Hôn Nhân Cho Người, Hoàng Vị Cho Ta

Chương 8



8.

Ngày thành hôn của Tạ Minh Châu và Bùi Uyên dự kiến diễn ra vào tháng 3 năm sau.

Bề ngoài, nàng ấy điềm tĩnh, luôn ân cần với Bùi Uyên, đức hạnh và dịu dàng.

Ai cũng khen họ tình cảm sâu sắc và là cặp đôi do trời ban.

Cung nữ được phái tới bên cạnh Tạ Minh Châu, Tạ Minh Châu bất chấp thánh ý, trút giận lên các cung nữ và thái giám của mình, lần lượt đánh đập rồi mắng mỏ.

Vào hôm nay, công công thân cận phụ hoàng đến dâng lễ vật cho Tạ Minh Châu và trùng hợp đi chung đường với ta.

Chưa kịp đến gần, đã nghe thấy một giọng nói cộc cằn và chửi bới vang lên bên trong:

"Tại sao! Phụ hoàng luôn ghét Bùi gia, vậy tại sao người lại ban hôn cho ta?"

“Nếu sau khi thành thân người tiếp quản quân quyền của Bùi Uyên, ta làm thế nào để tranh giành ngai vàng?”

"Rõ ràng là Tạ Minh Nguyệt chặn kiếm cho Bùi Uyên, không phải ta."

"Tại sao ta phải cưới hắn?"

Trong cung Tạ Phương, Tạ Minh Châu đang mất bình tĩnh, roi gai giáng xuống người tiểu thái giám.

Các đường nét trên khuôn mặt của nàng ấy khó coi vì đang tức giận, bộ dạng thanh tú và đáng thương trước đây của nàng hiện đã biến mất.

Tội nghiệp tiểu thái giám, chỉ khoảng mười ba, mười bốn tuổi, gầy gò, khắp người bầm tím, quỳ trên mặt đất run rẩy không ngừng.

"Ngươi là đồ không biết phép tắc! Bổn cung đánh ngươi, ngươi còn dám chạy trốn?"

"Khốn kiếp!"

Cây roi dài nàng giơ cao rồi đánh mạnh vào người tiểu thái giám tạo ra tiếng chát xé gió.

Tạ Minh Châu chửi bới một loạt các từ ngữ khó nghe.

Hoàng công công cũng xuất thân là một thái giám trẻ tuổi như thế, sắc mặt ông ta tái mét khi nhìn thấy điều này.

Ông hừ lạnh một tiếng, sai thị nữ đưa lễ vật vào, sau đó quay về cung phục mệnh.

Không lâu sau, mọi người trong kinh thành đều biết Tạ Minh Châu không hài lòng với cuộc hôn nhân do phụ hoàng ban cho, trút giận lên những người hầu vô tội, muốn tranh giành ngai vàng, lời nói lại rất vô lễ và thô tục.

Bệ hạ tức giận đến mức ra lệnh cấm túc Tạ Minh Châu trong hai tháng, không có lệnh không được phép ra ngoài.

...

Khi Bùi Uyên đến, ta đang tựa vào đầu giường xem lại chính sách.

Hắn ta vội vã trở về kinh thành từ đại doanh, người đầy bụi, đôi mắt đỏ ngầu tựa máu.

"Tạ Minh Nguyệt, muội ấy là muội muội ruột của ngươi, ngươi lại tính kế với muội ấy như vậy!"

Bùi Uyên tỏ ra phẫn nộ.

Hắn ta luôn ghét ta, cả kiếp trước lẫn kiếp này.

Ta nghe được từ cung nữ Chấp Phương cung rằng vào ngày Tạ Minh Châu bị cấm túc, nàng ấy đã viết rất nhiều bức thư gửi cho Bùi Uyên.

Không ngờ hắn lại đến nhanh như vậy.

Trầm hương tỏa lên, tiếng lật trang giấy đặc biệt rõ ràng trong đêm tĩnh mịch.

Khi Bùi Uyên thấy ta im lặng, hắn càng tin rằng ta đã tính kế người trong lòng của hắn.

"Ngươi tính kế nàng ấy như vậy, chẳng phải là do ghen tị với nàng ấy vì nàng ấy sắp thành hôn với ta sao?”

Hắn nói.

Ta suýt chút nữa cười thành tiếng.

"Bùi tướng quân, ngươi cũng thật tự tin."

“Lúc đầu khi bản cung cứu ngươi, chỉ vì lo sau khi ngươi chế/t triều đình sẽ không có tướng quân.”

"Ngươi ngược lại lại tự đa tình, chính mình còn cho rằng ta đang diễn kịch."

...

Mặt của Bùi Uyên đỏ như gan lợn.

Hắn nhìn ta một lúc lâu rồi đột nhiên tiến lên một bước.

Nam nhân đứng trong màn đêm, ánh sáng lấp lánh trong mắt.

“Tạ Minh Nguyệt, trước đây người chưa bao giờ nói chuyện với ta như thế này…”

Hắn nhìn ta chằm chằm với đôi mắt tựa chim ưng, như thể hắn muốn ta nói rỏ ràng mọi chuyện.

Nhìn bộ dáng của Bùi Uyên, ta cau mày muốn gọi người đến.

Chưa kịp mở miệng thì tấm màn gạc phía sau đã bị người khác mở ra.

Đọc truyện tại Facebook Celine Syne.

Mùi hương của gỗ đàn hương đắng bao trùm khắp cơ thể ta.

Một đôi cánh tay gầy gò và rắn chắc vòng qua eo ta.

"Hôm nay điện hạ mời ta tới đây, sao lại có thêm người khác nữa chứ?"

Giọng nói của Cố Kinh vang lên sau lưng ta, nhẹ nhàng và trầm thấp.

Bùi Uyên đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi vào chiếc áo choàng chồng lên nhau của Cố Kinh và ta.

Tóc rối bù, quần áo và thắt lưng móc lại, thật sự không trang nghiêm chút nào.