Hôn Thư

Chương 2: Trình Dự



Năm phút sau, trên bàn trà ở phòng khách nhiều thêm hai tách trà.

Tống Khánh nhàn nhã ngồi ở phía chéo đối diện với Chu Lam Sanh, liếc người bên kia một cái, vẫn hỏi câu hỏi kia: "Chu tiên sinh đã du lịch trở về?"

Chu Lam Sanh thành thật khai nhận: "Không có đi...."

"Tại sao? Cậu không viết ra nổi chương mới, bế tắc đến tận hai tháng sao?"

".... Đúng, bộ truyện này tạm thời tôi chưa thể viết tiếp. Nhưng nếu Tống biên sốt ruột, tối nay tôi có thể viết thêm một bộ mới khác."

"《 Hôn Thư 》này có chỗ nào đặc biệt sao, tôi thấy rằng trước giờ cậu đều viết rất mau, rất ít khi xuất hiện tình huống này lắm mà."

Chu Lam Sanh rót thêm cho hắn ít nước trà, bình tĩnh nói: "Này có chút hơi khác, nhưng mà có lẽ là sau một thời gian thì sẽ ổn, anh bị cấp trên thúc giục gấp sao? Bằng không tôi viết thêm một bộ mới nhé?"

Tống Khánh siết tách trà trong tay, hắn đúng là bị cấp trên thúc giục đến đâm đầu xuống đất, nhưng lại không muốn Chu Lam Sanh ở bên này chịu quá nhiều áp lực, trầm mặc một lát, hắn nói: "Không cần, chưa viết được thì cứ từ từ mà nghĩ, cấp trên bên kia thì cứ để tôi lo, nhưng nếu cậu có rảnh thì mau lên mạng trấn an các fan đi, bọn họ mỗi ngày chờ đợi cậu thôi cũng đủ mệt mỏi rồi."

"Được", Chu Lam Sanh đáp lời, "Anh làm tôi sợ muốn chết, lúc nãy còn tưởng rằng Tống biên anh đây muốn băm vằm tôi ra nữa."

"Sao tôi dám", Tống Khánh ở trong lòng thầm trả lời, "chưa kịp băm cậu xong thì tôi đã bị fan cậu băm nát rồi."

"Tối nay có bạn tôi tới nhà ăn cơm, anh có muốn ăn cùng không?" Nếu đã nói xong chính sự, Chu Lam Sanh liền nổi hứng nhàn sự.

Tống Khánh lắc đầu: "Không được, buổi tối có hẹn bạn gái đi xem phim rồi," hắn đột nhiên có chút ngượng ngùng, "Lần đầu hẹn hò, tôi cũng chưa nghĩ ra đề tài nói chuyện."

Chu Lam Sanh bật cười: "Loại chuyện này còn phải nghĩ trước mới được hả?"

"Đương nhiên", Tống Khánh nghiêm mặt, "Phải để lại ấn tượng tốt nhất cho đối phương. Nhưng mà hình như cô ấy cũng có đọc truyện của cậu... Ừm, Chu tiên sinh của chúng ta viết truyện ngọt lợi hại như vậy, hẳn là có rất nhiều kinh nghiệm tình trường đúng không?"

Chu Lam Sanh thân thể cứng đờ, khẽ nhếch khoé miệng cười mỉa: "Không có.... Đều là mò mẫm viết thôi."

"Vậy thôi", Tống Khánh cũng không muốn làm khó, "Tôi đây không quấy rầy cậu nữa, công ty bên kia tôi có thể câu kéo thêm một tháng, trong khoảng thời gian này cậu cứ cố gắng tiếp tục, nhé?"

"Được", Chu Lam Sanh đáp.

Tiễn khách xong xuôi, anh trở lại thư phòng, cũng không kén chọn gì, rút ra một quyển sách rồi đọc chăm chú, cho đến năm giờ rưỡi Từ Hành Chi gọi điện thoại tới thì thay quần áo rồi đi ra ngoài.

Chu Lam Sanh vừa thấy Từ Hành Chi liền cong cong khoé mắt, tặng cho hắn một nụ cười rạng rỡ, trái tim Từ Hành Chi bỗng hẫng mất một nhịp, thấy anh đã buộc kỹ dây an toàn, sau chừng mười phút lên xe, Từ Hành Chi mới mở miệng hỏi: "Mới có người tới tìm cậu à?"

Chu Lam Sanh: "Biên tập của tôi."

"Đến thúc giục cậu ra bản thảo à?"

"Đúng vậy, bị cậu nói trúng rồi. Biên tập của tôi chạy đến tận cửa để đòi bản thảo đấy, nhưng mà dù sao thì tôi cũng đã nghĩ ra chương sau nên viết thế nào rồi, ngày mai là có thể ra lò."

