Hôm Qua Như Chết Rồi

Chương 59



Edit: Ling_, OhHarry

***

Đến khi sức khỏe Tịch Tông Hạc không còn đáng ngại, đoàn chúng tôi mới lên máy bay về nước.

Nhân viên đại sứ quán hộ tống chúng tôi ra sân bay, trên đường còn than thở về vấn nạn tham nhũng nghiêm trọng tại địa phương, thậm chí từng xảy ra tiền lệ quan chức và băng cướp thông đồng với nhau, phía đại sự quán chỉ có thể dốc sức đôn đốc lực lượng cảnh sát giải quyết vụ việc càng sớm càng tốt, nhưng tại thời này đang diễn ra cuộc tổng tuyển cử, chính phủ cũ và mới thay thế nhau, khả năng mất một thời gian nữa họ mới giải quyết.

Đại khái là đang đánh tiếng với chúng tôi rằng khả năng cao vụ án này sẽ bị bỏ xó, chỉ đành nhận mình không may mà thôi.

Tịch Tông Hạc nghe vậy nhưng vẫn không có phản ứng gì, anh quẳng hai triệu đô xuống cái hố to ở châu Phi này mà chẳng buồn chớp mắt.

“Không sao, coi như chi ra hai triệu làm marketing.” Anh cười với nhân viên công tác.

Thú thật, mới đầu tôi còn thấy hơi xót của, nhưng khi nghe anh nói vậy thì tôi lại nghĩ, hiện giờ người dân cả nước đã biết đến bộ phim《Sư tử》rồi, vậy chẳng phải là đã quảng bá thành công rồi hay sao? Chi tiền mua quảng cáo có khi còn không đạt được hiệu quả thế này.

Mang trong mình tinh thần AQ, bỗng dưng tôi cảm thấy mất hai triệu cũng không uổng phí lắm.

Khi máy bay hạ cánh, rất nhiều fan hâm hộ và phương tiện truyền thông đã có mặt sẵn tại sân bay. Tuy không khua trống réo chiêng, nhưng tưởng chừng biển người đông nghìn nghịt này là vô tận.

Người hâm mộ hét lên tên của tôi và Tịch Tông Hạc một cách điên cuồng, lúc thấy phần băng trắng lộ ra dưới vành mũ của Tịch Tông Hạc thì bật lên nức nở.

Nhìn bảng đèn led “Chào mừng về nhà” mà họ giơ cao, bất chợt, tôi thấy lòng mình trở nên ấm áp đôi phần. Làm thần tượng cũng có cái hay của làm thần tượng, bất kể là đi tới đâu chăng nữa thì vẫn sẽ luôn có người nhung nhớ mình, đợi mình trở về.

Sau khi rời sân bay, tôi và Tịch Tông Hạc lên xe riêng. Trước khi lên xe, hai người chúng tôi không hẹn mà cùng quay đầu nhìn nhau, ngay khi phát hiện ra hành động ăn ý của đối phương thì đồng thời nhoẻn cười.

Vì không còn tiếng kêu khóc của người hâm mộ nên bầu không khí bên trong xe bỗng chốc trở nên yên tĩnh. Nhưng tôi chưa kịp thở phào nhẹ nhõm hơi nào thì Văn Văn đã lại bất khóc nức nở, con bé dùng nước mắt để bày tỏ niềm vui sướng và sợ hãi với người vừa sống sót sau tai nạn là tôi.

“Anh Cố, anh không được xảy ra chuyện gì hết!” Con bé khịt mũi: “Không thì ai trả lương cho bọn em đây?”

Tang Thanh nguýt con bé một cái rồi túm lấy đuôi tóc nó, kéo ra.

“Đừng có mà táy máy chân tay, để cậu Tịch trông thấy thì coi chừng bị lột da.”

Văn Văn xoa xoa chỗ da đầu bị túm đau, bĩu môi: “Cảm xúc dâng trào quá nên khó kiềm chế được mà, em thấy anh Cố nên mới xúc động thế.”

“Em mà còn kiểu này thì thể nào cậu Tịch cũng thuê người khác vào làm thay em. ”

“Này anh Tang Thanh, anh đừng có dọa em!”

Trông hai người họ cãi nhau ỏm tỏi, tôi mới cảm nhận được phong vị của những năm tháng tĩnh lặng, tôi buồn cười lắc đầu, hướng mắt ra ngoài cửa sổ.

