Hôm Qua Như Chết Rồi

Chương 60



Edit: Ling_ OhHarry

***

“Action!”

Sau mọi cố gắng, nỗ lực, cuối cùng tiểu đội Sư Tử đã giải cứu tiến sĩ Diêu thành công, tuy nhiên, vũ khí chết người “Quỷ Vàng” đã lọt vào tay phần tử khủng bố.

Sếu Trắng cưỡi motor, Doberman nhảy lên mái nhà, Tường Vi lái xe Jeep. Ba người chia nhau ra, phát động cuộc truy đuổi trên đại lộ New York với quyết tâm lấy lại “Quỷ Vàng”.

Doberman phi xuống từ trên nóc của tòa nhà đầu tiên, và tiếp đất an toàn tại phần mái của một tòa nhà khác, cậu ta chạy phăng phăng về phía trước mà không dừng lại, lúc đến gần sát rìa tòa nhà mới phát hiện mình không nhảy tiếp được nữa. Trong lúc bực dọc vì thấy bọn khủng bố sắp khuất bóng, cậu ta chợt nghe thấy tiếng huýt sáo vọng lên từ dưới tòa nhà.

“Xuống đây!” Sếu Trắng nâng kính bảo hộ của mũ bảo hiểm lên, hét về phía Doberman đang đứng trên mái.

Mắt Doberman đảo láo liên, ngay khi phát hiện ra chỗ ống thoát nước, cậu ta lập tức sử dụng nó như một thanh trượt, trượt nhanh xuống đất mà không hề do dự.

Sau khi cả hai tập họp, Sếu Trắng vít ga, phóng xe văng mạng đến ngã tư.

Khi chiếc motor dần đuổi kịp đám khủng bố chạy phía trước, Doberman đứng thẳng dậy từ ghế sau, cậu ta rút súng, nhắm vào chiếc xe trước mặt, Tường Vi bám sát bên cạnh liên tục huých mạnh thân xe vào xe kẻ địch.

Ngoại trừ tên lái xe, ba gã khủng bố còn lại chồm người ra khỏi cửa kính, nã đạn vào ba người họ.

Mồm thốt ra một câu rủa, để tránh đạn, Sếu Tránh buộc phải lái motor ngoắt ngoéo trên đường. Điều này trực tiếp gây ra khó khăn cho Doberman trong việc nhắm mục tiêu và chống trả.

“Đội trưởng, rẽ trái, vượt lên trước chặn đường bọn chúng!” Giọng của Turing vang lên trong tai nghe.

Không chút do dự, Sếu Trắng rẽ đầu xe, ngoặt vào một con hẻm bên cạnh đường.

Đang ôm eo Sếu Trắng, bất chợt, Doberman thấy lòng bàn tay ươn ướt, cậu ta giơ lên nhìn thì phát hiện ra đó là vết máu.

“Đội trưởng!” Giọng cậu ta lạc đi vì hoảng sợ.

“Cầm mồm.”

“Anh bị thương này!”

“Biết rồi.”

Thấy hắn cứ cứng đầu cứng cổ nín nhịn mãi như vậy, cuối cùng, Doberman cũng bộc phát mọi cảm xúc kìm nén trước đây: “Anh thì biết cái đéo gì!” Nói rồi, cậu ta ấn mạnh vào vết thương của Sếu Trắng, lợi dụng lúc hắn bị đau thì giành lấy tay lái, giảm tốc rồi đẩy người xuống đất.

Doberman nhìn người đàn ông ngã dưới mặt đất chằm chặp, cậu ta ấn tai nghe và nói: “Turing, gọi cứu viện đến vị trí hiện tại củ tôi, đội trưởng bị thương.”

Vừa dứt lời đã vặn ga hết cỡ, rồi phóng vèo đi như một cơn gió.

Nhờ tài võ nghệ siêu phàm và một chút hào quang nhân vật chính, Doberman và Tường Vi phối hợp nhịp nhàng, họ truy lùng đám khủng bố lên đến tận tầng cao nhất của tòa nhà Empire State và dồn chúng vào ngõ cụt.