"Không phải cậu mới nói là gần đây không nhớ nổi việc gì cả nên không viết được sao", Từ Hành Chi thầm nghĩ, nhưng cũng không nhắc tới nữa mà lại chuyển chủ đề, "Giờ đi siêu thị ở trung tâm thành phố nhỉ?"

Chu Lam Sanh cười: "Nhờ ăn cơm cùng tôi nhiều tới nỗi giờ cậu nhớ rõ luôn nơi tôi thường đến mua đồ ăn."

"Làm sao mà tôi lại không nhớ rõ chuyện của cậu được chứ."

Trên đường xe rất nhiều, Từ Hành Chi vì chuyên tâm quan sát tình hình giao thông mà vô ý thuận miệng đáp, lời vừa dứt ra khỏi miệng liền phát giác có gì đó không đúng, tay cầm lái siết chặt, hắn chột dạ nhìn về phía Chu Lam Sanh, thấy đối phương thần sắc vẫn như thường bèn lập tức thở phào nhẹ nhõm, may là anh không để ý.

Sau khi đi siêu thị mua đồ ăn xong, về nhà Chu Lam Sanh liền thành thục nấu ra bốn đĩa thức ăn. Từ Hành Chi ăn xong no bụng ợ hẳn ba lần, hắn xấu hổ đến mức phải trốn vào bếp viện cớ rửa chén, Chu Lam Sanh pha cho hắn ly sơn trà tiêu thực, vừa đặt lên bàn ăn thì điện thoại trong phòng khách reo lên.

"Tống biên?"

"Lam Sanh!" Người bên kia đầu dây mạnh mẽ hô lên, hồi lâu sau vẫn chưa nói tiếp, Chu Lam Sanh: "Làm sao vậy?"

Năm phút trước Tống Khánh vẫn còn cùng bạn gái xem phim, sau khi nhận được điện thoại thì vội vàng đi ra khỏi rạp, đứng ở trước cửa rạp che miệng nói nhỏ: "Cậu biết công ty AM không? Là cái công ty lấy tiền đặt tên đó, tên đầy đủ là công ty giải trí All for Money ấy."

"Tôi biết, là công ty có tài lực nhất trong nước và là công ty quản lý của các minh tinh hàng đầu."

Tống Khánh âm thanh khó nén nổi hưng phấn: "Lam Sanh, người phụ trách của họ gọi điện cho tôi nói muốn mua bản quyền tiểu thuyết của cậu, lên kế hoạch sang năm chuyển thể thành phim điện ảnh! Tác phẩm của cậu, sẽ được quay thành bản live-action và đưa lên màn ảnh rộng, cậu biết không, không một nhà văn nào tôi từng biết trong đại bài biên tập có được vinh hạnh này cả...."

Chu Lam Sanh: "Là tác phẩm nào?"

"..... Hôn Thư, người phụ trách bên kia nói, khi nào cậu có thể hoàn thành xong là bắt đầu thương lượng tiền bản quyền, diễn viên và kịch bản có thể cho cậu tham gia bố trí và sắp xếp, nhưng tiền đề là..."

"Tôi phải hoàn thành nó trước phải không?"

"Tôi biết rồi," anh nghe bạn mình ngữ khí bình tĩnh mà kết thúc cuộc gọi, "Ngày mai có định đến AM gặp người phụ trách không? Được rồi...Ừm...Không có gì...9 giờ gặp."

"Làm sao vậy?" Đợi vài phút sau khi anh cúp điện thoại, Từ Hành Chi liền hỏi.

Chu Lam Sanh xoa xoa hai bên đầu: "Có công ty điện ảnh nhìn trúng Hôn Thư, muốn mua bản chuyển chuyển thể thành phim điện ảnh."

"Vậy thật là không đúng lúc", Từ Hành Chi nghĩ, "viết văn tiếp không nổi biên tập mới đáp ứng hoãn lại hơn một tháng, vậy mà lại đột nhiên bị công ty điện ảnh nhìn trúng rồi."

"Vậy cậu nghĩ nên làm thế nào?"

"Kiên trì làm tiếp thôi," Chu Lam Sanh cười cười, nói sang chuyện khác, "Hành Chi tối nay đi Tây Sơn sao? Tôi muốn ăn gà Ngũ bà bà, thử nghĩ xem tác phẩm được điện ảnh hóa thì tôi có thể kiếm được bao nhiêu tiền, căn nhà này còn chưa trả xong nợ, ngày mai tôi sẽ đến công ty đó để thảo luận chi tiết với người phụ trách của họ."

