Hôn Nhân Có Điều Kiện

Chương 37: Nhân viên trung thành



Cao Dương hiện tại đang sắp phát điên rồi. Chuyện hắn gây ra cho Bạch thị sau đó bị cắn ngược lại, không ngờ là việc này lại kéo dài âm ĩ tận một tháng trời. Khâu Tịnh đúng là bắt được một điểm yếu liền lợi dụng cho triệt để. Cứ mỗi lần tin tức Cao thị chơi xấu chuẩn bị nguội đi thì trên mạng lại có người đào lại, đào tới đào lui thế mà nó vẫn hot đến tận bây giờ. Cộng thêm cái đám cưới kia của Khâu - Bạch, mỗi lần cư dân mạng thảo luận về cái đám cưới này đều sẽ đem Cao Dương cùng Cao thị vào mỉa mai một trận.

Thực sự mà nói, chuyện này khiến Cao gia ê chề mặt mũi suốt một đoạn thời gian qua. Mất mặt thì cũng thôi đi, việc này còn làm cho ảnh hưởng đến danh tiếng của Cao thị khiến cho vấn đề kinh doanh cũng thụt lùi, việc nhà hay việc làm ăn đều xảy ra chuyện làm cho Cao gia luôn trong tình trạng u ám. Cao Dương và Cao Chí Cường dốc hết sức lực để vực dậy tình hình kinh tế của Cao thị cũng như là kéo lại tinh thần cho các nhân viên của mình nhưng mãi vẫn chẳng thấy khá khẩm hơn bao nhiêu.

Cao Dương cũng biết rõ, cái chiêu bôi đen này lợi hại tới mức nào, nhưng hắn đâu có ngờ là mình lại bị phản công theo kiểu này? Làm sao mà hắn có thể nghĩ tới chuyện Bạch Vân Y vừa từ hôn mình đã lập tức chạy đi kết hôn với Khâu Tịnh chứ? Nếu không một đòn kia của hắn giáng xuống, những chuyện là Cao thị đang phải hứng chịu lẽ ra đã nằm trên đầu của Bạch thị rồi!

Rầm!

Càng nghĩ càng tức đến không chịu nổi. Nhớ lại hơn một tháng trước, bên cạnh hắn có bạn gái là đệ nhất mỹ nhân thành phố Y, ngoan ngoãn đáng yêu, còn mê mẩn hắn biết bao nhiêu. Danh tiếng địa vị gì đó thì khỏi cần phải bàn. Ngày nào mà không có vài tên thiếu gia chạy tới nịnh nọt hắn? Chuyện làm ăn kinh doanh thì thuận buồm xuôi gió. Đùng một phát lại loạn thành một mớ thế này…Hiện tại Khâu - Bạch đã liên kết, mà cả hai nhà này đều đang có thù với Cao gia, mấy gia tộc lớn nhỏ khác ở thành phố Y cũng dè dặt muốn tránh xa Cao gia. Cao gia đột nhiên đang từ trên mây rớt phịch xuống đất. Tất cả đều là tại Bạch Vân Y cùng Khâu Tịnh!

Nhưng mà…không sao. Khâu Tịnh ơi là Khâu Tịnh. Mày có nằm mơ cũng không thể ngờ là tên nhân viên trung thành của mày lại phản bội mày!

Cao Dương nhìn dự án hai tháng nữa hắn sẽ ra mắt mà cơn tức giận trong lòng cuối cùng cũng dịu bớt xuống. Lúc vừa nhìn thấy bản thiết kế, hắn đã biết chắc đây là sản phẩm then chốt của Khâu thị, sẽ giúp Khâu thị đứng vô cùng vững chắc trong cái ngành thiết bị điện tử này.

Khâu Tịnh vẫn luôn biết Cao Dương chuyên môn sao chép sản phẩm, cũng buông thả không quan tâm, nhưng lần này lại giấu giấu diếm diếm. Cao Dương liền nhìn ra vấn đề. Hắn phải sai người theo dõi rồi đe dọa cái tên kia nhân viên thiết kế sản phẩm kia mới moi được cái bản thiết kế này ra. Lại rót tài nguyên để phát triển sản phẩm, cố gắng cũng đã một đoạn thời gian dài mới có thể đẩy nhanh tốc độ để có thể ra mắt sản phẩm trước Khâu thị. Toàn bộ quá trình Cao Dương đều làm ở một nơi bảo mật cao nên đảm bảo Khâu Tịnh không thể điều tra ra được.

Để xem, hai tháng nữa, mày có còn cười được nữa không. Còn dám bảo tao không có cái năng lực hạ bệ Bạch gia? Để tao chứng minh cho mày thấy, không những là Bạch gia, mà ngay cả Khâu gia tao cũng phải kéo xuống. Cái thằng con hoang chết tiệt! Tới lúc đó, Bạch Vân Y hắn cũng phải kéo về chà đạp dưới chân một phen.

***

Vài ngày sau.

Sau cái hôm Khâu Tịnh vô tình bắt gặp người đàn ông kia, mấy ngày sau đó, mỗi lần Khâu Tịnh chở Bạch Vân Y đi làm đều sẽ dừng lại quan sát một phen rồi mới lái đi. Thỉnh thoảng anh cũng sẽ vô tình trông thấy người đàn ông kia. Cũng vẫn là cái kiểu mua đồ ăn sáng, mua nước gì đó. Còn không thì sẽ là thấy Bạch Vân Y cùng người kia đứng ở trước cửa công ty trò chuyện, cho tới khi thấy Khâu Tịnh tới rước, hai người chào hỏi nhau xong thì Bạch Vân Y mới đi về xe.

Hôm nay cũng như mọi khi, Khâu Tịnh tan làm xong thì chạy tới công ty rước Bạch Vân Y. Đập vào mắt anh là cảnh tượng người đàn ông kia đưa cho Bạch Vân Y một cuốn sách, sau đó bị cô đẩy ra, người kia vẫn kiên quyết dúi vào tay cô. Cuối cùng, Khâu Tịnh nhìn hết nổi cảnh tượng kia, mở cửa xuống xe.

Ở bên này, Ngao Giai Thụy vẫn đang cầm cuốn sách đẩy sang Bạch Vân Y.

“Thư ký Bạch, chỉ là một cuốn sách thôi. Vì tinh thần ham học hỏi của cô rất đáng ngưỡng mộ nên tôi mới quyết định tặng cô cuốn sách này.”

Bạch Vân Y lại đẩy cuốn sách về phía Ngao Giai Thụy: “Nhưng mà đây là cuốn sách đã không còn bán trên thị trường nữa rồi, huống hồ còn có chữ ký của tác giả. Không phải anh thích tác giả này lắm sao? Đến mượn tôi còn không dám mượn, nói gì tới chuyện anh đem cuốn sách này tặng cho tôi chứ.”