Bởi kế hoạch quay ngoại cảnh ở Đông Phi bị hủy bỏ đột ngột nên có khá nhiều phân đoạn phải nhờ đến sự trợ giúp của khâu hậu kỳ để hoàn thiện. Lý Tân Bình đành bỏ qua, vì dù mượn lán để dàn cảnh thì nhanh nhất cũng phải mất một tháng mới xong. Anh ta mở họp online suốt hai ngày với Tịch Tông Hạc cùng ba nhà biên kịch khác, cuối cùng chốt quyết định cắt bỏ phần lớn mạch cốt truyện ở châu Phi và tăng số lượng cảnh quay ngoại cảnh ở Mỹ lên. Bối cảnh quay trong nước sẽ được dựng trước, tốn chút thời gian cũng không sao cả, mọi người qua Mỹ quay ngoại cảnh xong mới về quay tiếp ở phim trường trong nước.

Vì vết thương trên đầu Tịch Tông Hạc còn chưa lành hẳn nên kịch bản vẫn đang được chỉnh sửa, ngoài ra, đoàn phim cũng cần chuẩn bị để sang Mỹ nên Lý Tân Bình cho mọi người nghỉ ngơi một tuần.

Đợt trước, lúc còn ở Đông Phi, ngay khi tin tức tôi bị bắt cóc lan ra ngoài thì đã có rất nhiều người gọi điện đến hỏi thăm tình hình. Tang Thanh không xử lý hết được nên đành tắt thẳng điện thoại. Tới khi tôi ổn rồi thì thống nhất đăng tin báo mình đã bình an lên trang cá nhân, đặt chế độ bạn bè, về sau không ai gọi đến nữa.

Song, Cố Nghê lại đọc được tin tức này vào đúng ngày tôi về nước.

Đáng ra con bé phải vùi đầu vào làm nghiên cứu và kệ xác thế giới bên ngoài chứ, tự dưng lượn vào xem trang cá nhân của tôi làm gì không biết. Tới chuyện Tịch Tông Hạc gặp tai nạn giao thông “hot” như thế mà phải đợi tôi kể thì con bé mới hay tin.

Chắc là do ý trời rồi.

“Cố Đường, chuyện quan trọng như này mà sao anh lại không báo cho em hả? Anh muốn dọa cho em chết luôn đúng không!” Cố Nghê nghẹn ngào: “Anh có biết lúc biết tin em đã lo lắng nhường nào không?”

Tôi không biết phải nói sao: “Có phải chuyện tốt lành gì đâu, chẳng lẽ em muốn anh giống trống khua chiêng báo cho từng người một.”

Chắc Cố Nghê thấy sợ thật, con bé bật khóc nức nở: “Sau này anh đừng tới mấy nơi như thế nữa, bệnh truyền nhiễm rồi ký sinh trùng nhiều thì chớ, đã vậy còn hỗn loạn. Đóng phim vất vả lắm, thôi để em nuôi anh đi, tuy lương em không cao bằng anh nhưng ít ra không phải làm bán mạng!”

Suốt bao năm qua, con bé từng khuyên nhủ tôi rất nhiều lần, nhưng chỉ lần này, tôi mới thực sự cảm thấy ấm lòng nhất.

Chưa lúc nào tôi thấy em gái mình trưởng thành một cách rõ rệt như bây giờ, không còn là đứa trẻ suốt ngày khóc lóc, lẽo đẽo theo sau tôi gọi ‘anh ơi’ nữa rồi.

“Yên tâm đi, sự cố ngoài ý muốn thôi, sau này không xảy ra nữa đâu.”

Sau này, kịch bản của Toa Tuấn tùy tôi chọn, tài nguyên của Tịch Tông Hạc mặc tôi lựa, tôi đâu cần phải trầy trật nữa?

Cuối cùng, tôi vẫn không tiết lộ cho con bé biết chuyện Dung Thân mới là cha ruột mình, đằng nào tôi cũng không có ý định nhận cha, nói hay không cũng chẳng khác gì.

Tuy Cố Nghê đã lớn, nhưng mang tâm lý của ông anh trai ngờ nghệch, tôi luôn muốn bảo vệ con bé hết mức có thể để con bé không phải bận lòng vì những chuyện vặt vãnh.

Sức hút của chương trình thực tế còn chưa lắng xuống thì lại đến sự kiện bắt cóc, ngay khi trở về nước, Tang Thanh đã nhận được kha khá lời mời từ nhiều talk show.

Tôi chọn một chương trình kỳ cựu để tham gia, sau đó tình cờ gặp Sở Yêu ngay trong tòa nhà truyền hình.

So với hồi mới gặp vào mùa đông năm ngoái thì bây giờ trông cô ta gầy hơn, trang điểm cũng kỹ lưỡng hơn. Vòng eo thon thả không giống với người từng mang thai, cô ta đeo kính râm và đi giày cao gót, bước về phía trước một cách khí thế nên suýt chút nữa tôi đã không nhận ra. Đi theo sau là trợ lý và quản lý.

