Hôn Nhân Có Điều Kiện

Chương 36: Đồng Dao



Khâu Tịnh ngẫm một lúc, bắt đầu ra lệnh: “Tôi đã biết. Về phần tên gián điệp kia, bảo cậu ta nhắn cho Cao Dương rằng Dự Án Mới của chúng ta gặp trục trặc nặng ở khâu thiết kế. Dời lại sang năm sau mới ra mắt. Kêu cậu ta thiết kế một bản lỗi gửi cho Cao Dương. Nếu cậu ta có thể đánh lừa Cao Dương, khiến Cao Dương tin tưởng và thực hiện theo bản thiết kế lỗi, thì tôi sẽ tìm cách mang vợ con cậu ta về và xem xét xem có nên tống cậu ta vào tù nữa hay không.”

“Vâng.”

“Còn Liên Kiều, người của bà ta nếu mua chuộc được thì lập tức mua chuộc. Tôi sẽ đưa cho cậu một địa chỉ, trong vòng một tháng nữa, hãy dẫn bà ta tới địa chỉ đó. Nhất định phải để chính bà ta ra mặt tới cái địa chỉ kia.”

Trợ lý Vương yên lặng lắng nghe, tới đây liền ngẫm một chút rồi trả lời.

“Chuyện mua chuộc 90% là có thể thực hiện được, người của Liên Kiều không phải dân chuyên, tôi sẽ lập tức làm theo chỉ thị.”

Nói xong, trợ lý Vương liếc mắt nhìn Khâu Tịnh một cái, hắng giọng nói tiếp: “Nếu không còn việc gì nữa, vậy tôi ra ngoài sắp xếp công việc đây ạ.”

Trợ lý Vương vừa định nhấc chân lên chuẩn bị chuồn lẹ, đã bị Khâu Tịnh kêu giật lại.

“Khoan đã.”

Trợ lý Vương: “…” Chậc! Không kịp.

Trợ lý Vương đứng thẳng người lại, nghiêm túc: “Vâng, thưa Khâu tổng.”

Khâu Tịnh nhíu mày, trông có vẻ rất băn khoăn, sau khi suy nghĩ khoảng chừng đâu một phút, anh mới tiếp tục nói: “Ừ…hỏi cậu một chuyện.”

Trợ lý Vương vừa e sợ lại vừa có chút tò mò: “Là chuyện gì ạ?”

Khâu Tịnh ho khan: “Khụ…Hôm nay tôi bảo vợ tôi đến làm thư ký cho tôi, cô ấy không chịu, cậu nghĩ thử xem lý do là gì?”

Trợ lý Vương: “…” Làm sao tôi biết??? Thì ra đây là việc làm sếp phiền lòng???

Khâu Tịnh: “Còn một chuyện nữa, vì sao khi tôi thấy vợ tôi vui vẻ cùng một người khác, còn nhận đồ uống của người ta mua cho, tôi lại cảm thấy vô cùng khó chịu. Đây là ích kỷ ư?”

Trợ lý Vương: “…”

Cái này thì cậu biết! Đây không phải là ích kỷ, đây là ghen đó! Nhưng cậu có chút không dám mở miệng ra nói thẳng với sếp của mình. Thì ra trông vẻ ngoài Khâu tổng có chút tra, nhưng tâm hồn vẫn còn trong…ừm…trong sáng như vậy. Ngẫm một chút thấy không đúng lắm, trợ lý Vương ở trong lòng bổ sung thêm một câu, chỉ là đối với chuyện yêu đương thôi!

Khâu Tịnh: “Sao lại im lặng? Cậu không biết sao?”

Trợ lý Vương lại ngẫm nghĩ thêm một chút, cảm thấy mình vẫn là nên giải đáp cho sếp, nếu không cả ngày hôm nay cậu cũng đừng mong làm việc yên ổn nữa đi.

“À…ừm…theo như suy đoán của tôi…chỉ là suy đoán của tôi thôi…có lẽ là…Khâu tổng…khụ…ngài đang ghen đó ạ!”

Khâu Tịnh nghe xong thì đơ vài giây, tiếp theo là trầm mặc.

Trợ lý Vương hồi hộp đứng một bên, không dám lên tiếng. Sếp à…vậy tôi đi ra ngoài được chưa?

