Hôn Nhân Không Tình Yêu - Vũ Ngọc Hương

Chương 8



Tôi nhìn về quán cà phê ven hồ phía trước. Xung quanh tôi đã hoàn toàn không còn bóng dáng của Đức, tạm thời tôi được bình yên.

– Tôi sẽ đến quán cà phê ở số 20 phố P chờ ông, được chứ?

– Được. Hãy đảm bảo chỉ có mình cô.

– Ông yên tâm, tôi biết ông là ai và tôi là ai mà.

Tôi trấn tĩnh trái tim đang đập thình thình trong lồng ngực, quay sang anh tài xế:

– Anh dừng ở quán cà phê kia giúp tôi với! Tôi biết ơn anh vô cùng! Tôi muốn gửi anh một số tiền lớn hơn thế này nhưng hiện tại tôi chỉ có bấy nhiêu… mong anh nhận giúp tôi!

Anh ta chưa trả lời, chỉ bình tĩnh đỗ xe trước quán cà phê rồi mới quay sang tôi đáp:

– Nhìn cô thế này, tôi sao có thể lấy tiền của cô được, cô cứ gửi tôi số tiền taxi hiển thị ở đây là được. Chồng cô như vậy rồi cô nghĩ cách thoát sớm ngày nào tốt ngày ấy, không thể cứ bị đánh mới chạy thế này được!

Tôi vừa gật đầu vừa sụt sùi cảm ơn anh ta, thanh toán tiền taxi rồi bước xuống, tiến thật nhanh vào trong quán cà phê.

Chọn một cốc sữa ấm, tôi lên tầng hai, đến một góc khuất ngồi xuống. Lúc này tôi mới tạm thời có thể thả lỏng. Điện thoại tôi đã để chế độ im lặng từ lâu, mặc kệ Đức điên cuồng khủng bố.

Mười lăm phút sau.

Lão Tín, phó tổng giám đốc Phúc Thanh bước lên tầng hai. Ông ta đi một mình nhưng tôi tin dưới quán là rất nhiều vệ sĩ của ông ta. Việc này ông ta đích thân ra tay, có thể vì không tin tưởng kẻ khác.

Ông ta ngồi xuống trước mặt tôi, nhếch nhẹ khóe miệng:

– Cô Thanh Vy, tôi có thể hỏi tại sao cô lại đổi ý không?

– Chồng… À không… Kẻ mà tôi suýt chút nữa lấy làm chồng, hắn là kẻ hai mặt khốn nạn. Hắn muốn cướp đứa con trong bụng tôi. Đứa bé cũng là con hắn, hắn có tiền có quyền, tôi không có đủ tự tin đối đầu với hắn và gia đình hắn nên cần ông giúp đỡ.

Tôi căm hờn nghĩ lại mọi chuyện, thở hắt một hơi. Lão Tín gật đầu:

– Được. Chuyện đó đơn giản. Chỉ cần cô nghe theo sắp xếp của tôi, chấp nhận tiếp cận và kết hôn với Dương Thành Vinh. Cô đồng ý phải không?

– Miễn là mẹ con tôi được ở bên nhau…

Tôi không thể nói, tôi không muốn lừa dối Dương Thành Vinh để bắt anh ta “đổ vỏ”.

– Còn một điều nữa… Trần Anh Đức sẽ cho Dương Thành Vinh biết tôi mang thai con hắn, ông nghĩ xem, như vậy Dương Thành Vinh còn có thể kết hôn với tôi được không?

– Cô nghe theo sắp xếp của tôi là đủ.

– …

– Tôi có thể hỏi, tại sao ông lại muốn Dương Thành Vinh kết hôn với tôi không?

– Chuyện này cô không cần quan tâm. Cô chỉ cần biết tôi sẽ là người tác hợp hôn nhân cho cô và cháu tôi.

Thì ra là vậy nên lão ta quyết định ra mặt đối thoại với tôi.

– Hiện tại… tôi đang chạy trốn Đức. Nếu để hắn tóm được, hắn sẽ kiểm soát tôi! Tôi không có nơi nào để đi hết! Và… cuối tháng sáu tôi sẽ bảo vệ khóa luận tốt nghiệp, tức là còn khoảng một tháng… Tôi cần phải đến trường đại học hoàn thành việc học.

Lão Tín cau mày, gật đầu:

– Cô ngồi đây thêm một lúc, người của tôi sẽ đến đây đón cô. Hãy nhớ, kể từ lúc này, tính mạng của mẹ con cô đã thuộc về tôi, chỉ cần cô phản bội tôi, lộ chuyện với bất kỳ kẻ nào, hậu quả tự cô gánh chịu.

Tôi mím môi chấp nhận, đã phóng lao tôi buộc phải theo lao. Chỉ là… tôi sẽ không lừa dối Dương Thành Vinh, sẽ cho anh ta biết tôi có thai vào một thời điểm thích hợp.

– Thai kỳ trong bụng cô… sẽ phải chấm dứt!

Tôi ngỡ ngàng, toàn thân bất giác run rẩy nhìn ông ta, lập tức gắt lên:

– Không bao giờ! Vì đứa con trong bụng mà tôi mới nhận lời ông, không bao giờ tôi giết con tôi!

– Ý của tôi… hãy cho Trần Anh Đức hiểu, ngày mai thai kỳ trong bụng cô sẽ chấm dứt. Cô yên tâm tôi hiểu tại sao cô nhận lời tôi, con cô an toàn chính là lời hứa của tôi, được chứ?

Đến lúc này tôi mới thả lỏng người mà thở hắt ra, gật đầu với ông ta. Tôi biết ông ta là kẻ ma quỷ, nhưng tôi không có lựa chọn nào tốt hơn, tôi tin ông ta hiểu tôi ngoan ngoãn nghe lời ông ta vì điều gì.

Lão Tín rời đi, còn mình tôi ngồi lại quán cà phê. Tầm nửa tiếng sau, một người phụ nữ trẻ có khuôn mặt lạnh băng, mặc âu phục đen bước đến gần tôi nói nhỏ:

– Cô Thanh Vy, tôi là Yến. Ông Tín bảo tôi đến đón cô đi. Tôi sẽ là vệ sĩ cho cô từ lúc này, đồng thời sẽ sắp xếp một số việc cho cô.

Tôi bước theo Yến xuống một chiếc xe hơi đen bóng chờ sẵn. Yến mở cửa ghế phụ cho tôi rồi ngồi vào ghế lái phóng đi. Vừa lái xe, cô ấy vừa nhàn nhạt mở miệng:

– Ngày mai cô cần đến bệnh viện, mọi thủ tục sẽ có người của chúng tôi lo.

Tôi rùng mình, lập tức nói to:

– Các người… không được làm gì con tôi!