Cô ta đi cách tôi một quãng xa, vì cả hai không gặp chính diện nên hiển nhiên cũng không chào hỏi nhau.

“Tài nguyên bây giờ của cô ta khá phết đấy, nghe đâu bảo ký được mấy dự án phim chuyển thể đầu tư lớn rồi, nếu được chiếu thì có khi nổi tiếng thật.” Tang Thanh nhìn dóng theo tầm mắt của tôi, nói.

“Đâu biết trước được.” Tôi ngoảnh đi nơi khác.

Dung Như Ngọc muốn cho cô ta lên thớt là chuyện dễ như bỡn.

Trong buổi talk show, tất nhiên MC sẽ đề cập tới những tin tức nóng hổi dạo gần đây cùng một số chi tiết liên quan đến vụ bắt cóc.

“Lúc đó cậu thấy sợ không?” Nữ MC hỏi tôi.

“Mới đầu thì không, nhưng về sau lại thấy hơi sợ.”

Đối phương tỏ vẻ kinh ngạc: “Về sau mới sợ ư? Cậu khác người thật đấy.”

Tôi giải thích: “Ban đầu tôi và Tịch Tông Hạc bị nhốt chung với nhau nên mới không thấy sợ, nhưng sau đó em ấy rời đi trước, tôi còn mỗi một mình nên sợ là phải rồi.”

Khán giả cười ồ lên, tiếng vỗ tay vang như sấm, MC cười hỏi: “Sao cậu ấy lại đi trước, bọn bắt cóc thả cậu ấy đi sao?”

“Không thể chuẩn bị đủ tiền chuộc ngay lập tức được, khi xoay sở được một triệu đầu tiên, bọn bắt cóc nói sẽ thả một người ra trước, lúc đó Tiểu Hạc bị thương và đang phát sốt, tất nhiên tôi phải để em đi trước rồi.” Tôi cười thản nhiên: “Mục đích của họ chỉ là tiền, tôi biết mình sẽ không bị làm sao.”

Tịch Tông Hạc cũng sẽ không để tôi gặp bất cứ chuyện bất trắc nào.

Chúng tôi quay trở lại xe sau khi buổi talk show kết thúc, Tang Thanh cầm iPad thông báo lịch trình cho tôi. Bộ phim《Phong Thanh Hạc Lệ》của đạo diễn Mã đã được ấn định ngày ra rạp, mới đây, trailer chính thức cũng đã được tung ra, Tang Thanh hỏi tôi có muốn đăng lên Weibo để quảng bá không.

Từ sau scandal “hình tượng sụp đổ” bị cư dân mạng chửi bới, móc mỉa, tôi không còn đăng nhập vào tài khoản Weibo chính thêm lần nào nữa, mọi thứ được giao cho Tang Thanh quản lý, bình thường tôi muốn lên xem thì sẽ dùng acc clone.

“Thôi, cậu lo liệu giúp tôi đi.” Tôi nghĩ rồi trả lời.

Đối với tôi, tài khoản chính không có một tác dụng gì ngoài việc dùng cho công tác tuyên truyền, còn chẳng hữu ích bằng clone. Weibo của Tịch Tông Hạc cũng được Đường Lệ quản lý đâu ra đấy, còn thể hiện được phần nào con người anh, thường ngày không share ảnh rượu thì share ảnh thư họa.

“Ừ, thế tôi quản lý tiếp cho.” Tang Thanh không ép tôi, sau khi nhận được câu trả lời thì cúi đầu, gõ chữ trên Ipad.

Tôi lên Weibo bằng acc clone, ngó qua bài thông báo chính thức của 《Phong Thanh Hạc Lệ》, lượt share bài đã lên đến hàng chục nghìn, mọi người đều bình luận tỏ ý cảm động, bảo chính thức phát kẹo mừng rồi.

Tôi vẫn đang thắc mắc, không biết “kẹo mừng” này có nghĩa là gì thì màn hình điện thoại chuyển sang chế độ có cuộc gọi đến.

“Tiểu Hạc…”

Vừa thấy tên Tịch Tông Hạc một cái là tôi nhận máy ngay, nhưng vừa mới nói được hai tiếng đã bị anh ngắt lời luôn.

“Giờ em lên núi Hành Nhạc luôn đi.” Anh thoáng ngừng: “Chỉ một mình em thôi.”

Anh chẳng nói rõ nguyên do mà tỏ vẻ bí ẩn.

Tôi đang định quay về nhà mình thì anh lại chen vào, hết cách, tôi đành cho quay đầu xe, trở lại ngoại ô.

