Hôm Nay Vương Gia Lại Đi Bán Đậu Phụ

Chương 46: Mất trí nhớ



Thời điểm Trác Thụy quay lại phòng, Hạo Hiên đã sớm bị đại sư huynh của y dọa sợ, cả người co cụm lại một góc ôm chăn.

- Sư huynh, huynh đang làm gì đệ ấy thế?

Sư huynh của Trần Trác Thụy sau một hồi dỗ dành bệnh nhân bất thành. Vừa quay sang liền trông thấy dáng vẻ nghiêm trọng của sư đệ cùng ánh mắt đau xót lo lắng của y. Lúc này mới gãi đầu gãi tai nói ra nguyên nhân chọc tiểu Hạo Hiên sợ phát khóc:

- Ta chỉ muốn giúp tiểu tử này uống thuốc thôi, cậu ta lại cứ không chịu uống thuốc đắng. Bởi vậy ta đã nói nếu không uống thì sẽ biến thành đồ ngốc. Ai ngờ tên nhóc này cả giận, sau đó thì chui vào trong góc không chịu lại gần...

Trò đùa ấu trĩ như vậy đúng là chỉ có đại sư huynh mới nghĩ ra được. Trác Thụy lại hiểu rõ, tuy rằng đầu óc của Hạo Hiên lúc này đang không được bình thường. Nhưng hiện tại trí tuệ của đệ ấy cũng ngang với đứa trẻ mười tuổi. Đã ý thức được nhiều việc, thế nên càng không dễ gì tin tưởng mấy lời dọa dẫm của sư huynh, chẳng qua tên nhóc này là đang tự ái vì bị xem như kẻ ngốc mà thôi.

Nghĩ vậy nên Trác Thụy khẽ thở dài, y đoạt lấy bát thuốc trên tay đại sư huynh. Chậm rãi vén góc áo ngồi xuống bên cạnh giường, dịu dàng quay sang tiểu Hạo Hiên đang cảnh giác bên trong góc, ân cần hỏi han:

- Tiểu đệ đệ, ngươi vừa ốm dậy, nếu còn không uống thuốc bệnh sẽ không khỏi được đâu?

Hạo Hiên tuy rằng không biết những người xung quanh là ai, cũng không biết chính mình là ai, đang ở nơi nào. Chỉ có điều nam nhân đẹp đẽ mà xa lạ trước mắt này lại mang cho cậu cảm giác yên tâm trong lòng. Có thể do lúc vừa mới mở mắt đã nhìn thấy dáng vẻ người này mệt mỏi ngủ gục bên cạnh vì quan tâm cậu chăng?

Hạo Hiên cũng không thể lý giải, theo bản năng ngước mắt lên nhìn y, rồi lại nhìn bát thuốc màu cánh gián trên tay nam nhân. Dẫu rằng biết y nói có lý, lại không nhịn nổi nhớ đến vị thuốc đắng ngắt ban nãy lỡ nuốt vào, cổ họng liền cảm thấy nghèn nghẹn đắng chát.

- Đắng lắm... Không muốn uống đâu...

Ký ức Dương Hạo Hiên trở lại như đứa trẻ mới lộ ra dáng vẻ kén chọn của mình. Mặc dù trước đây hắn cũng không thích thuốc đắng nhưng sẽ ngoan ngoãn để cho ca ca đút hết. Bây giờ liền tỏ vẻ ủy khuất, rưng rưng dùng chăn che lại miệng.

Đối với Trần Trác Thụy cho dù Dương Hạo Hiên có ở dáng vẻ nào cũng rất thuận mắt. Đại sư huynh ở bên cạnh thì không giống vậy, mặc dù vì trải qua bạo bệnh nên thân thể Hạo Hiên bây giờ gầy yếu mong manh. Không còn chút dáng vóc khoẻ khoắn cơ bắp như lúc chinh chiến nơi sa trường. Nhưng hình ảnh một nam nhân có vết sẹo to trên mặt lại giống như đứa con nít run rẩy một góc, cho dù là bệnh nhân cũng khó tránh buồn cười.

Dương Hạo Hiên mặc dù ngốc cũng nhận ra ánh mắt bất thiện của người kia, hắn trừng mắt vô cùng ủy khuất lại không biết phản bác thế nào. Trác Thụy lại rất nhanh nhạy nắm bắt được tâm trạng của Hạo Hiên, vì vậy cũng lạnh nhạt quay sang đuổi sư huynh của y ra ngoài.

