Hôm Nay Vương Gia Lại Đi Bán Đậu Phụ

Chương 47: Đọc trộm nhật ký



Thời gian thấm thoắt thoi đưa, Dương Hạo Hiên tĩnh dưỡng ở Hạnh Hoa Đảo cũng đã tròn một tháng. Sức khoẻ của hắn đã khá hơn rất nhiều, có thể đứng dậy đi lại loanh quanh trong Dược Cốc. Ngoài ra Trác Thụy cũng chăm sóc người rất kỹ càng, trừ thời gian cho Hạo Hiên đi dạo, hầu như không cho phép hắn làm việc gì quá sức.

Thật may như Dược Lão đã nói, trí tuệ của Hạo Hiên chỉ ngờ nghệch mấy hôm đầu. Về sau nói gì hắn cũng có thể hiểu rõ, tuy vẫn thường xuyên bám dính lấy Trác Thụy như gà con thấy mẹ. Cũng đã biết đùa giỡn ngược lại với các sư huynh đệ tới thăm, không còn sợ người như lúc trước.

Hôm nay Trác Thụy lên núi hái thuốc, Hạo Hiên ở nhà buồn bèn lục lọi tủ tìm kẹo mứt y giấu trong phòng. Biết Hạo Hiên hảo ngọt nhưng bình thường ca ca cũng không cho hắn ăn quá nhiều kẹo, hôm nay tiểu quỷ được chiều hư bắt đầu tìm cách ăn vụng.

Hắn chỉ cắn một miếng, ca ca sẽ không biết đâu, mà nếu có biết cũng sẽ không mắng hắn. Bởi vì Trác Thụy đã từng nói tất cả kẹo của ca ca đều cho Hạo Hiên hết.

Tìm tòi một hồi cũng không thấy ca ca giấu kẹo, chỉ có điều Hạo Hiên tìm được mấy món đồ chơi kỳ lạ. Có mặt nạ hổ màu đỏ nho nhỏ, giống như đồ của trẻ con, còn có xiên mứt quả đã khô quắt không thể ăn được nữa.

Hạo Hiên đeo mặt nạ lên, tuy bé tẹo không vừa nhưng miễn cưỡng có thể treo ở nửa đầu trước trán. Soi mình trong gương làm mặt quỷ, tuy rằng hắn cảm thấy chiếc mặt nạ này rất quen, nhưng cũng thật xa lạ, không nhớ là đã gặp ở đâu rồi.

Tiếp tục tìm lại thấy một chiếc ngọc bội giao long màu trắng, món đồ này hắn mang máng nhớ tiểu thái tử trong cung hình như cũng có một cái. Thầm nghĩ chắc chắn là thứ quý giá của ca ca, nghĩ vậy Hạo Hiên liền cẩn thận cất lại vào trong hộp. Xem ra ca ca biết trước hắn sẽ ăn vụng nên sớm đã đem kẹo giấu kỹ rồi.

Nghịch ngợm chán chê Hạo Hiên lại phát hiện ra một ngăn tủ đựng y phục người lớn, được gấp gọn phẳng phiu. Không rõ vì sao ca ca lại không đặt nó trong rương đồ, bộ y phục này màu đen. Nhìn vải vóc và đường thêu có vẻ giá trị hơn so với đồ ca ca thường mặc. Xem xét kích cỡ, hắn cảm thấy so với Trác Thụy chính mình mặc lên sẽ càng vừa vặn hơn. Bỗng dưng hắn cảm thấy có chút ghen tị trong lòng, vì vị sư huynh hung thần của ca ca từng nói, người trong lòng của Trác Thụy là một nam nhân.

Ngoài bộ y phục trên, bên trong này còn có kiếm, một quyển sổ nho nhỏ cũng được cất giữ cẩn thận. Hạo Hiên sờ lên cây kiếm, mân mê vỏ ngoài sần sùi đầy những hoa văn chạm khắc tỉ mỉ của nó, bản năng thôi thúc hắn cầm lấy chuôi kiếm, xoẹt một tiếng rút ra phân nửa. Lưỡi thép sắc lạnh ánh lên trước mặt, phản chiếu đôi mắt tò mò không chứa một gợn sát khí nào. Thế nhưng trong lòng Hạo Hiên lại có sự hưng phấn kỳ lạ, hắn vừa nhìn đã rất thích thanh kiếm này.

Dù sao cũng là đồ của người khác, Hạo Hiên tiếc nuối tra lại vào vỏ, đem thanh kiếm trả lại vị trí cũ. Bây giờ hắn mới chú ý đến quyển sổ nhỏ kỳ lạ kia. Thật may là từ trước khi mười tuổi Hạo Hiên đã học chữ, tuy rằng thường xuyên trốn học nhưng việc ghi nhớ mặt chữ với đứa trẻ thông minh như hắn hoàn toàn có thể đọc được ít nhiều.

Quyển sổ này chắc chắn là do chủ nhân của bộ y phục cùng thanh kiếm nọ. Vì những thứ trên đó viết chính là ghi chép về bản thân người viết. Người đó nói hắn vốn là một một đại tướng quân còn được phong vương, trùng hợp tên của hắn cũng là Dương Hạo Hiên.

Dương Hạo Hiên đã ngồi cả một buổi chiều dưới khung cửa sổ chỉ để đọc quyển nhật ký của người nọ. Từ tiểu sử, thân thế, đến những sự kiện xảy ra trong đời chủ nhân quyển sổ lẫn việc bị trúng độc. Đâu đó đều trùng khớp với tình trạng Hạo Hiên vừa trải qua lẫn những ký ức hắn còn nhớ được. Cũng xác nhận được chủ nhân của quyển nhật ký trên chính là bản thân mình.

