Hôn Nhân Cho Người, Hoàng Vị Cho Ta

Chương 7



7.

Phụ hoàng nhìn Cố Kinh có vẻ sâu xa, trầm mặc hồi lâu mới nói:

"Nếu mọi chuyện đã như vậy, trẫm ban hôn Minh Nguyệt cho Cố Kinh."

"Về phần Bùi tướng quân, ngươi và Minh Châu có nguyện ý hay không, nói đi, ta sẽ thành toàn."

Lời nói vừa buông xuống, Tạ Minh Châu đã đứng dậy, tay áo và áo choàng kéo lộn ngược đĩa trái cây, nho rơi vãi trên sàn nhà.

Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp thanh tú của nàng ta tái nhợt, ống tay áo hơi run rẩy.

Ta nhướng mày, giả vờ lo lắng:

"Có chuyện gì vậy hoàng muội?"

Tạ Minh Châu như lấy lại bình tĩnh, gượng cười:

“Không có gì đâu… chỉ là do muội quá vội vàng thôi…”

“Hơn nữa, ta muốn ở lại với phụ hoàng và thực hiện lòng hiếu thảo thêm hai năm nữa.”

Nàng ta nuốt nước bọt và cố gắng hết sức để chống cự.

Phụ hoàng nghe vậy thì cau mày tỏ vẻ không hài lòng.

Ngay cả Bùi Uyên đứng phía dưới cũng nghe thấy ý tứ trong lời của Tạ Minh Châu.

Hắn ngẩng đầu lên với ánh mắt khó chịu:

"Minh Châu muội, muội không muốn lấy ta sao?"

Lời này vừa nói ra, mọi người có mặt đều tập trung chú ý vào Tạ Minh Châu.

Mặt nàng ta lúc đỏ lúc trắng.

"Không, Bùi huynh, Minh Châu không có ý đó..."

Nàng ta liên tục phủ nhận, trên khuôn mặt mềm mại hiện lên một chút xấu hổ.

"Nếu không có ý kiến, cũng không còn gì để nói nữa. Hôn sự này sẽ diễn ra như dự định."

Phụ hoàng vẫy tay áo ra lệnh cho công công truyền chiếu chỉ.

Đọc truyện tại Facebook Celine Syne

Tạ Minh Châu cắn chặt môi dưới, quỳ xuống tạ ơn với khuôn mặt tái nhợt, thân hình giống sắp sụp đổ.

Tuy nhiên, dù không muốn thì nàng cũng phải cắn răng chấp nhận mối hôn sự này.