi mới cũng làm theo.

Các ghế trên xe đều trống hết, nhưng không một ai tình nguyện ngồi cạnh Chu Kì An. Trước việc giành trả lời của cậu, sự giãy giụa của người đàn ông trung niên trông có vẻ nhân tính hơn một chút.

Chu Kì An vui vẻ thảnh thơi.

Con người đều sẽ bắt nạt kẻ yếu, nếu là ở nơi cần sự đoàn kết, cậu nhất định sẽ thể hiện sự vô hại và chịu thương chịu khó của mình. Nhưng vừa rồi nhóm người chơi lâu năm nhìn bọn họ chẳng mấy thân thiện. Lúc này, một hình tượng độc ác, tàn nhẫn là điều rất cần thiết.

Trong tiềm thức, mọi người sẽ đề phòng bị cậu hại hơn là đi hại cậu.

"Chúng ta đang đi đâu?". Tân sinh viên sợ hãi hỏi.

Một người chơi lâu năm chủ động ngồi lại gần, trả lời:"Giống như chơi game ấy, bây giờ chúng ta phải vào phó bản".

Dân làm ăn luôn có thể nhìn ra trọng tâm của lợi ích, người đàn ông trung niên vội hỏi:"Lúc nãy nó nói có thể được chọn tới đây là vinh hạnh của chúng tôi, vậy vinh hạnh ở đâu?".

Người chơi lâu năm đột nhiên đưa ra một câu hỏi chẳng liên quan:"Tổ tiên của con người là gì?".

"Nữ Oa?".

Người chơi lâu năm liếc gã một cái.

Người đàn ông trung niên ngượng ngùng nói:"Loài Vượn".

Người chơi lâu năm vẫn không nói gì.

"Còn một cách nói khác". Chu Kì An bỗng dưng mở miệng:"Loài Cá mới là tổ tiên chung của con người".

Người chơi lâu năm gật đầu:"Vậy chắc cậu cũng đã từng nghe, nhiệt độ toàn cầu đang tăng cao, trong tương lai, trái đất sẽ biến thành biển cả".

Chu Kì An:"Đúng là có lời đồn như vậy".

"Không phải là lời đồn". Người chơi lâu năm trầm giọng nói:"Môi trường trên toàn cầu đang chuyển biến xấu một cách mạnh mẽ, chúng ta sắp nghênh đón thời đại ngập nước chân chính. Chỉ có chủng người mới mới có quyền được ưu tiên sống sót, mà người chơi chính là những người được lựa chọn".

Nói đến việc được lựa chọn, biểu cảm của hắn tỏ ra thượng đẳng, nhưng rất nhanh đã bị nỗi sợ hãi với phó bản bao phủ.

Dưới những cảm xúc mâu thuẫn đan xen, người chơi lâu năm khẽ chững lại rồi nói tiếp:"Mỗi khi hoàn thành một phó bản, một cơ quan trên thân thể sẽ được tiến hoá, cho tới khi hoàn toàn trở thành chủng người mới".

Chuyện này đảo lộn nhận thức của Chu Kì An, cậu há miệng định nói chuyện thì trên tay bỗng dưng xuất hiện một tấm vé.

Ngài Tư ngồi trên ghế lái mở miệng:"Trả vé sau khi xuống xe".

Mặt trước của tấm vé là một cánh cổng to lớn tráng lệ nằm dưới đáy biển thần bí. Kiểu chữ khoa trương in ở mặt ngoài: Thế giới mới.

Chu Kì An lật tấm thẻ, phát hiện mặt sau có chi chít chữ nhỏ: Mời lựa chọn phương hướng tiến hoá.

1. Trái tim, phổi, đại não (Ghi chú: Đại não cần không ngừng lựa chọn mới có thể tiến hoá hoàn toàn).

2. Làn da, mạch máu, gan.

3. Dạ dày, tràng, thận, tì.

4. Hàm răng, mắt, xương cụt.

5. Lựa chọn khác (vui lòng điền thêm)

Nhắc nhở: Cơ quan cao cấp thường yêu cầu tiến hoá hai lần (bao gồm hai lần) trở lên.

Hiển nhiên, trong số đó, đại não là phiền toái nhất.

Lúc này, người chơi lâu năm cứa đầu ngón tay, làm người đầu tiên đưa ra lựa chọn. Hắn cười tủm tỉm nhắc nhở:"Càng là lựa chọn nằm đầu danh sách thì độ khó cá nhân trong trò chơi càng cao. Nếu như lựa chọn trái tim thì chết là cái chắc".

