Hôn Nhân Xứng Đôi

Chương 57: Chú chó tủi thân



Edit: Ry

Ăn được một nửa thì Heinz bị tin nhắn khẩn cấp triệu đi.

Sắc mặt Alpha rất xấu xí, nhưng vẫn nhanh chóng đứng dậy đội mũ vào, nhìn sang Sầm Dao thì được Omega cười trấn an: "Đi đi, không cần áy náy, không phải chuyện gì lớn."

Heinz chống tay bàn ăn, cúi xuống nói rất dịu dàng: "Anh mua một bó hoa, lát nữa ăn xong có thể mang về, anh sẽ cố gắng về trước 8 giờ."

Sầm Dao cười bảo được, gạt phần tóc vàng bị chiếc mũ đè bẹp rồi mới nói: "Đi đi."

Heinz vừa đi, nhóm binh sĩ cũng không rén nữa, ngo ngoe muốn tới trò chuyện với y. Sầm Dao đặt dao nĩa xuống: "Trông các anh có vẻ rất muốn nói chuyện với tôi, tò mò lắm à?"

Chris là người đầu tiên chạy tới, kéo theo ghế ngồi xuống trước mặt Sầm Dao: "Đúng là chúng tôi rất tò mò về cậu Sầm, nên thiếu tướng vừa xin quyền mở tầng cao nhất, chúng tôi lập tức chạy đến."

Sầm Dao dùng khăn ăn chậm rãi lau miệng, sau đó tựa vào thành ghế cười hỏi: "Muốn nói chuyện gì với tôi? G18 đúng không?"

Lần này tất cả binh sĩ đều vây quanh bàn ăn, một Alpha da đen hỏi: "Cậu Sầm, G17 sẽ bị thay thế thật à? Chúng tôi thật sự có thể điều khiển G18 ư?"

"Chậm nhất là nửa năm." Sầm Dao thoải mái ngoài dự đoán, không hề lập lờ nước đôi mà nói thẳng: "Các anh cũng đã nhận thông báo tuyển chọn bộ đội đặc chủng rồi đúng không? Đó sẽ là nhóm người đầu tiên điều khiển cơ giáp G18."

Các binh sĩ cực kì hưng phấn, Chris xích lại gần: "G18 thật sự khác G17 nhiều vậy ư?"

"Các anh đã thấy Heinz, ờm, cấp trên của các anh điều khiển Huyền Quang, hẳn là cũng cảm nhận được sự khác biệt." Sầm Dao trầm tư, sau đó dùng EP hiển thị một cái bảng trống, vẽ đơn giản sơ đồ kết cấu của hệ thống trung tâm Thiên Xu, sau đó viết vài con số bên cạnh. Sầm Dao chỉ vào đó: "Thấy được sự khác biệt không?"

"Cái này là cơ mật mà?" Chris căng thẳng đứng dậy: "Cậu Sầm, cậu làm vậy rất nguy hiểm."

"Không sao, chỉ là nguyên lí đơn giản thôi, không phải cái gì bí mật." Sầm Dao cười nói: "Không cần phải căng thẳng vậy đâu, đằng nào cũng là người nghiên cứu ra G18, tôi không ngốc tới vậy."

Cả đám cười ầm lên, Chris ngượng ngùng ngồi xuống: "Thật ra cậu cho chúng tôi xem cái này chúng tôi cũng không hiểu."

"Tôi sẽ giảng cho mọi người hiểu. Dù sao thì G18 sau này sẽ là do các anh điều khiển, tôi muốn mọi người hiểu rõ về nó hơn một chút." Sầm Dao phóng to màn hình, đứng dậy: "Tranh thủ giờ nghỉ trưa của mọi người chắc sẽ đủ. Đội ngũ nghiên cứu chúng tôi đã dốc rất nhiều sức lực vào vấn đề giá trị van, nếu tôi dùng góc độ khác để giới thiệu G18 với các anh thì chắc là sẽ phần nào định hướng được cho các anh khi điều khiển, hoặc ít nhiều giúp ích cho chuyện tuyển chọn."