Khâu Tịnh sau một hồi lắng đọng, cuối cùng phất phất tay, ra hiệu cho trợ lý Vương có thể đi rồi. Trợ lý Vương mừng húm, liền cúi đầu chào một cái rồi chạy biến.

Trợ lý Vương vừa ra ngoài, Khâu Tịnh liền thở hắt ra.

Làm sao có thể là như vậy được? Ghen sao? Không thể nào! Vì sao anh lại ghen chứ? Không phải chỉ có nảy sinh tình cảm với đối phương thì mới có cái cảm giác gọi là ghen sao? Anh đâu có tình cảm gì với Bạch Vân Y………nhỉ?

Mặt Khâu Tịnh bắt đầu xuất hiện vài vạch đen, anh nhức đầu đưa tay day trán. Không nghĩ nữa, việc này cũng không quá quan trọng. Bây giờ anh phải làm việc chính trước đã.

Nghĩ vậy, Khâu Tịnh lấy điện thoại ra, vào danh bạ, gọi cho một người. Bên kia rất nhanh đã bắt máy.

“Alo, Khâu Tịnh à, có việc gì sao con?”

“Cô Đồng, Liên Kiều bắt đầu cho người tìm kiếm cô rồi.”

Đồng Dao ở bên kia đầu dây, hít sâu một hơi. Mười mấy năm qua đợi chờ, cuối cùng thời khắc này cũng đã tới.

“Có phải…vẫn sẽ làm theo kế hoạch của con không?”

“Đúng vậy. Cô Đồng, cô đừng quá lo lắng. Hiện tại Liên Kiều đã không còn là Khâu phu nhân có địa vị có thế lực như lúc trước nữa. Cho nên bà ta mới gấp rút tìm tới cô. Cô chỉ cần ngồi ở nhà, đợi bà ta đến là được. Tất cả mọi thứ con sẽ sắp xếp. Con cũng không còn là thằng nhóc yếu ớt năm đó nữa. Con không thể bảo vệ được mẹ…bây giờ chính là lúc trả thù cho mẹ rồi…”

Bên kia Đồng Dao nghe một hồi, mũi dần chua xót, bắt đầu sụt sùi.

“Tiểu Khâu à…Con yên tâm đi. Cô sẽ cố gắng hết sức. Sẽ không làm dở lỡ kế hoạch của con. Cho dù có chết cô cũng nguyện ý. Là cô nợ con một cái mạng này. Tiểu Khâu…cuối cùng cô cũng có thể trả ơn cho con rồi…”

“Cô Đồng, cô đừng nói mấy lời như vậy. Không có nợ ơn nghĩa gì cả, con cũng không để cô xảy ra việc gì. Cô yên tâm.”

Sau khi an ủi Đồng Dao một hồi, Khâu Tịnh cúp máy. Lại gọi thêm vài cuộc nữa, là bên vệ sĩ và người ở cục cảnh sát. Sau khi gọi xong, Khâu Tịnh thở nhẹ một hơi…Xem ra, chuyện của Liên Kiều có lẽ sẽ sớm giải quyết xong.

Cuộc hôn nhân đầy bất ngờ giữa anh và Bạch Vân Y, thực sự đúng là thúc đẩy nhanh tiến độ cho các kế hoạch trả thù của anh. Cũng nhờ liên kết với Bạch gia mà Liên Kiều mới sợ hãi đi tới cái bước này, nếu không anh cũng không biết là mình phải đợi và tốn bao nhiêu công sức để dụ dỗ bà ta nữa.

Còn có, nhờ địa vị đã được nâng lên, những mối quan hệ trước đây tưởng chừng như rất khó để tiếp cận, hiện tại Khâu Tịnh đã có thể tự mình kết nối. Lần này điều động lực lượng đã không còn quá khó khăn nữa.

Nếu Liên Kiều vẫn còn độc ác như trước kia, thì lần này kế hoạch của anh đảm bảo 100% là thành công.

Mà thật ra, nếu bà ta thay đổi tính tình, biết ăn năn sám hối, thì bà ta đã không đi tìm Đồng Dao rồi. Cho nên, việc này xem như đã định.