Sau trận giao tranh ác liệt, tên khủng bố giữ “Quỷ Vàng” trong tay ngã khỏi nóc nhà, gã kinh hoảng, cố với lấy thứ gì đó. Gã lơi tay, nhỡ đánh tuột mất bình chuyên dụng đựng vũ khí sinh học bằng kim loại mình đang nắm giữ.

Áp dụng kĩ xảo slow motion, Tường Vi bất chấp tính mạng, nhào người về phía trước, gắng gượng giữ được bình đựng virus mang vận mệnh của toàn nhân loại kia. Ngay khi Tường Vi sắp rơi khỏi tòa tháp, Doberman đã kịp thời nắm chặt lấy hai chân cô từ đằng sau, chấm dứt sự rơi tự do.

Đầu tóc Tường Vi ướt bết mồ hôi, một bên thái dương bị rách da nhưng vẫn tươi cười mừng rỡ.

“Làm bà sợ chết khiếp, tí nữa thì tèo.”

Doberman đỏ dừ mặt, dùng hết sức bình sinh nói: “Bà muốn nói gì… thì cứ lên trước rồi hẵng tiếp tục!”

Tôi đang nghỉ ngơi trong chiếc MVP đỗ bên rệ đường thì chợt trông thấy một người đàn ông cao lớn diện đồ da, đội mũ bảo hiểm đen chậm rãi tiến về phía này.

Đầu tiên, anh cởi chiếc mũ bảo hiểm ngột ngạt ra trước, để lộ ra khuôn mặt bảnh trai đang mải mướt mồ hôi, sau đó mới dùng răng cắn găng tay da, bứt ra.

Lúc đến trước xe, anh ném đống đồ xuống ghế một cách tùy ý rồi kéo phéc-mơ-tuya xuống, cởi áo khoác da ra, mặc mỗi cái áo may ô đen ở trên người.

Làm xong mọi việc, anh thở đánh phào một hơi nhẹ nhõm, đứng ngoài hóng gió một lát rồi mới lên xe.

“Mệt không?” Tôi hỏi anh.

Anh liếc một cái, rồi chẳng nói rằng, lười biếng gác một chân lên đùi tôi.

Tôi buồn cười vỗ vỗ cẳng chân Tịch Tông Hạc, lấy một lon nước lạnh có gas từ quầy đồ uống đưa cho anh, sau đó nhẹ nhàng bóp chân giúp anh.

Anh ngửa cổ hớp mấy tợp nước lạnh, đôi mắt khoan khoái him him: “Tối nay anh muốn mát xa toàn thân.”

Tôi khựng tay, hỏi: “Mai phải sang Cali mà?”

Tôi và Tịch Tông Hạc đã hoàn thành mọi cảnh quay trong ngày hôm nay, ngày mai chúng tôi khởi hành tới California để gặp con mình tại trung tâm sinh sản và chứng kiến khoảnh khắc chào đời của đứa bé.

“Thế thì sao nào? Em có phải đẻ đâu.” Tịch Tông Hạc cau mày đáp.

Tôi dồn lực xuống tay, bấm thật mạnh, khiến anh phải rên rỉ thành tiếng.

Anh trợn mắt với tôi, đang định mở miệng nói thì Thượng Nhan tình cờ bước ngang qua.

“Này, tôi…” Có lẽ cô ấy định gọi một trong hai người chúng tôi ra để nói chuyện, nhưng khi chứng kiến cảnh tượng trong xe, cô ấy lập tức im bặt, tỏ rõ thái độ ghét bỏ: “Giời ạ, mù cả mắt! Không đối xử tử tế với người độc thân hơn được hả?” Nói xong thì quay ngoắt người, trước khi đi còn chĩa ngón giữa về phía chúng tôi.

Đi đâu tôi và Tịch Tông Hạc cũng bám dính lấy nhau, về cơ bản thì cả hai chẳng né tránh người ngoài, mặc dù chưa come out nhưng cả đoàn phim đã biết hết những chuyện cần biết.

Bản edit này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê Hoa.

