Hôn Nhân Không Tình Yêu - Vũ Ngọc Hương

Chương 20



Tôi nhăn nhó mặt mày đáp:

– Ban nãy tôi ăn cơm xong có uống một chút trà gừng rồi…

Vinh nhíu mày:

– Cô đã đi khám bao giờ chưa?

Tôi gật đầu nói:

– Có… tôi hay đau bụng khi đến tháng nên vẫn khám phụ khoa định kỳ, mỗi năm một lần từ ngày sinh viên, có người yêu lại càng cẩn thận hơn. May cũng không sao cả… Sổ khám tôi còn giữ anh xem không? Mới khám cách đây nửa tháng thôi!

– Đưa đây!

Tôi bấm bụng hài lòng, ra túi giấy tờ các loại tìm cuốn sổ y bạ sáng nay đưa cho Vinh. Cuốn sổ y bạ tôi mua là ở bệnh viện khác, hi vọng anh ta không đủ tinh để phát hiện ra dấu má bác sĩ là ở bệnh viện Q. Để anh ta nghi ngờ là không nên, cẩn thận bao giờ cũng tốt hơn!

Vinh lướt xem, dừng lại trước dòng kết luận bệnh của tôi, nhếch miệng khinh bỉ:

– Viêm cổ tử cung… dữ dội thật!

– Anh chẳng nói, yêu là không chờ đợi à? Hệ lụy cả đấy! Bệnh này khó dứt lắm! Có quan hệ vợ chồng thì… cũng phải nhẹ nhàng!

Hai má tôi chợt nóng ran lên khi “dặn dò” anh ta. Mọi sự chuẩn bị của tôi hoàn toàn cần thiết, Vinh có vẻ an tâm về sức khỏe phụ khoa của tôi, anh ta không nói gì thêm, đưa trả lại tôi cuốn sổ. Cất xong cuốn sổ mà mồ hôi tôi túa ra ướt lưng từ lúc nào. Tôi thầm mong từ giờ đến đám cưới anh ta không bắt tôi đi khám thêm một lần nào nữa!

Quay trở lại giường, tôi hỏi:

– Bao giờ chúng ta kết hôn?

Một câu hỏi buông ra chẳng có chút cảm xúc. Vinh co chân cho tôi bước vào trong, xoay lưng về phía tôi:

– Chưa biết.

Tôi nín cục tức trong lòng, càng lâu bụng tôi càng to, sẽ càng không thể giấu nổi. Kìm nén nỗi lo tôi hỏi:

– Anh chẳng mong có con lắm à?

– Tôi cho cô nghĩ lại, lão Tín trả cô bao nhiêu, tôi sẽ trả gấp mười! Sinh cho tôi một đứa con, cô còn có thể nhận một khoản tiền mà tôi tin cô có làm cả đời cũng không ra!

Tôi không thể chống lại lão Tín, ít nhất là lúc này!

– Sao anh cứ nghĩ tôi nhận tiền của chú anh thế hả? Tất cả chỉ vì tôi… thích làm vợ anh đấy! Vì hôm đó anh cứu tôi, vì tôi biết tôi giống Ngọc Lan, tôi đã cố tình đấy!

Nghe giả dối kinh khủng, tôi suýt thì ọe vì câu giả dối này. Kẻ kia coi như không thèm chấp, một hồi âm giọng nhàn nhạt vang lên:

– Đừng mong kết hôn với tôi, cô sẽ có hạnh phúc! Cũng đừng mong được hưởng tài sản của nhà họ Dương từ tôi!

Một lời đe dọa trắng trợn nhằm xua đuổi tôi! Vì không còn lựa chọn, Vinh buộc phải kết hôn với tôi, nhưng anh ta đang giãn dần cái đích đó. Mục tiêu của anh ta là đứa con, không phải hôn nhân. Còn mục tiêu của tôi là hôn nhân càng sớm càng tốt! Hai mục tiêu đối lập nhau, thời gian càng dài tôi càng bất lợi! Nhưng… nếu kéo dài qua thời điểm tôi bảo vệ khóa luận, còn gần một tháng nữa, tôi có thể bỏ trốn, chỉ là… tôi sẽ không có tiền, cũng chưa hoàn thành nhiệm vụ với lão Tín. Khi ấy, kẻ truy đuổi tôi không chỉ là lão ta mà còn là Vinh, thậm chí còn cả Đức nếu anh ta biết được sự thật. Thế nên… tôi phải tìm cách thúc đẩy hôn nhân càng sớm càng tốt! Thúc đẩy bằng cách nào… cách nào được với kẻ lạnh lùng này đây?

Nhất thời tôi chưa thể nào nghĩ ra, chỉ âm thầm cắn môi ấm ức. Khúc gỗ bên cạnh tôi đã chìm vào giấc ngủ từ lúc nào. Người đàn ông này có một trái tim sắt đá, trái tim ấy vốn dĩ chỉ dành cho Ngọc Lan, một người đã không còn trên thế giới này. Anh ta ôm hình bóng Lan mà sống, cất giấu Lan ở nơi sâu thẳm trái tim, có thể bề ngoài anh ta đã bình thường trở lại nhưng sâu trong lòng anh ta là sự trống rỗng.

Vinh cũng nhận thức được rõ ràng, Lan đã chết, anh ta vẫn phải bước tiếp, vẫn phải vui với cuộc đời này, thế nên anh ta muốn có con… Những vui thú thể xác của anh ta không phải là giả, anh ta vẫn đang sống trọn vẹn với tất cả những gì anh ta có, bóng hình Lan chỉ là ám ảnh còn đọng lại.

Tạm thời tôi chỉ có thể phán đoán về Vinh như vậy, cũng như tìm một cơ hội cho bản thân mình. Nếu như… tôi có thể làm Vinh yêu tôi thì sao? Không chỉ vì tôi không dám tin tưởng điều này mà còn con tôi… Vinh có thể nào chấp nhận con tôi, chấp nhận tôi qua mặt anh ta hết lần này đến lần khác? Quá nhiều rào cản khiến tôi không thể nghĩ được một lối đi nào sáng sủa nhất, chỉ cố gắng dỗ mình vào giấc.

– Cô khó ngủ thế à?

Tôi giật thót mình, cứ tưởng anh ta ngủ say lắm rồi. Tinh như cún! Hay tại tôi ngọ ngoạy không yên nữa?

– Ừm… bụng tôi… khó chịu!

Tôi chủ động lôi kéo tay anh ta đặt lên bụng mình. Cảm giác bàn tay ấm áp của anh ta chạm lên da thịt khiến trái tim tôi như ngưng nhịp. Tôi biết mình ích kỷ, nhưng… tôi vẫn muốn một lần cố gắng… làm Dương Thành Vinh yêu tôi!