Hôn Nhân Không Tình Yêu - Vũ Ngọc Hương

Chương 7



So về thế lực tôi không thể đối đầu được với gia đình Đức, nhà họ giàu có như vậy trong khi bố mẹ tôi chỉ làm nông, họ hàng cũng đều ở quê. Về mặt pháp luật, tôi có quyền nuôi con nhưng nghĩ đến sự giả dối che đậy bản chất thật của gia đình bọn họ bao lâu nay, nhất định họ sẽ tìm mọi cách để giành giật đứa con từ tay tôi.

Đức tiếp tục kéo tôi lôi xềnh xệch ra ngoài. Xe hơi của hắn được tài xế nhà họ Trần đánh đến sân từ lúc nào, khi nãy tôi không thấy. Hắn mở cửa xe, tống tôi vào bên trong.

– Anh muốn làm gì tôi?

– Tao chỉ muốn con tao, từ giờ mày đừng hòng rời tao nửa bước!

Toàn thân tôi không rét mà run. Con quái vật trong hắn đã lộ diện chẳng cần che đậy, hắn hoàn toàn có thể kiểm soát tôi cho đến ngày sinh đẻ rồi cướp con tôi. Không! Tôi không muốn!

Tôi đưa tay lên bụng, nhăn nhó:

– A… bụng tôi…!

Khuôn mặt Đức chuyển màu xám ngoét, hắn lo lắng hỏi:

– Bụng mày làm sao?

– Tôi… tôi đau bụng, tại tôi quá sốc… tôi quá thất vọng về anh, về gia đình anh… A…

Kẻ đang nắm giữ niềm hi vọng của hắn là tôi, thế nên tôi phải nghĩ cách bảo vệ con mình.

– Đến bệnh viện kiểm tra!

Đức gắt lên, hắn buộc phải lái xe về hướng bệnh viện dù tức đến phát điên. Xe hơi dừng trong sân bệnh viện, ngay lúc hắn mở cửa xe bên định kéo tôi ra, tôi lập tức đẩy mạnh người hắn ngã ngửa ra sau rồi cứ vậy chạy về cổng bệnh viện. Có chiếc taxi đậu gần đó đang chờ khách, tôi vội chui vào nói với người tài xế:

– Anh… làm ơn chạy khỏi đây giúp tôi… đằng sau chồng tôi đuổi đánh tôi! Anh ta rất vũ phu dù tôi đang mang thai. Tôi xin anh, anh làm ơn cứu mẹ con tôi…!

Vừa nói tôi vừa khóc loạn lên hết sức thảm thương. Anh ta quay mặt về sân bệnh viện thấy Đức với khuôn mặt đỏ như tiết vịt xông đến, có lẽ lòng trắc ẩn khiến anh ta quyết định phóng vụt đi trước khi Đức có thể lôi tôi ra. Trái tim tôi cứ vậy đập thình thịch khi biết Đức đang lái xe đuổi theo xe tôi.

– Anh… tôi xin anh tìm cách cắt đuôi cái xe đằng sau kia… đó là xe của chồng tôi!

– Cô cứ yên tâm, tay nghề lái xe của tôi chắc chắn sẽ cứu được mẹ con cô. Trần đời tôi ghét nhất loại đàn ông vũ phu, vợ mang thai vất vả như thế mà không biết thương xót còn hành hạ!

Nước mắt tôi lăn dài, sống mũi cay xè, nửa vì sợ hãi, nửa vì cảm kích. Anh tài xế phóng rất nhanh rồi rẽ vào một con ngõ tối om quanh co, cứ vậy đi lòng vòng trong ma trận đó một lúc lâu, quay về phía sau không thấy xe của Đức tôi mới tạm thở phào nhẹ nhõm. Nhưng những ngày về sau… tôi làm cách nào để thoát được Đức? Tôi không thể báo cảnh sát khi không có bằng chứng, hơn nữa cảnh sát nhất định không rảnh mà lo bảo vệ tôi. Tôi phải chạy trốn thế nào được với hắn đây? Gia đình hắn rất có thế lực, tôi cũng vẫn cần phải hoàn thành việc học, làm sao có thể mãi mãi trốn chạy được? Nếu tôi bỏ học khi ngày bảo vệ tốt nghiệp đã gần kề, tương lai của tôi, của con tôi sẽ ra sao? Điều tôi cần lúc này… chính là một thế lực lớn đủ để bảo vệ tôi khỏi hắn và gia đình hắn.

Tia sáng duy nhất xẹt qua óc tôi. Kẻ có thể giúp tôi chỉ có thể là lão phó tổng giám đốc Phúc Thanh, kẻ đã cất công đến tìm tôi tối nay. Ông ta quá ghê gớm, là kẻ đủ khả năng giúp tôi tránh xa Trần Anh Đức. Trên hết, ông ta cần tôi, nhất định ông ta sẽ có cách. Ngoài ông ta, tôi không thể nghĩ ra ai khác. Dương Thành Vinh là ai tôi hoàn toàn không rõ, chắc hẳn anh ta có chút bất ngờ khi gặp tôi nhưng cuối cùng vẫn không thèm quan tâm. Sau cơn xúc động đem tôi về nhà, anh ta hiểu tôi không phải Hoàng Ngọc Lan mà anh ta nhung nhớ, lấy gì đảm bảo anh ta sẽ giúp tôi tránh xa Trần Anh Đức? Vậy thì… tôi chỉ có thể tìm đến lão cáo già kia, mong lão giúp tôi, tôi sẽ coi như nghe lời lão. Dương Thành Vinh cũng sẽ chẳng yêu thương mà kết hôn với tôi, xem như tôi đã làm theo ông ta yêu cầu, tiếc rằng lực bất tòng tâm đi, chỉ cần cho đến khi tôi nhận được bằng tốt nghiệp đại học, tôi sẽ cùng con rời bỏ tất cả.

Quyết định xong, tôi chợt nhận ra mình đã ném card visit của lão ta đi, giờ chẳng biết phải liên lạc ra sao? Tôi mở điện thoại trong túi xách định tìm kiếm thông tin, nào ngờ ông ta vẫn tìm cách thuyết phục tôi. Tin nhắn của ông ta đã có mặt trong điện thoại tôi như lời nhắc nhở: “Thanh Vy, nếu cô đổi ý, hãy gọi cho tôi.”

Hít một hơi, tôi quyết định bấm gọi cho ông ta. Âm giọng ông ta trầm trầm vang lên:

– Alo?

– Ông phó tổng, tôi là Phạm Thanh Vy.

– Vậy là… cô đã chấp nhận đề nghị của tôi?

– Tôi cũng có đề nghị của mình cần trao đổi.

– OK. Cô đang ở đâu?