"Vậy cậu có tình toán rồi thì tốt," Từ Hành Chi dừng lại một chút rồi nói, "Gần đây nhất ngủ có ngon không, còn bị mất ngủ không? Có cần tôi..." Hắn liên tiếp hỏi mấy câu hỏi, tốc độ nói từ nhanh đến dần dần chậm lại rồi dừng hẳn trên người Chu Lam Sanh, Từ Hành Chi ngượng ngùng im lặng, "Được rồi, tôi có phải..."

"Không cần."

"Cái gì?"

"Tôi có thể ngủ, không có bị mất ngủ, không cần lấy thuốc thêm," Chu Lam Sanh mỉm cười với Từ Hành Chi, ôn hòa nói, "Mặc dù có chút ngạc nhiên, nhưng Hành Chi cậu quan tâm tôi nhiều hơn tôi tưởng đấy."

Từ Hành Chi sửng sốt.

"Bây giờ đi sao?" Chu Lam Sanh nhìn ra được hắn đang lúng túng, từ trên sô pha đứng bật dậy, vỗ vỗ vai hắn rồi cầm lấy chìa khóa xe của đối phương đi.

Từ Hành Chi vội vàng đuổi theo.

Dọc đường hai người cũng không nói chuyện, Chu Lam Sanh mở cửa sổ xe, tùy ý để gió đêm nóng bức lùa vào trong xe, tiếp tục tăng tốc.

Từ Hành Chi lặng lẽ nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, hắn phát hiện mỗi lần đến Tây Sơn, Chu Lam Sanh sẽ luôn mang chút tâm sự nặng nề.

Xe vững vàng dừng ở dưới chân núi Tây Sơn, xa xa trong ánh sáng mơ hồ có một cửa hàng nhỏ, hai chiếc đèn lồng lớn màu vàng cam treo ở trước cửa hàng, tấm bảng gỗ ở giữa có dòng chữ "Gà quay Ngũ Bà Bà" bị gió thổi lung lay sắp đổ.

Bốn năm trước Tây Sơn được xem như là một điểm tham quan nhỏ, ban ngày mọi người đến đây leo núi ngắm hoa, buổi tối ở dưới chân núi tản bộ dạo quanh phố ăn vặt, Chu Lam Sanh từng được bạn cùng lớp đại học kéo qua đây, vui vô cùng.

Sau này có lẽ việc quản lý bên trên của Tây Sơn xảy ra vấn đề, người phụ trách và khách du lịch nảy sinh mâu thuẫn, danh tiếng trở nên kém, lượng người đến Tây Sơn liền giảm bớt rất nhiều, các thương gia ngừng buôn bán, lục tục dọn đến nơi khác kinh doanh, chỉ còn độc lại cửa hàng gà quay này.

Chu Lam Sanh đã lâu không đến Tây Sơn nữa, nhưng điều đó không có nghĩa là anh đã ngán gà nướng Ngũ Bà Bà.

Từ khi tốt nghiệp đại học cho đến giờ, đã bốn năm qua đi, thứ bất biến không chỉ là hương vị của cửa hàng này mà còn có sở thích của anh.

Từ Hành Chi có lẽ vì ăn chực nên có chút xấu hổ, vội vã xuống xe đi mua gà quay.

Chủ tiệm Ngũ Bà Bà ngủ gà ngủ gật, thấy có khách đến cửa, nâng mí lên mở một mắt, chậm rì rì nói: "Cậu tới chậm rồi, hôm nay đã bán hết."

Từ Hành Chi kinh ngạc, ánh mắt hướng thẳng vào phần gà mềm mọng nước duy nhất còn sót lại trong tiệm.

Không phải vẫn còn một phần nữa à?

Ngũ Bà Bà: "Phần đó là để lại cho người khác." Nói xong bà ta kêu "A" một tiếng, gương mặt đầy nếp nhăn hướng về phía bên trái, "A, đến đây."

Bên cạnh không biết khi nào mà có thêm một người --

Đó là một người đàn ông anh tuấn không kém gì Chu Lam Sanh, nhưng không giống như Chu Lam Sinh trời sinh thân thiện, vị này chính là kiểu lạnh toát từ trong xương cốt ra.

Mặc một thân tây trang đen được cắt may gọn gàng, vai rộng eo thon, tuy rằng cao nhưng lại gầy như da bọc xương, lông mi dài, mí mắt rủ xuống, mặt mày chỗ nào cũng đều lạnh như băng, môi nhợt nhạt đến mức không thể thấy được huyết sắc, làn da cực trắng, nhìn giống con ma cà rồng mà một thực tập sinh trong phòng khám của hắn rất yêu thích, nhưng đối với hắn mà nói thì đó cũng chỉ là bức tranh sơn thủy nhạt nhẽo, đẹp nhưng đồng thời cũng quá mức thanh lãnh.