Không phải do hắn tốt bụng, mà là nếu độ khó cá nhân của nhóm tay mơ quá cao, chỉ sợ chưa kịp lôi ra chắn đao thì đã nghoẻo ngay từ phần mở màn rồi.

Người đàn ông trung niên lập tức nói:"Vậy nếu viết tiến hoá ruột thừa ở mục lựa chọn khác thì sao?".

Người chơi nữ ngồi sau gã cười lạnh:"Độ khó không có hạn mức cao nhất, nhưng lại có hạn mức thấp nhất, ông có thể thử xem".

Trước khi tiến hoá trở thành chủng người mới, người chơi cần không ngừng tiến vào phó bản. Kể cả những phó bản đơn giản nhất cũng chứa đựng nguy cơ trí mạng, cho nên lựa chọn quá đơn giản sẽ không mang lại giá trị tương xứng.

Chu Kì An suy tư rồi nói:"Phải tiến hoá hết toàn bộ mới có thể trở thành chủng người mới sao?".

"Đương nhiên là không, ví dụ như phổi tiến hoá thành công có thể dẫn đến làn da tự động tiến hoá". Trong giọng của người chơi nữ lộ vẻ khát khao:"Nói một cách đơn giản, cơ quan bậc một tiến hoá có khả năng sẽ kéo theo cơ quan quan trọng của bậc hai, ba tiến hoá theo, cứ theo đó mà suy ra. Chỉ là tình trạng mỗi người mỗi khác, phương hướng tiến hoá giống loài ban đầu càng cao cấp thì càng có lợi".

"Phương hướng tiến hoá giống loài ban đầu?".

Người chơi nữ mất kiên nhẫn nói:"Rồi tí cậu sẽ biết".

Giống như người chơi lâu năm trước đó, cô cứa rách đầu ngón tay bắt đầu viết giấu viết giếm.

Chu Kì An cũng học theo, viết ra sự lựa chọn.

[Cổng vào phó bản đã đóng]

"Chúc mừng ngài đã lựa chọn thành công phương hướng tiến hoá trong phó bản lần này, chuẩn bị cập nhật thông tin người chơi....".

[Họ và tên: Chu Kì An

Phương hướng tiến hoá giống loài ban đầu: Cá voi.

Cơ quan tiến hoá hiện tại: không có lông]

Xẹt xẹt---

Tiếng điện kì quái chạy qua khiến đầu Chu Kì An đau như búa bổ. Người chơi lâu năm nhìn thấy thì tỏ ý khinh thường.

Người chơi tiếp xúc với giao diện trò chơi lần đầu đều sẽ cảm thấy kinh ngạc, nhưng bị doạ thành dáng vẻ này thì đúng là hiếm thấy. Còn chẳng bằng cậu sinh viên kia, lẽ nào là một con hổ giấy?

Sau tiếng điện "xẹt xẹt", chữ trên giao diện xuất hiện thay đổi.

[Cơ quan tiến hoá hiện tại: lông tóc (chẳng có tác dụng gì sất??); đôi mắt (khả năng nhìn trong đêm mạnh mẽ, có xác suất nhất định nhìn thấy nguỵ trang của quái vật)]

[Kỹ năng thiên phú 1: tốc độ (tốc độ chạy 100m có thể sánh ngang với No10 toàn thành phố)

Đánh giá: anh giây, bạn sớm muộn gì cũng sẽ trở thành người đàn ông nhanh đến mức dùng giây làm đơn vị tính giờ]

[Kỹ năng thiên phú 2: kháng độc, khả năng kháng thuốc cực đỉnh.

Đánh giá: đại lang, bọn họ không độc chết được chàng]

Rắm chó.

Chu Kì An mặt vô cảm, trong lòng mắng thầm.

Cậu cũng lâu lắm đấy nhá.

[Thiên phú số hai: kẻ cướp.

Đã từng nghe cá lớn nuốt cá bé hay chưa? Bạn đã tàn nhẫn lựa chọn hy sinh cô dâu. Khi sinh vật khác tử vong, bạn có xác suất cực nhỏ đoạt được năng lượng của đối phương để hoàn thành tiến hoá tự thân.

Nhắc nhở ấm áp: Người càng thân thiết trong phó bản mà chết thì khả năng đoạt được càng cao]

[Đặc tính:.......]