Có một người giơ tay, khi Sầm Dao cười nhìn gã thì Alpha lắp bắp bảo: "Cậu Sầm, xin, xin hỏi tôi có thể, có thể quay video không ạ?"

"Được chứ." Sầm Dao trao quyền trên EP cho gã: "Vinh hạnh của tôi."

Sầm Dao là một người thầy giỏi, đây là cảm nhận đầu tiên của họ sau khi nghe Omega giảng 10 phút. Bọn họ vốn cho rằng kiểu thiên tài từ nhỏ đã tiếp nhận giáo dục tinh anh, phần tử trí thức như Sầm Dao mà giảng bài sẽ rất sâu xa cao siêu, thậm chí họ đã chuẩn bị sẵn tinh thần là có hiểu hay không cũng phải cho vợ sếp 12 phần nhiệt tình. Nhưng từ ngữ Sầm Dao dùng rất đơn giản phổ biến, ví dụ đưa ra cũng thú vị lập thể, trong nửa tiếng ngắn ngủi, đừng nói là nguyên lý hoạt động của G18, ngay cả ý nghĩa của sự khác biệt trong số liệu giữa G17 và G18 họ cũng hiểu. Nghe xong, Chris lâng lâng bảo: "Kĩ sư Sầm, tôi thấy giờ tôi có thể gia nhập đội ngũ của ngài giúp nghiên cứu phát minh."

Cả đám phá ra cười, mắng gã chẳng biết xấu hổ. Sầm Dao cũng cười: "Được chứ, đến lúc đó anh gửi báo cáo xin thuyên chuyển cho Heinz, tới sở nghiên cứu của chúng tôi phát sáng tỏa nhiệt*."

*Nói vui là ẻm đang ví von Chris như mặt trời á =))))))))))))

Giờ nghỉ trưa sắp hết, cuối cùng Sầm Dao nghiêm túc nói một đoạn dài: "Cơ giáp chỉ là công cụ, mà các anh là người sử dụng công cụ. G18 được các anh điều khiển mới thể hiện được giá trị của nó. G17 thay thế G16 giúp tỉ lệ tử vong của binh sĩ giảm đi 7.2%. Tôi và đồng nghiệp khi nghiên cứu G18 cũng tốn rất nhiều công sức cho khả năng phòng hộ và khoang an toàn khẩn cấp. Nếu cơ giáp có bất hạnh bị bắn rơi cháy nổ, khoang khẩn cấp có thể gia tăng 25% tỉ lệ sống sót cho các anh. Nhưng từ tận đáy lòng, tôi hi vọng mọi người vĩnh viễn không dùng tới chức năng này."

Hiện trường bỗng trở nên tĩnh lặng, không đợi cảm xúc của họ kịp lên men, Sầm Dao đã cười một tiếng, có vẻ tinh nghịch. Y chỉ vào thời gian trên EP: "Hình như mọi người hết giờ nghỉ trưa rồi."

Như xác nhận lời Sầm Dao, tiếng còi vang lên, cả đám hoảng mà không loạn cầm áo khoác quân phục chạy biến.

Trưa hôm đó, hơn nửa căn cứ đều xuất hiện binh sĩ tới muộn bị phạt chạy vòng quanh. Cả chiều tâm trạng của Sầm Dao rất tốt, tan tầm còn đi nhà hàng lấy hoa hồng trắng Heinz đặt, ôm bó hoa xinh đẹp về phòng Heinz.

Heinz họp xong, Andrew tranh thủ lúc xử lý giấy tờ nói chuyện hồi trưa cho hắn. Heinz cũng không bất ngờ, chỉ dặn: "Không cho phép lan truyền video đó ra ngoài, ai vi phạm xử lý theo quân pháp."

