Hôn Nhân Không Tình Yêu - Vũ Ngọc Hương

Chương 19



Bệnh viện Q, khoa Sản.

Vừa thấy tôi bước ra khỏi thang máy, mấy y tá bác sĩ đã nhận ra tôi. Một chị bác sĩ gọi tôi vào phòng riêng:

– Cô Thanh Vy, cô vào đây với tôi!

Cảm thấy tin tưởng chị bác sĩ này, tôi bước theo, khép lại cửa, ngồi cạnh chị ta nói nhỏ:

– Chị bác sĩ, có phải cô Yến đã nói với chị em có việc nhờ các chị không ạ?

– Phải, cô cần gì cứ nói, chúng tôi giúp được sẽ giúp, ông Tín đã có lời rồi!

– Vâng… vậy thì tốt quá! Bệnh viện này… là thuộc về riêng ông Tín hay thế nào ạ, có liên quan gì đến Phúc Thanh không chị?

– Bệnh viện này do Phúc Thanh đầu tư xây dựng.

– Có nghĩa… những người nhà họ Dương đều là chủ nhân của bệnh viện?

– Phải.

Tôi có chút lo lắng:

– Em không rõ chuyện em giả vờ sảy thai liệu có ngày đến tai Dương Thành Vinh hay ai khác trong nhà họ Dương không?

– Cái này cô yên tâm, ông Tín đã dặn chúng tôi không để lộ chuyện cho ai, kể cả những người nhà họ Dương.

Tôi thầm hiểu bọn họ có thể đã nhận hối lộ của ông Tín, nên sẽ bảo đảm giữ bí mật cho tôi, trên hết những thông tin chị ta nói cực kỳ quý giá với tôi lúc này!

– Người nhà họ Dương có vấn đề sức khỏe gì đều đến đây phải không chị?

– Đúng rồi, không chỉ người nhà họ Dương mà tất cả người của Phúc Thanh đều được khám chữa bệnh ưu tiên ở đây!

Một tập đoàn lớn như Phúc Thanh có sự chăm lo chu đáo đến nhân viên như vậy, thảo nào bao con người ngày đêm dốc sức dốc lòng cho sự phát triển chung, trở thành một tập thể vững mạnh bậc nhất trên thị trường. Tôi vừa cảm phục cách vận hành của Phúc Thanh, vừa hiểu tại sao lão Tín tin là tôi có thể gạt được Dương Thành Vinh khi lão làm trò ma quỷ phía sau. Nếu Dương Thành Vinh nghi ngờ về cái thai của tôi, anh ta sẽ đưa tôi đến đây, cũng đồng nghĩa anh ta sẽ rơi vào cái bẫy của lão.

– Em hiểu rồi… Em đến đây để khám thai, em muốn xem con em phát triển thế nào rồi, chị giúp em nhé!

– Cô lên giường nằm đi, tôi khám cho.

Nhìn màn hình siêu âm, lòng tôi mừng vô hạn. Con tôi vẫn đang phát triển tốt ở tuần thứ bảy, bụng tôi lúc này cũng chưa có gì thay đổi, chẳng ai có thể phát hiện được. Mặc lại đồ tôi đỏ mặt, hỏi nhỏ chị ấy:

– Chị cho em hỏi… liệu em có thể quan hệ vợ chồng được không?

– Nhẹ nhàng một chút là được.

– Em nhờ chị viết giúp em vào sổ y bạ mới này một số nội dung em cần được không ạ?

– Được, cô chờ tôi một chút!

Tôi mím môi chờ đợi, vừa trình bày vừa nhìn chị bác sĩ ghi vào trong một cuốn sổ khám bệnh mới như những gì tôi mong đợi.

– Chị đề ngày tháng là cách đây nửa tháng giúp em!

Cầm cuốn sổ y bạ trong tay, tôi cảm thấy yên tâm hơn về chuỗi ngày sắp tới. Cuốn sổ này là các thông tin khám sức khỏe phụ khoa của tôi khi chưa có thai. Chị bác sĩ ghi kết luận tôi bị viêm cổ tử cung nhẹ không cần dùng thuốc nhưng bắt buộc phải quan hệ nhẹ nhàng, tránh thô bạo để tránh làm tình trạng bệnh nặng thêm. Chị ấy cũng tìm các mẫu hình ảnh siêu âm xét nghiệm phù hợp để đính kèm sổ. Đề phòng Vinh bắt tôi cùng đi khám phụ khoa cẩn thận trước khi kết hôn, tôi dặn dò chị bác sĩ thêm một lần rồi mới ra về. Lần đầu tiên anh ta liều mình cưỡng hiếp tôi, đơn giản vì anh ta muốn ép tôi có thai phục vụ mục đích của anh ta mà anh ta không cần phải kết hôn với tôi, nhưng giờ anh ta đã chịu nhượng bộ, chấp nhận kết hôn, tôi đã sắp làm vợ anh ta, khả năng anh ta bắt tôi đi khám là rất lớn. Có cuốn sổ này, coi như tôi có thêm cơ hội qua mặt anh ta.

Buổi chiều tôi lên trường tiếp tục việc học, cũng không thể đòi hỏi con người vô tình kia đến đón, tôi tự bắt xe buýt trở về nhà họ Dương. Dương Thành Vinh đi làm kiểu gì mà đến tận khuya mới về, tôi ăn tối với ông Nghĩa rồi lên phòng. Mười một giờ đêm, anh ta lè nhè hơi rượu, biết điều nhẫn nhịn chờ đợi, coi tôi như cục đất, đặt lưng nằm xuống cạnh tôi.

Tôi ôm bụng, nhăn nhó kêu:

– Đau bụng quá!

Anh ta cau mày, vùng dậy nhìn tôi:

– Cô làm sao?

– Hành kinh thì đau bụng chứ sao? Tôi vẫn thường như thế!

– Uống gì cho ấm bụng vào, ngày trước Ngọc Lan cũng thế đấy!

Nghe hai chữ “Ngọc Lan” từ miệng anh ta, tự nhiên trái tim tôi lại khẽ nhói lên. Hai chữ ấy luôn chạy trong đầu anh ta thì phải.