Bản edit này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê Hoa.

Núi Hành Nhạc cách vùng nội thành tương đối xa, phải đi mất hơn một tiếng đồng hồ mới đến nơi.

Xe dừng ngoài cổng chính, tôi xuống xe rồi đi vào tiểu khu một mình, bảo nhóm Tang Thanh quay về.

Đêm nay trăng sáng sao thưa, là một ngày tốt lành, gió đêm thổi sướt qua sườn má, nhiệt độ không khí vừa phải, không quá nóng, cũng không quá lạnh.

Tôi thong dong thả bộ dọc theo con đường nhỏ, vừa đi vừa liên miên phỏng đoán lý do khiến Tịch Tông Hạc phải sốt ruột gọi tôi đến trong đầu, đang nghĩ ngợi lung tung thì điện thoại rung lên, có tin nhắn đến.

“Vào sân ư?” Tôi lẩm bẩm đọc rồi ngước mắt lên nhìn căn biệt thử ở đằng trước, cổng vào đang mở toang.

Không gian xung quanh không mấy sáng sủa, những tán cây cao vút bao bọc lấy nhau, tiếng gió reo trong những vòm lá khiến nơi đây vào dấy lên vẻ u ám vào những lúc ban đêm.

Đèn trong sân không bật, tôi dạo qua một vòng, đi sang phía bên kia của ngôi nhà rồi nhưng vẫn không thấy bóng dáng Tịch Tông Hạc đâu.

“Tiểu Hạc? Anh có ở đó không?” Tôi dáo dác nhìn quanh, thầm thấy nghi ngờ.

“Đùng”, tôi không đề phòng, giật mình vì tiếng pháo hoa nổ giữa trời đêm.

Pháo hoa được bắn lên trời hết đợt này đến đợt khác, chúng rộn rã bung nở rồi hóa thành từng cơn mưa giăng đầy những hạt sao vàng.

Tôi đứng ngây như phỗng, nhìn chằm chằm bầu trời mà không chớp mắt.

Màn bắn pháo hoa vẫn đang tiếp tục thì bỗng, toàn bộ đèn trong sân được bật sáng. Nghe thấy tiếng bước chân, tôi ngoảnh lại nhìn, vừa hay đối diện Tịch Tông Hạc.

Anh dừng lại khi chỉ đứng cách tôi một cánh tay, anh đưa cánh tay đang giấu sau lưng ra trước, hướng chiếc hộp đựng nhẫn bằng da đỏ được chế tạo tinh xảo về phía tôi rồi mở ra.

“Cố Đường, liệu em sẽ bằng lòng ở bên anh chứ?” Nói xong, anh không còn nhìn thẳng vào mắt tôi nữa, không biết là do anh thấy xấu hổ hay đang lo lắng.

Trên miếng nệm nhung đỏ thẫm là một chiếc nhẫn trơn bằng vàng hồng, chiếc nhẫn không có bất cứ hoa văn dư thừa nào, trông vừa đơn giản lại nền nã.

Tôi nín thở, nhận lấy hộp nhẫn từ tay anh và hỏi: “Của anh đâu?”

Anh nâng mí mắt, giơ mu bàn tay phải lên cho tôi xem chiếc nhẫn sáng loáng nằm trên ngón áp út của mình.

Đáy mắt chợt nóng lên, tôi cười khẽ rồi lấy chiếc nhẫn trong hộp ra, đeo lên tay, cũng giơ lên cho anh nhìn.

“Em bằng lòng.”

Sau khi trải qua những mối tai bay vạ gió, tôi càng hiểu rõ việc phải quý trọng hiện tại, không được làm gì để mình hối tiếc.

Phải tranh thủ làm mọi việc khi còn sống, yêu đương cũng vậy.

Nghe xong câu trả lời của tôi, Tịch Tông Hạc mới thả lỏng cơ mặt, thôi không cứng ngắc nữa, khóe môi cũng bất giác cong lên.

Anh dang tay ôm chặt tôi vào lòng.

“Cố Đường, cảm ơn em.” Anh hôn thái dương tôi, hỏi tôi có trách anh không một cách không đầu không đuôi rồi lại cảm ơn tôi.

Mà, đúng là anh phải cảm ơn tôi nhiều lắm.

Tôi ôm lại anh, áp sát mình vào người anh. Pháo hoa rất đẹp, gió cũng dịu dàng, tôi nhắm mắt lại mà lòng rưng rưng.

Có nằm mơ tôi cũng không dám nghĩ đến cảnh này.

“Không có gì.” Nhoẻn cười, tôi đáp lại.