- Sư huynh không còn việc gì thì về đi, Hạo Hiên có đệ chăm sóc rồi.

- Thật đúng là sư đệ gả ra ngoài giống như bát nước đổ đi...

Đại sư huynh còn chưa kịp ai oán xong thì Trác Thụy đã ngắt lời y:

- Đệ không gả, không phải đệ mang người về rồi sao?

Lần này đến phen đại sư huynh của y câm lặng hồi lâu, vẫn biết sư đệ mình vốn tài sắc hơn người. Không ngờ lại cầm thú như vậy, nhân lúc người gặp nạn liền muốn lật kèo hay sao?

Thấy ánh mắt có phần không tin tưởng của đại sư huynh, Trác Thụy hơi híp mắt, lần này sư huynh rốt cuộc cũng thức thời rời đi. Tiểu sư đệ mà phẫn nộ ra tay thật sự rất độc địa. Y vẫn là không dám chọc đến, tránh bị sư đệ không vui liền hạ độc.

Người cản trở đã ra ngoài rồi Trác Thụy mới nhẹ nhàng đặt bát thuốc xuống khay, dưới ánh mắt đề phòng của Hạo Hiên, y mở tủ đầu giường lấy ra một gói giấy đựng kẹo mứt.

- Ngoan, uống một ngụm thuốc, ta cho đệ một viên kẹo?

Đối với trẻ nhỏ, vẫn là dùng bánh kẹo dễ dụ dỗ. Cũng may Hạo Hiên vẫn là đứa trẻ biết nghe lời, dù cho ban nãy hắn có không hiểu lời hai nam nhân nói có ý tứ gì. Hiện tại thấy Trác Thụy đuổi được tên hung thần kia ra ngoài liền hết sức an tâm. Nhìn mứt kẹo trong tay ca ca xinh đẹp cũng đủ chảy nước miếng.

Bởi vì từ lúc tỉnh dậy thần y kia nói người hắn mới khỏi bệnh, không được ăn đồ mặn. Thức ăn bọn họ đem đến chỉ có cháo trắng cùng rau xanh, hiện tại thấy có thể ăn kẹo liền vui vẻ vô cùng.

Nhìn thấy ánh mắt mừng rỡ của Hạo Hiên, trong lòng Trác Thụy khó tránh nổi chua xót. Ngoài mặt lại vẫn tỏ ra bình tĩnh mỉm cười với đệ ấy. Vừa kiên nhẫn đút thuốc, vừa bón kẹo mứt quả cho hắn. Dỗ dành tiểu Hạo Hiên uống hết bát thuốc to.

Uống xong thuốc, Hạo Hiên lại bắt đầu buồn ngủ. Thân thể của hắn vẫn đang dần hồi phục lại, trong lúc mơ màng nằm xuống còn không quên nắm lấy góc áo của đối phương, khẽ thì thầm:

- Đa tạ ca ca, huynh rất tốt... Còn rất đẹp nữa... Lúc đệ ngủ ca ca đừng bỏ đệ lại nhé...

Từ lúc nãy đến giờ Trác Thụy vẫn không dám ôm chầm lấy ái nhân, sợ sẽ doạ đến hắn. Bây giờ nghe Hạo Hiên nói vậy liền không thể nhịn nổi nữa. Y chậm rãi nằm xuống bên giường, ôm siết lấy Hạo Hiên đang chìm vào giấc ngủ. Trầm mặc ngắm nhìn ái nhân một hồi lâu, lại hôn lên vết sẹo trên sống mũi của hắn, nhỏ giọng đáp lời:

- Hạo Hiên ngoan, ca ca vĩnh viễn sẽ không bỏ đệ lại đâu...

Tranh vẽ Dương Hạo Hiên do chính tay Hú Ki Bán Bánh Táo vẽ tri ân các bạn độc giả đã ủng hộ truyện của mình. Cảm ơn các bạn đã theo dõi hai đứa nhỏ nhà Hú Ki bấy lâu nay. Yêu thương rất nhiều! Chúc mọi người năm mới vui vẻ!

P/s: Đừng reup tranh của mình nhoaaaa!