Sở dĩ hắn đem chuyện này ghi chép lại chính là hi vọng một ngày ca ca đọc được sẽ hiểu cho hắn. Cũng bởi vì cảm nhận được trí nhớ lúc đó ngày một không tốt, hắn sợ đến lúc chính mình sẽ quên mất bản thân là ai.

Đúng thật là Hạo Hiên đã quên thật, cho dù có cảm giác xúc động, nhưng hắn hoàn toàn không thể nhớ ra được những sự kiện đó. Trong đầu hoàn toàn là một mảnh trống rỗng mông lung.

Chầm chậm cất lại quyển nhật ký vào chỗ cũ, Hạo Hiên lại trèo lên giường nằm. Hắn có chút mệt rồi, cũng tự trách bản thân sao lại không nhớ ra thứ gì hết. Ca ca vì hắn hẳn là phải đau lòng biết bao...

Nếu vậy người ca ca yêu bây giờ là hắn... hay bản thân của hắn trước kia? Hạo Hiên hiện tại không có đủ tự tin để xác định được. Tuy biết rằng bản thân rất vô lý, nhưng sự tự ti cứ dâng trào trong lòng, hiện tại hắn đang ghen tị với quá khứ của chính mình. Bản thân lúc trước tài giỏi như vậy, hiện tại đi đứng còn không vững, nếu vẫn không nhớ ra được, hắn sẽ khiến cho ca ca trở nên chán ghét thì sao?

Mải suy nghĩ tủi hờn, tận đến khi Trác Thụy hái thuốc trở về Hạo Hiên cũng hoàn toàn không biết.

Trác Thụy cất thuốc xong, không thấy bóng dáng Hạo Hiên ngóng cửa chờ đợi mình rồi mừng rỡ chạy ra đón như thường ngày y cũng thấy lo lắng. Trở về phòng liền thấy cảnh ái nhân co cụm nằm trên giường. Lại gần thì thấy hắn đang thất thần nhìn vô định vào bức tường trống. Thấy vậy y hơi nhíu mày, ghé xuống ôn nhu xoa đầu xù của Hạo Hiên khẽ hỏi:

- Đệ làm sao thế? Ở nhà có ai trêu chọc gì sao?

Hạo Hiên giật mình tỉnh ra, ngước mắt nhìn lên trông thấy gương mặt đẹp như ngọc mình thầm thương trộm nhớ thì bất ngờ không kiềm chế nổi. Bao nhiêu ấm ức trong lòng tuôn ra thành từng viên nước mắt to tròn nối tiếp nhau lăn dài trên má. Doạ cho Trác Thụy hoảng hồn ôm hắn lên dỗ dành, lo sợ ái nhân gặp việc gì ủy khuất.

- Hạo Hiên ngoan, sao lại khóc, ai bắt nạt đệ?

- Hấc... Ca ca... Ca ca yêu đệ hay là yêu hắn?

- Ca ca yêu đệ, yêu đệ nhất, hắn là ai...?

- Ca ca nói dối... hắn cũng là Hạo Hiên, ta cũng là Hạo Hiên...

Ban đầu Trác Thụy còn không hiểu chuyện gì, y bèn hỏi "hắn" trong lời Hạo Hiên rốt cuộc là kẻ nào. Nghe nói thế y cũng dở khóc dở cười, còn đang nghĩ có phải sư huynh lại ngứa miệng kể chuyện gì cho bảo bối của y nghe không. Chợt thấy chiếc mặt nạ quen thuộc Hạo Hiên vẫn còn đeo trên đầu quên không cất, lại nhìn nhanh về phía chiếc tủ. Y dường như đã hiểu ra ít nhiều bèn ôm lấy Hạo Hiên vỗ về, dò hỏi:

- Đệ... đọc được hết rồi?

Thân thể của người trong lòng chợt cứng lại vì chột dạ, Trác Thụy cũng xác nhận được suy đoán của mình là đúng. Y thở dài vén tóc của Hạo Hiên, nâng cái mặt ướt nhẹp của hắn lên, cúi đầu hôn xuống môi mềm an ủi.

- Cho dù hiện tại đệ là ai, như thế nào, ta vẫn sẽ yêu đệ. Đệ vĩnh viễn là người yêu của ta, không thể thay thế...

- Ca ca nói thật không...?

- Ta thề đấy.

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Trác Thụy, Hạo Hiên phát ra tiếng sịt mạnh hít nước mũi vào sâu, bộ dạng nghẹn ngào tìm chuyện khác bắt bẻ che đậy sự xấu hổ vì bị ca ca phát hiện chuyện hắn đọc trộm nhật ký.

Dù sao cũng là nhật ký của hắn, chắc không tính là đọc trộm đâu?

- Ca ca yêu đệ mà không cho đệ ăn kẹo... Ca ca xấu... Ư hừ...

- ...

Trác Thụy thực sự bị dáng vẻ của hắn chọc cho bật cười. Tiểu lưu manh của y dù ở dáng vẻ nào cũng đáng yêu quá đi mất.

- Không cho ca ca cười đệ!

- Không cho đệ kẹo, can tội lục lọi đồ của ta...

- Ư hừ... Ca ca đã nói đồ của ca ca là của đệ... Ca ca nói dối...

Tiếng đùa giỡn ồn ã trong phòng vang lên lao xao. Bên ngoài cơn gió thổi qua rặng tre rì rào, hôm nay lại là một ngày yên bình chậm rãi trôi qua ở Dược Cốc...