Hôn Nhân Cho Người, Hoàng Vị Cho Ta

Chương 6



6.

Giọng nói của Bùi Uyên vô cùng khàn đặc.

Hắn nhìn ta chằm chằm, đôi mắt đỏ ngầu và vẻ mặt giận dữ.

Ta khó chịu trước cái nhìn đó đến nỗi chỉ vén váy lên và quỳ xuống đất, cúi đầu thật sâu:

"Phụ thân, hoàng muội cùng Bùi tướng quân là thanh mai trúc mã. Nhi thần cứu Bùi tướng quân chỉ là để tránh cho hoàng muội lo lắng."

"Mà thủ trợ cực kỳ tài năng và uyên bác, nhi thần đã ngưỡng mộ từ lâu. Nhi thần xin phụ hoàng tác thành."

Nói xong ta đập đầu xuống đất.

Tư thế tỏ ra tôn trọng và chân thành.

Thời gian trôi qua từng chút một, khổ sở vô cùng.

Đại điện nhanh chóng vanh lên lời bàn tán thì thầm:

“Người trong lòng của đại công chúa thực ra là Cố đại nhân.”

“Nhưng gia huấn Cố gia trăm năm nay không cho phép đệ tử thành thân với hoàng tộc.”

Các tiểu thư của gia đình thế gia nhỏ giọng thảo luận.

Gia tộc Cố đã trong sạch hàng trăm năm, con cái họ nuôi dưỡng đều là trụ cột của triều đình, gia quy và lời dạy của tổ tiên thì nhiều vô kể.

Kiếp trước, sau khi Cố Kinh trở thành bạn đọc sách của ta, hắn rất ít nói.

Dù người khác có trêu chọc, chọc ghẹo thế nào thì hắn vẫn bình tĩnh.

Lần duy nhất ta mất bình tĩnh là khi say rượu.

Hôm đó là sinh nhật của ta, Tạ Minh Châu và một số tiểu thư khác đã uống rất nhiều rượu với ta.

Ta coi Cố Kinh là nam nhân đầu bảng của Nam Phong Các, không chín chắn mà đặt tay lên eo hắn ta:

"Tại sao lại run rẩy? Bản cung không phải người tốt gì đâu."

Sau đó, ta hôn Cố Kinh, người vẫn chưa kịp phản ứng.

Khi ta thức dậy vào ngày hôm sau, thắt lưng của ta đã được buộc với thắt lưng của hắn.

Ta nghe Tần Thư nói cả đêm cũng không gỡ ra được.

Cố Kinh lúc đó không nói gì, một mình trở về phủ sau bình minh.

Hắn ta biến mất trong một tháng.

Một tháng sau, ta được ban hôn với Bùi Uyên.

Vào đêm hoàng dụ được truyền xuống, Cố Kinh đột nhập vào phủ công chúa.

Hắn ta mặc áo choàng đen, đôi mắt lạnh lùng như một thanh kiếm lạnh.

“Tạ Minh Nguyệt, sao người không đợi ta?”

Ta bối rối nhìn vào đuôi mắt đỏ thẫm của hắn ta.

Mãi cho đến trước khi chết, ta mới biết được từ Tạ Minh Châu rằng Cố Kinh đã bị tra tấn vào chính cái tháng hắn biến mất ở kiếp trước.

Mọi người đều biết tổ tiên của Cố gia không cho phép đệ tử gả vào hoàng tộc.

Và Cố Kinh muốn cưới ta.

Vì lý do này, hắn ta đã xúc phạm các trưởng lão trong tộc và mạo hiểm tương lai vĩ đại của mình.

Rõ ràng là nó gần hơn một chút với thành công.

"Cố Kinh, ta gả Minh Nguyệt cho ngươi, ngươi có bằng lòng không?"

Giọng của phụ hoàng vang lên trong điện.

Ta dập đầu trên mặt đất và không thể nhìn rõ.

Đọc truyện tại Facebook Celine Syne.

Chỉ biết có người đi đến bên cạnh, tay áo trắng như trăng bồng bềnh như mây trôi.

Hắn ta quỳ trong tư thế trang nghiêm, cao như cây tre, mùi gỗ đàn hương đắng chát quanh chóp mũi.

Giọng Cố Kinh trong trẻo như suối ở khe núi, êm dịu dễ chịu:

"Hoàng thượng, thần bằng lòng."