Nhưng đặc tính còn chưa kịp load thì chữ "tóc" mà Chu Kì An điền trên mặt phiếu lúc trước đã biến mất.

Chui lỗ hổng thất bại.

Ban đầu, cậu đoán rằng mái tóc màu xanh băng kỳ quái của mình cũng thuộc về một loại tiến hoá.

Quả nhiên, cơ quan đã tiến hoá thì không thể điền vào tấm vé nữa.

Sau khi suy nghĩ một lúc, Chu Kì An không thể không thay đổi một bộ phận khác.

Khi ngẩng đầu lên, tất cả mọi người đều đã lựa chọn xong. Người chơi nữ nháy mắt với tân sinh viên, dò hỏi phương hướng tiến hoá của cậu ta. Không nhận được câu trả lời, cô nhún vai:"Người chơi lâu năm giữ bí mật vì sợ có người lựa chọn tiến hoá cơ quan cấp cao, bị cô lập, một người mới như cậu thì sợ cái gì?".

Lời này là thật.

Dù sao mọi người đều tham gia cùng một phó bản, nếu như một người chọn trái tim, những người khác sợ bị vạ lây, không chừng còn né xa 10m chứ đừng nói tới việc hại người, người chơi mới sẽ không lựa chọn như vậy.

"Tôi, tôi chọn tóc".

"Nơi vô dụng nhất, hệ số nguy hiểm sẽ không quá cao".

Tân sinh viên vẫn chưa từ bỏ ý định, ai mà chưa từng ảo tưởng cơ chứ?

"Tóc không có tí tác dụng nào sao?".

Trong ba người chơi lâu năm, vị trầm mặc nhất kia bỗng cười lạnh:"Có không ít người tiến hoá tóc, cuối cùng đều thành đầu trọc".

"!!Sao cơ!".

"Chúng ta đều tiến hoá theo hướng các sinh vật biển, cậu đã thấy sinh vật biển nào có tóc chưa?".

Tân sinh viên nhỏ giọng nói:"Cá voi lưng gù có mà".

Vẫn có một ít sinh vật biển có lớp da lông khá rậm rạp.

Người chơi lâu năm liếc mắt khinh thường:"Cho dù có thì cũng chẳng phát huy được tác dụng quá lớn. Hơn nữa da lông là gộp chung của da và lông, không phải hướng tiến hoá riêng rẽ".

Nhắc tới cá voi, mọi người mới hứng thú hơn chút.

"Có câu kình lạc vạn vật sinh*". Người chơi nữ thưởng thức bộ móng mới làm xong:"Nghe nói giết chết người chơi có thuộc tính cá voi thì có thể đạt được chỗ tốt cực lớn".

(*Cá voi chết dưới đáy biển, vô vàn loài sinh vật nhờ đó mà phát triển, sinh sôi nảy nở).

Hạ tay xuống, cô tiếc nuối thở dài:"Đáng tiếc, cho tới bây giờ chưa từng nghe nói có người chơi mới nào lựa chọn phương hướng tiến hoá giống loài ban đầu là cá voi".

Mí mắt Chu Kì An giật nhẹ.

Cũng may xung quanh không có người ngồi, không ai thấy được vẻ mặt của cậu.

Đúng lúc này, [đặc tính] lúc trước chưa tải xong lại một lần nữa hiện lên.

[Đặc tính: độ thân thiện 100%

Lưu ý: Cá heo cũng là một loài thuộc Bộ Cá voi, nó thường đồng cảm với con người lúc khó khăn, giơ tay cứu giúp]

Những người chơi khác vẫn còn đang thảo luận việc săn giết cá voi.

Chu Kì An cười ha hả, người khác muốn giết mày mà mày còn định cứu người ta, thế là hèn lắm biết không.

Còn nữa, sao cậu không cảm thấy mình thân thiện với con người chút nào hết vậy?

Thảo luận đến nửa chừng, người chơi lâu năm kiệm lời lạnh nhạt bày tỏ:"Sau này sẽ không có đâu".

Chu Kì An hắng giọng, ra vẻ tò mò:"Tại sao?".

"Đương nhiên là vì sự cân bằng". Đôi mắt màu đỏ xuyên qua gương chiếu hậu nhìn về phía người chơi, trên mặt nở rộ nụ cười đáng sợ:"Giống loài càng mạnh thì kỹ năng thiên phú về sau của người chơi càng đáng sợ. Cá lớn nuốt cá bé, cá voi xứng đáng là một trong những bá chủ của đại dương".