Đối phương đứng cách chỗ hắn hai mét, Từ Hành Chi muốn nói chuyện với người ấy, hỏi xem có thể nhường phần gà quay lại cho hắn được không.

Chưa kịp mở miệng, người đàn ông nâng mí mắt, nhàn nhạt quét mắt về phía hắn, hai con ngươi đen láy chiếm gần như toàn bộ hốc mắt, mang theo sự chết lặng dày đặc và hờ hững, không thể tìm ra chút gì thuộc về cảm xúc con người, tựa như một oán quỷ ướt đẫm mới bò ra từ mặt nước.

Từ Hành Chi lập tức trong lòng giật thót, cả người nổi da gà, cái người này....

"Cậu trai trẻ cậu còn đứng đây làm gì vậy?" trong bầu không khí đầy lúng túng, Ngũ bà bà phá vỡ tình thế bế tắc, giương mắt nhìn Từ Hành Chi với ý vị không rõ, hắn lúc này mới bừng tỉnh, hoảng loạn rời đi.

Chu Lam Sanh đang ở trong xe chờ đợi, không đến năm phút đã thấy bạn mình chạy về, lại để ý thấy hai tay hắn trống trơn, ngạc nhiên hỏi: "Bán hết rồi?"

Từ Hành Chi gật đầu.

Chu Lam Sinh: "Gà nướng Ngũ Bà Bà trở nên nổi tiếng từ khi nào vậy?"

Từ Hành Chi: "Còn thừa lại một con cuối cùng, nhưng mà đã có người đặt trước rồi."

Chu Lam Sanh cứng lưỡi, định quay đầu lại để xem hình dáng người nọ, nhưng Từ Hành Chi vẫn còn vài phần sợ hãi và nghi hoặc, duỗi tay ngăn anh lại, "Đừng nhìn, người nọ thoạt nhìn là bộ dáng người sống chớ gần đấy."

Chu Lam Sanh cũng không quan tâm lắm, sau khi thắt kỹ dây an toàn thì hỏi, "Vậy cậu muốn ăn chút gì nữa không?"

"Cậu muốn ăn cái gì?"

Chu Lam Sanh vội vàng liếc nhìn Từ Hành Chi, "Trà sữa trân châu? Tôi đã ba ngày không uống rồi, lượng đường thu nạp hoàn toàn bình thường nha."

Gần đây anh vừa học được từ TV vài giọng điệu làm nũng, âm đuôi được cố ý nâng lên, cộng thêm dung mạo vốn đã xuất sắc, thoạt nhìn thập phần "nhu nhược đáng thương". Từ Hành Chi ở bên cạnh quay đầu qua muốn nghiêm khắc dạy dỗ, ngay sau đó liền bị sắc dục che mờ lý trí(*), lời chưa kịp ra khỏi miệng đã bị uốn cong, chân chính chịu bất lực, "Đi đi đi, đi mua thôi."

(*) Cụm gốc là '色欲熏心' (Sắc dục huân tâm): vì sắc dục mà trở nên mù quáng.

Chu Lam Sanh khóe miệng cong lên, "Hai ly?"

Từ Hành Chi: "....."

Xe hai người rẽ bụi chạy đi, nhưng người đàn ông đến lấy phần gà quay cuối cùng kia vẫn chưa đi, xe cậu đang đậu cách xe Từ Hành Chi khoảng mười mét.

Trình Dự ngồi ở bên trong xe, thất thần mà ôm túi gà quay, không chút để tâm đến việc dầu mỡ sẽ làm dơ quần áo, cậu có chút kinh hỉ vì có người cũng đến mua gà nướng, nhưng khi vừa nhìn thấy ngoại hình của đối phương thì liền bình tĩnh trở lại.

- - Không phải là người mà cậu luôn canh cánh trong lòng kia.

"Lái xe đi," cậu thấp giọng nói.

Tài xế ở phía trước âm thầm khởi động xe, thân xe màu đen gần như hòa quyện vào khung cảnh Tây Sơn, trên đường chỉ còn lác đác vài ánh đèn, ngọn núi này bốn năm trước đông đúc ồn ào lúc này đã không còn nổi tiếng, thê thảm đến không nói nên lời.

Cậu dỡ xuống một thân phòng bị, mệt mỏi dựa lưng vào xe, chỉ cảm thấy Tây Sơn này giống như nội tâm của cậu vậy, hoang vắng một mảnh.