Hôn Nhân Không Tình Yêu - Vũ Ngọc Hương

Chương 12



Cơ thể tráng kiện của Dương Thành Vinh hiện ra trước mắt tôi với sáu múi rõ ràng, ngực rộng eo thon rất đẹp. “Thứ đó” của anh ta cũng rất lớn hết sức dọa người, ngạo nghễ hướng về tôi. Tôi đã bình tĩnh hơn trước quyết định của mình, cho phép anh ta tiến vào cơ thể. Tôi không còn gì để mất, chỉ cần bảo vệ được con tôi thôi tôi sẵn sàng bán mình cho quỷ dữ!

Sức mạnh này, cơ thể này của Vinh quá lớn, rất có thể làm hại đến con tôi. Bác sĩ nói con tôi khỏe, tôi có thể quan hệ vợ chồng nhưng tôi không cho phép Đức động vào mình. Tôi vừa sợ ảnh hưởng đến con vừa chưa quên chuyện Đức phản bội tôi. Lúc này, tôi không thể liều được!

Hông dưới thúc mạnh, Vinh mạnh mẽ ra vào mấy nhịp. Tôi cắn vào bả vai anh ta đến tứa máu, dùng hết sức bình sinh đẩy anh ta ra, chạy vào nhà vệ sinh trong phòng. Anh ta gõ cửa rầm rầm bên ngoài, tức tối quát:

– Cô làm cái trò gì thế?

– Tôi… tôi khó chịu, có thể do ban nãy uống rượu! Oẹ!

Tôi giả vờ nôn ọe, hi vọng có thể khiến Vinh tắt lửa dục vọng hừng hực khi chưa được thỏa mãn. Nửa tiếng như vậy, tôi chỉnh trang lại bản thân rồi bước ra, Dương Thành Vinh đã không còn trong phòng. Trên giường là một bộ đồ phụ nữ mềm mại dễ mặc ai đó đã đem vào cho tôi còn váy của tôi đã rách một mảng không thể mặc được. Tôi trấn tĩnh lại mọi cảm xúc, mặc chiếc váy mới lên người, bước trở lại bữa tiệc.

Lão Tín sáng trưng đôi mắt cú nhìn tôi từ xa tiến lại, lão vui vẻ nói cười ha hả với những người xung quanh.

Dương Thành Vinh nhẹ nhàng tiếp khách, dáng vẻ thanh lịch trong bộ vest đen khác hẳn lúc anh ta thèm khát tôi. Anh ta tỏ ra không thèm chú ý đến tôi nhưng mỗi khi ánh mắt anh ta chạm đến tôi lại lộ ra cơn tức giận. Tôi mặc kệ anh ta, cảm giác đói xuất hiện khiến tôi ăn uống ngon miệng hơn hẳn.

Chưa kết thúc bữa tiệc Vinh đã bỏ đi, mặc người nhà anh ta còn ở lại tiếp khách. Dõi theo tấm lưng cao lớn của anh ta, tôi hiểu lão Tín sẽ bảo tôi làm gì tiếp theo.

Trở về khách sạn, tôi lập tức kỳ cọ tắm rửa lại một lần cho sạch những gì Dương Thành Vinh làm với tôi. Những gì anh ta gây ra tối nay khiến da thịt tôi tê rần rần dù tôi ghét anh ta vô cùng, cảm giác từng tấc da thịt vẫn còn đọng lại nụ hôn của anh ta. Anh ta là kẻ sống bằng thân dưới không nói lý, nhưng tôi cũng là kẻ có lỗi. Tại anh tại ả, tại cả đôi bên!

– Cô đã thành công bước đầu, mà đầu xuôi thì đuôi lọt, chúc mừng cô đã bước một chân vào nhà họ Dương!

Tôi hừ một tiếng trước cuộc điện thoại của lão Tín. Ông ta nói tiếp:

– Bước tiếp theo, thông báo với cậu ta cô đã có thai, bắt cậu ta chịu trách nhiệm, một kịch bản hoàn hảo!

– Anh ta đã biết ông sắp xếp, tôi không nghĩ anh ta dễ bị gạt!

– Cứ chờ xem đi!

Lão Tín hiểu Dương Thành Vinh mới bày ra mấy trò này. Không hổ danh là chú của anh ta! Nhưng chẳng lẽ anh ta biết bị lừa mà vẫn tự nguyện chui đầu vào rọ? Đơn giản vì tôi quá giống Hoàng Ngọc Lan, điều mà không ai có thể đem đến cho anh ta?

Cứ nghĩ phải chờ hai tuần, phù hợp nhận được tin “hai vạch” rồi báo cho Dương Thành Vinh, không ngờ chỉ tối hôm sau, tôi tròn mắt ngạc nhiên nhìn thân hình cao lớn của anh ta trước cửa phòng khách sạn:

– Anh đến gặp tôi có việc gì?

Tôi nheo mắt nhìn anh ta vừa đề phòng vừa bực bội. Anh ta hất nhẹ hàm:

– Làm tiếp chuyện tối qua!

Tôi tròn mắt:

– Anh điên rồi! Tối qua anh cưỡng bức tôi, tôi tha không kiện anh thì thôi!

Anh ta nhếch miệng cười đểu giả, đẩy tôi vào trong phòng rồi tiến vào, sập lại cửa.

– Kiện? Cô thôi mấy câu giả dối đó đi!

Hai má tôi nóng ran, anh ta lừ lừ cúi xuống nhìn tôi, mùi hương nước hoa của anh ta bao bọc khoang mũi tôi cực kỳ dễ chịu. Bất ngờ anh ta bế thốc ngang người tôi lên.

– Này… anh điên rồi! Thả tôi ra!

Thế quái nào trái tim tôi lại đập thình thình như chào đón! Tôi điên mất rồi, điên hệt như anh ta!

– Lần này tôi liều chết với anh đấy!

Tôi không nói chơi, quơ vội chiếc kéo trên bàn gần đó chĩa vào mặt anh ta. Anh ta đanh mặt lại, chấp nhận thả tôi xuống.

– Tôi chưa thấy gái làng chơi nào thích giả vờ như cô!

Gái làng chơi… Khốn kiếp thật, nhưng anh ta nói cũng không hoàn toàn sai… Tôi nửa tức giận nửa nhục nhã đến run rẩy:

– Anh cũng là cái loại chẳng ra gì mới muốn cưỡng bức một con gái làng chơi!

– Thế thì cô lại không biết tôi rồi!

– Phải, tôi không biết anh là loại đàn ông sống bằng thân dưới, sẵn sàng lên giường, thậm chí cưỡng bức cả gái điếm để thỏa mãn dục vọng!

Sao đàn ông lại khốn nạn cả lũ thế này không biết? Hết Trần Anh Đức rồi lại đến Dương Thành Vinh, vậy mà lão Tín ca ngợi anh ta hết lời, đúng là lừa đảo!