Người chơi lâu năm gật đầu tán thành:"Trò chơi chú trọng cơ chế công bằng, không thể nào sắp xếp thêm phương hướng tiến hoá như này nữa".

Người chơi nữ vắt chéo chân:"Ai mà biết được? Hiệp hội săn cá voi đồn đãi như thật ấy, cả đám hết lòng tin là có thật. Thậm chí còn tin rằng người chơi tiến hoá theo phương hướng này đã có thể tự chủ tiến hoá từ trước khi tiến vào phó bản".

Chu Kì An:"..."

Đoán cũng chuẩn ghê.

Còn cái hiệp hội này nữa, thật đáng chết.

Cậu đột nhiên yên tĩnh khiến cho người chơi nữ chú ý, cô nghi ngờ hỏi:"Đang nghĩ cái gì vậy?".

Chu Kì An nhìn vào hư vô:"Tôi đang nghĩ, không biết cá voi có trước, hay là hiệp hội săn cá voi có trước".

Người chơi nữ giật khoé miệng.

Tôi thấy đầu cậu có bệnh trước.

Người chơi nữ lại quay sang hỏi tân sinh viên có thức tỉnh kỹ năng thiên phú gì không.

Tân sinh viên vẻ mặt mờ mịt.

"Nếu phương hướng tiến hoá giống loài nghiêng về phía sinh vật biển cao cấp, sau khi mở màn có thể kích hoạt thiên phú nào đó, mỗi tội không được mạnh lắm".

Vẻ mặt tiếc nuối trên mặt tân sinh viên đã nói lên tất cả.

Người đàn ông trung niên lập tức phấn khích nói:"Tôi có thiên phú xây nhà".

Khiến gã thất vọng là những người chơi lâu năm nghe vậy cũng chẳng tỏ vẻ gì.

Người chơi nữ đoán phương hướng tiến hoá giống loài của gã có khả năng là hải ly. Loài này tương đối đặc thù, cũng không phải do mạnh mẽ gì, chỉ là đặc điểm giống loài khá rõ ràng.

Tốc độ xe đột ngột tăng lên, Chu Kì An cài dây an toàn vào.

Thế giới bên ngoài lúc thì tràn ngập sương trắng, lúc thì tối tăm, xe buýt chạy qua một đường hầm dưới đáy biển và một bệnh viện bỏ hoang. Sau quãng đường dài dằng dặc, người điều khiển phanh gấp một cái, âm thanh giàu từ tính của ngài Tư vang lên:"Đến nơi rồi".

Mọi người lục tục đứng dậy, trước khi xuống còn lần lượt trả lại vé xe.

Ở trước mặt ngài Tư, không một ai dám nhìn lén đáp án của người khác, thậm chí còn nhanh nhanh chóng chóng rời đi.

Tóc.

Lỗ tai.

Ngài Tư nhìn sự lựa chọn trên tấm vé, khi trông thấy có người chọn [mạch máu] thì mới có vẻ hứng thú hơn chút.

Tiếp tục xem.

Hàm răng.

Dạ dày.

.....

Bỗng nhiên, tầm mắt của ngài Tư khựng lại.

- ----Ngón chân.

Lại nhìn thêm một lần nữa, chuẩn rồi, không nhìn sai.

Quần què gì vậy?

Dẫn đội bao năm nay, nó chưa thấy ai tiến hoá cái này bao giờ, kẻ nào thần kinh rung rinh vậy hả?

Ngài Tư ngửi mùi máu, men theo mùi hương để tìm kiếm, cuối cùng khi quay sang thì vừa hay bắt gặp Chu Kì An đang hùng hồn sải bước xuống bậc thang, vết thương trên tay còn chưa khép lại.

Bước xuống bậc thang cuối cùng, Chu Kì An nghiêm túc định ra kế hoạch.

Trong phó bản không nhất định phải thắng, nhưng nhất định phải chạy trốn được.

Bắt đầu từ ngón chân, cậu muốn từng bước nâng tới chân, eo, dung tích sống.....phát huy ưu thế tốc độ tới cực hạn, trở thành người đàn ông có tứ chi phát triển nhất!

___________

Vừa đón năm mới vừa up chương mới khai bút. Chúc mọi người năm rồng tiền vào như nước, như ý phát tài nha ❤️❤️❤️