Cuối cùng, đêm nay tôi vẫn “mát xa toàn thân” cho anh ấy. Ban ngày chẳng thấy mệt ở đâu, thế mà tối về “làm việc” thì lại bắt đầu kêu ca mệt mỏi, bảo chân mình đau, chỉ nằm được thôi.

Anh tựa vào đầu giường, nhẩn nha dõi mắt theo tôi, trông bộ điệu thế này mà than mệt à.

Tôi ngồi trên người anh, cắn răng nhún lên nhún xuống, hàng mi lấm tấm mồ hôi.

“Cố Đường, em làm thế nào vậy hả?” Anh đặt tay lên múi bụng tôi, hưng phấn: “Tăng cơ bắp nhưng cơ thể vẫn mềm mại như trước.”

Tôi trừng mắt nhìn lại, giọng run run: “Ừm… Tập, tập giãn cơ nhiều.”

Dây chằng dẻo dai sẽ giúp cho các động tác võ thuật trở nên thanh thoát và đẹp mắt hơn khi thực hiện.

Anh ngồi rướn thẳng người lên, tôi thở dốc, hoảng hốt víu lấy vai anh.

“Cố Đường, em thế này trông đẹp quá.” Anh ve vuốt nơi hõm lưng tôi, chà môi mình lên xương quai xanh của tôi.

Tôi thế này là thế nào?

Dáng vẻ khi bị giày vò bởi ham muốn tình dục? Dáng vẻ khi ỷ lại vào anh? Dáng vẻ khi thèm khát anh? Hay là tấ cả?

Tôi còn chưa nghĩ thông suốt thì anh đã vỗ nhẹ vào mông tôi: “Kẹp chặt anh nào.”

Tôi co “miệng” lại theo phản xạ có điều kiện, anh thở hổn hển, đẩy thẳng tôi xuống giườn rồi cúi xuống nhìn, nói: “Không phải chỗ đó.” Bàn tay anh trườn dọc theo bắp chân tôi, nâng lên, để nó quắp chặt lấy thắt lưng mình, “Đây cơ mà.”

Mặt tôi hơi nóng: “Anh…”

Mới vừa thốt ra thành tiếng, giọng nói đã trở nên rời rạc, bị cắt ngang hoàng toàn bởi những chuyển động rốt ráo của anh.

Bây giờ, anh lại không thấy đau chân nữa.

“Cố Đường, em yêu anh không?” Khi cuộc tình đã chạm đến tột đỉnh của niềm ngây ngất, anh cúi xuống, hôn lên môi tôi, vừa âu yếm vừa thầm thì hỏi.

Tôi riết chặt lấy cổ anh, nước mắt trào ra: “Yêu…”

Anh lùi lại một chút, như để nhìn tôi kỹ hơn.

Anh ve vuốt gò má tôi, thở gấp và nói: “Anh cũng yêu em.” Thế rồi, anh lại chồm tới, hôn tôi thật sâu, ráng sức buộc chặt mọi lời nói của tôi trong cổ họng.

Sáng sớm hôm sau, hai chúng tôi lên máy bay đến California.

Trung tâm sinh sản được bao trùm bởi bầu không khí tĩnh lặng, thứ gây ấn tượng đầu tiên với tôi là màu trắng. Tường trắng, nhân viên qua lại cũng trắng.

Trưởng khoa sinh sản phụ trách tiếp đón chúng tôi là Lisa, một cô gái tóc vàng mắt xanh.

“Đứa trẻ phát triển rất tốt, cô bé rất dễ thương.” Cô ấy dẫn đường cho chúng tôi, trong tay là một tập ghi chép.

Hành lang trông hơi trống trải, thông qua hai bên tường kính, có thể bắt gặp rất nhiều bóng dáng đang bận rộn trong phòng thí nghiệm.

“Các anh muốn tự tay cắt dây rốn của cô bé không?”

Lisa dừng lại trước một cánh cửa tự động, giơ tấm thẻ đeo trước ngực lên quét. Cánh cửa từ từ mở ra, cô ấy mời chúng tôi đi vào trước.

Tịch Tông Hạc trả lời: “Tất nhiên, chúng tôi muốn cắt cùng nhau.”

