Hôn Nhân Không Tình Yêu - Vũ Ngọc Hương

Chương 47



Nghĩ mãi đầu tôi muốn ung mất, tôi quyết định không nghĩ gì nữa, mặc kệ để mọi chuyện đến đâu thì đến. Tôi đang ở bên Vinh, dù muốn dù không tôi cũng đã có c.am kết sẽ sinh con cho anh, cũng không thể phá vỡ hôn nhân lúc này được, trên hết… từ lúc nào tôi muốn được ở gần anh, vẫn mong anh yêu tôi…

Tôi hít một hơi, nhoẻn cười:

– Nghe nói có người thích đi đào măng! Tầm này có măng đấy, đi chứ?

Đáy mắt Vinh có chút ánh sáng trong đó, đôi mắt sáng sâu thẳm ấy vốn dĩ rất đẹp nhưng lâu nay bị sự u buồn che khuất, lúc này lại ánh lên nét hào hứng tinh nghịch… bất giác trong đầu tôi bật lên hai chữ “đáng yêu”.

– Đi!

– Mà đường hơi khó đi một chút, anh phải cẩn thận đấy nhé!

Tôi dặn dò Vinh, đeo trên vai mình một chiếc gùi mây nhỏ, quần áo nai nịt gọn gàng. Vinh nhìn tôi một lượt, nhướng mày:

– Nhìn như đồng bào thiểu số ấy nhở?

– Em là người dân tộc thật mà.

Tôi bĩu môi. Vinh ngạc nhiên vô cùng:

– Thật?

– Dân tộc Kinh á!

Tôi phì cười bước đi trước, Vinh trong đôi giày tây, áo sơ mi sọc cùng quần âu đen bước theo sau. Cũng muốn thay cho anh đôi giày thể thao nhưng giờ ra chợ mua giày cũng hết ngày, tôi tính chỉ đi gần ngay chân núi đào ít măng trúc.

– Măng trúc vùng này ngon nổi tiếng đấy nhé!

Tôi tự hào giới thiệu với Vinh khi bước đến chân núi. Măng trúc quê tôi có loại măng to và loại măng nhỏ, loại măng trúc ở đây to và mọc nơi cao thì ăn ngon hơn, mà lại hiếm hơn một chút. Muốn Vinh được thưởng thức măng trúc to, tôi nhìn một lượt khung cảnh núi rừng trước mặt rồi phán:

– Xem ra dưới này bị đào hết rồi, anh cứ ngồi đây chờ, em leo lên trên kia đào!

Vinh nhìn núi đá sừng sững, nhíu mày:

– Ai nói cho tôi đi đào măng, giờ lại bảo ngồi chờ là thế nào?

– Tại giày của anh mà leo lên đó, vừa hỏng đôi giày xịn lại vừa dễ ngã!

Tôi cười cười giải thích. Vinh nhún vai bỏ giày cùng tất khỏi chân, đôi chân công tử trắng trẻo hồng hào hiện ra.

– Thế này được chứ?

Tôi thiếu điều ôm bụng cười, ai kia mê đào măng đến thế là cùng! Không thể ngăn cản tôi gật đầu chấp nhận:

– Đi đất cũng phải cẩn thận đấy, đá kia trơn lắm nhá!

Từng bậc đá đã được xếp để leo lên, dù khó đi nhưng cũng không phải là không thể. Tôi leo lên nhanh thoăn thoắt do được rèn luyện từ nhỏ, một hồi Vinh bị bỏ xa một quãng, anh che mắt trước ánh nắng mùa hè, ngẩng mặt lên nhìn tôi:

– Sao leo như con khỉ thế, chờ người ta với!

Chân dài lắm nhưng lúc này phải thua tôi rồi! Tôi đắc ý ngồi tạm ở một mỏm đá chờ Vinh. Nhìn bên cạnh thấy khóm măng trúc thân to, tôi reo lên:

– Măng trúc ngon đây rồi chồng ơi!

Âm giọng gọi “chồng” nghe cũng ngọt phết! Người kia không phản đối, hì hục thở mới lên được đến chỗ tôi thì tôi đã bước khỏi những bậc thang đá để bước đến khóm trúc. Mặt mũi hớn hở tôi vẫy tay gọi Vinh:

– Nhìn này, măng trúc mập ú ù luôn á!

Vinh gật đầu bước đến, nhìn tôi lấy cái xẻng nhỏ từ trong gùi ra, đưa cho anh:

– Xin mời!

Tôi phì cười nhìn Vinh loay hoay không biết phải đào thế nào.

– Sao nó chắc thế nhở?

Anh cắn răng đào đào bới bới, lần đầu tiên anh đào măng không thể trách cảm nhận này được.

– Ăn thì ngon nhưng làm cũng cực ha!

Tôi nhướng mày nhận xét, Vinh toát hết mồ hôi, gật đầu:

– Công nhận, mà sao cho tôi đào cái cục này thế, mấy cái kia bẻ phát ra!

Anh chỉ chỉ mấy khóm măng trúc nhỏ xung quanh.

– Loại này ngon nhất, đã mất công đến đây thì đào loại này cho đã!

Vinh cũng không ý kiến gì. Một hồi anh quen tay hơn, đào xong cái măng đầu tiên, sau đó đi tiếp xung quanh rồi đào được cả ôm măng, cái gùi nặng dần cho đến khi len nhau bên trong toàn là măng. Tôi chưa kịp đưa gùi lên vai, bàn tay ai kia đã nhấc bổng lên, khoác lên vai mình. Khóe môi khẽ cong, tôi tủm tỉm:

– Anh dân tộc đẹp trai!

– Thảo mai!

Vinh mắng khẽ nhưng âm giọng lại có chút cao, hai vành tai đỏ lên ưng ửng.

– Này là khen thật nha!

Tôi vớt vát cho khỏi xấu hổ, bước theo Vinh. Bất chợt, anh khựng lại, ngồi phịch xuống đất xoa chân. Lòng bàn chân bẩn thỉu có máu chảy ra!

– Ui… anh dẫm phải gai rồi!

Tự nhiên lại xót anh đến đau lòng, tôi vội kiếm ít lá cây xung quanh cầm máu cho anh rồi nói:

– Chờ em một chút, em xuống dưới kia đem giày lên cho anh. Dù sao chân bị thế này rồi không thể để nhiễm trùng được! Tại em… em chủ quan quá… không mang anh đi mua giày rồi làm gì thì làm!

Tôi áy náy đến cay xè sống mũi, nói rồi lập tức quay đi. Tôi cố gắng xuống núi nhanh nhất có thể, mang đôi giày da cùng tất lên cho Vinh. Khi tôi ngước lên, anh đã tập tễnh xuống được gần đến nơi tôi đứng.

– Sao không chờ em… để em mang lên cho!