"Tôi đã thông báo với mọi người, có điều." Andrew do dự một chút mới nói: "Cậu Sầm giảng về G18 rất gần gũi dễ hiểu, nhất là các phương pháp đề cao giá trị van của cơ giáp, thật sự rất thực dụng. Trung tá Hồ Phong muốn cậu Sầm mở tọa đàm." Andrew nhìn sắc mặt Heinz, truyền đạt nguyên văn: "Trung tá Hồ nhờ tôi hỏi ngài có cho phép không?"

Hồ Phong đảm nhiệm bộ trưởng bộ tuyên truyền trên tinh hạm Biển Sâu, là kiểu A thẳng ung thư siêu điển hình. Trừ việc có hiệu suất làm việc cao thì gã không được điểm gì khác, bình thường Heinz ghét nhất là tên này, nghe vậy nói: "Hỏi tôi làm cái gì, là tôi tổ chức hay là tôi lên giảng, nó mời Sầm Dao thì hỏi tôi có ích lợi gì." Giọng điệu vẫn bạc bẽo như mọi ngày, thậm chí còn có phần tức giận: "Bảo thằng đó tự tìm Sầm Dao, Sầm Dao đồng ý thì tìm ban hành chính phê duyệt, vượt nhiều cấp như thế hỏi tôi đồng ý hay không là nước trong đầu chưa rót ra hết à?"

Heinz càng nghĩ càng điên: "Cút đi bảo nó lúc mời Sầm Dao thì giọng điệu tôn trọng chút cho tôi."

Andrew thầm mặc niệm 3 giây cho Hồ Phong, thằng ngu này đụng vào họng súng rồi.

Buổi chiều bộ quân sự gửi văn kiện tới, Heinz phải họp 3 tiếng, lúc về đã 11 giờ. Sầm Dao chưa ngủ, đang tựa vào đầu giường xem EP.

Trong phòng có mùi bạc hà mờ nhạt, mát lạnh thư giãn; bàn sách đơn điệu của hắn có một bó hồng trắng đương lúc nở đẹp nhất, khiến cả căn phòng cũng sáng bừng theo; mà Omega của hắn thì đang tựa vào đầu giường dịu dàng cười với hắn. Trong nháy mắt Heinz bỗng thấy tất cả mỏi mệt trào lên, hắn chỉ muốn ôm Sầm Dao, không muốn làm gì nữa.

"Heinz, sao nhìn anh tội vậy." Sầm Dao thầm nghĩ, trông như chú chó đang tủi thân.

Alpha cao lớn ngồi xuống giường ôm lấy y, đặt toàn bộ trọng lượng cơ thể lên người Omega. Quân phục cứng rắn khiến Sầm Dao không được thoải mái, nhưng y chỉ lấy mũ xuống cho Heinz, thuần thục vuốt mái tóc vàng, như dỗ dành một chú chó to lớn đã quá đỗi mệt mỏi. Y cười hỏi: "Có phải mệt lắm rồi không?"

Heinz không nói gì, lười biếng dụi đầu vào cổ y. Sầm Dao kiên nhẫn dỗ hơn 10 phút, dỗ hoài mới chợt hiểu ra, không phải Heinz không muốn dậy, mà là giờ mới tỉnh, bị xấu hổ, nên phải cố mà diễn tiếp.

Phát hiện này khiến Sầm Dao phì cười, trong tiếng khúc khích, Heinz với vành tai đỏ lừ giả bộ tự nhiên đứng dậy, cầm quần áo sạch vào phòng tắm.

Nhưng Sầm Dao có nhìn thế nào thì cũng thấy bóng lưng đó trông như chạy trối chết.

[Tác giả có lời muốn nói]:

Không biết các bạn có hiểu được tại sao Heinz giận không.

Hồ Phong đến hỏi Heinz có cho phép không, tức là tiềm thức ổng cho rằng Sầm Dao phụ thuộc vào Heinz. Sự khinh thường và thiếu tôn trọng của Hồ Phong là nguyên nhân khiến Heinz tức giận.

Heinz: Ghi sổ