Căn phòng sạch sẽ được sơn một màu trắng toát, diện tích không quá rộng, ngay giữa phòng đặt một chiếc lồng ấp hoàn toàn trong suốt, bên trong là một khối cầu giống như quả trứng. Phần biểu bì trông không cứng lắm mà có vẻ vô cùng dẻo dai. Rất nhiều ống truyền dịch được nối với trứng từ hai bên đầu lồng để cung cấp chất dinh dưỡng.

“Đây là nhau thai, để mô phỏng môi trường bên trong cơ thể con người, chúng tôi đã sử dụng vật liệu bán trong suốt.” Lisa bật đèn trong lồng ấp lên, tức thì, một sinh mệnh nhỏ bé hiển hiện trọn vẹn trong khối cầu.

Bé con cuộn mình nằm đó, chóp chép miệng ngủ say sưa.

Tôi nổi da gà, gần như ngưng thở, cảm giác này thật kỳ diệu, vừa tự hào vừa xúc động, như thể bản thân đã làm được rất nhiều điều vĩ đại.

Có một sinh mệnh được sinh ra trên thế giới này nhờ gen của tôi.

Tôi sắp trở thành người dẫn dắt cho cô bé, tôi sẽ nuôi dạy bé con trưởng thành cùng với một người khác.

Có lẽ Tịch Tông Hạc cũng có tâm trạng giống như tôi, anh siết lấy tay tôi, đan chặt mười ngón tay với tôi, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

Tôi ngoảnh đầu sang, tình cờ thấy anh cũng đang nhìn mình.

“Từ nay về sau, em phải đối xử tốt với bố con anh đấy.” Ánh mắt anh dịu dàng như sắp tan ra thành nước.

Tôi nhướn mày: “Em còn chưa đủ tốt với anh ư?”

Tịch Tông Hạc cong môi, nói tiếp: “Anh cũng sẽ đối xử thật tốt với em và con.” Anh lại đưa mắt nhìn về phía trước.

Tôi nhịn cười, cũng ngoảnh mặt lại, quan sát chiếc lồng ấp cùng anh.

“Hai anh sẵn sàng rồi chứ?” Lisa hỏi.

Chúng tôi đồng thời gật đầu với cô.

Lisa nhấn nút lệnh, sau tiếng máy móc, nắp kính từ từ mở ra.

“Chuẩn bị chào đón một sinh mệnh mới nhé!”

Nước ối vỡ ra, đứa trẻ khóc nỉ non, chúng tôi vụng về cắt dây rốn theo sự hướng dẫn của Lisa.

Khi Tịch Tông Hạc cẩn thận ôm lấy sinh linh bé bỏng, mềm mại kia, không cầm được nước mắt, tôi bật lên nức nở. Thậm chí còn không biết bắt nguồn từ cơn cớ gì.

Phải chăng là vì thấy, từ giờ về sau… mình đã có một mái ấm riêng rồi……

Mọi thứ thuộc về ngày hôm qua, tựa như cái chết, tựa như khói xám, tựa như sóng biếc cuốn mặt duềnh; hết thảy của hôm nay, như sự sống, như mầm non, như phá kén lột xác.

Hễ kinh qua một ngày đêm, ắt một vòng luân hồi. Tôi và Tịch Tông Hạc vượt qua hàng ngàn kiếp luân hồi mới tu thành chính quả chữ ‘yêu’.

Con người sống với nhau chú trọng hai chữ duyên phận, cùng thiên thời địa lợi nhân hoà, ít hơn hay nhiều hơn cũng không được.

Tôi đã từng nghĩ mình rất xui xẻo, Tịch Tông Hạc nói mất trí nhớ là mất trí nhớ, nói quên tôi là quên tôi luôn, thiên thời địa lợi nhân hoà, tôi chẳng trúng được cái nào trong số đó. Mối lương duyên vốn đã dần tắt lịm, chẳng ngờ được nhen lên ngay giữa bước đường cùng, hồi sinh từ đống tro tàn.

Vậy nên, thế gian muôn vàn sự, đâu ai nói chắc được điều gì?