Hôn Trộm

Chương 75: Mang thai



Sau khi tuần trăng mật kết thúc, cuộc sống của Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An đã khôi phục bình thường.

Cả hai chuyển đến ngôi nhà mới trước khi kết hôn, bởi vậy ngoại trừ việc phòng ốc rộng hơn thì cuộc sống hiện tại không khác gì trước đây cả.

Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An bề bộn nhiều việc giống như trước khi kết hôn.

Mỗi khi rảnh rỗi hai người sẽ ra ngoài hẹn hò hoặc là về nhà ăn tối. Chỉ cần có kỳ nghỉ dài ngày là hai người sẽ về Giang Thành chơi với bà Lý.

Thỉnh thoảng bà Lý còn thấy hai người phiền quá.

Mỗi lần Nguyễn Huỳnh nghe bà ấy nói như thế đều biết bà ấy lại mạnh miệng nữa rồi. Rõ ràng là bà ấy rất vui khi cô và Lục Ngộ An về nhà.

Vào năm mới, Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An trải qua năm mới ở Giang Thành.

Thật ra lúc trước Nguyễn Huỳnh cũng không cho rằng mình và Lục Ngộ An sẽ về Giang Thành ăn Tết. Năm đầu tiên cô và Lục Ngộ An kết hôn, hẳn là phải đón năm mới ở nhà họ Lục mới đúng.

Nhưng Nguyễn Huỳnh lại không yên tâm về bà Lý, cô cảm thấy bà Lý quá cô đơn.

Ngày đầu năm mới, Lục Ngộ An đang trực trong bệnh viện, bởi vậy một mình Nguyễn Huỳnh đến nhà họ Lục xem chương trình năm mới với bà Trần.

Ngày hôm sau, bà Trần cố ý gọi cho cô, hỏi cô và Lục Ngộ An có sắp xếp gì cho dịp năm mới này không, có muốn đi du lịch với bọn họ hay không?

Nguyễn Huỳnh sững sờ: “Mẹ, mẹ với ba không ăn Tết ở nhà ạ?”

Bà Trần gật đầu: “Mẹ nghĩ thế này, mỗi lần năm mới đều có rất nhiều người thân và bạn bè đến chơi, quá ồn ào, mẹ với ba con cảm thấy phiền, năm nay lười quá muốn né tránh nên ra ngoài ăn Tết vậy.”

Bà cười khanh khách nhìn Nguyễn Huỳnh: “Hẳn là năm nay Lục Ngộ An được nghỉ Tết đấy, con có muốn đi với ba mẹ không?”

Nguyễn Huỳnh suy nghĩ một lát, nhìn về phía bà Trần: “Mẹ ơi, thật ra con đang khó xử lắm.”

Bà Trần: “Khó xử chuyện gì?”

Nguyễn Huỳnh thản nhiên nói: “Con định hỏi mẹ con có muốn đến đây ăn Tết với chúng ta không, nếu mẹ với ba đi du lịch, vậy con với Lục Ngộ An về Giang Thành ăn Tết nhé? Mẹ thấy sao ạ?”

Bà Trần đồng ý không hề do dự: “Đương nhiên là được rồi, bọn con về nhà ăn Tết với bà Lý đi, ngày thường bà ấy cũng luôn một mình cô đơn như thế, sang năm chúng ta sẽ ăn Tết ở nhà, bọn con lại gọi bà ấy tới đây.”

Nghe vậy, Nguyễn Huỳnh cười đáp: “Dạ, con cảm ơn mẹ.”

Bà Trần liếc cô: “Cảm ơn gì chứ? Người một nhà không mà, đừng khách sáo như vậy.”

Nguyễn Huỳnh cong môi kéo tay bà: “Con biết rồi ạ.”

“…”

Sau đó Nguyễn Huỳnh nói chuyện này với Lục Ngộ An, Lục Ngộ An cũng không có ý kiến gì.

Nguyễn Huỳnh gọi điện thoại cho bà Lý, bà Lý nói với Nguyễn Huỳnh rằng không phải ba mẹ Lục Ngộ An thấy họ hàng ồn ào nên muốn tránh đi, bọn họ sợ gây áp lực cho Nguyễn Huỳnh. Bọn họ biết Nguyễn Huỳnh muốn về Giang Thành với bà Lý nhưng lại cảm thấy nếu không ăn Tết ở nhà họ Lục năm đầu tiên thì sẽ có người nói ra nói vào, cũng sợ người lớn không vui cho nên mới nghĩ ra biện pháp toàn vẹn mà lại không khiến Nguyễn Huỳnh áp lực và rối rắm như thế.

Sau khi nghe xong, Nguyễn Huỳnh giật mình, cô vô thức nhận ra.

Trong vấn đề này, phản ứng của cô thật sự là quá chậm chạp.

Sau đó hỏi Lục Ngộ An, Lục Ngộ An mỉm cười nói cho cô biết, nếu ba mẹ anh đã quyết định thì đó chính là ba mẹ thật sự không để ý. Hai vợ chồng họ vốn đã cởi mở, mẹ Nguyễn Huỳnh ở nhà ăn Tết một mình quá cô đơn, hai người bọn họ thật sự nên về nhà ở với bà ấy.

Sau đó Nguyễn Huỳnh kể cho bọn Tư Niệm nghe chuyện này, mọi người đều nói thật sự rất hiếm gặp được người tốt như ba mẹ Lục Ngộ An. Cô rất may mắn vì đã gặp bọn họ, được bọn họ bao dung và thậm chí là dung túng.

-

Năm mới ở nhà bốn ngày, bởi vì Lục Ngộ An phải làm việc nên mùng bốn cô với anh phải về Bắc Thành.

Bà Trần và Lục Hồng Quang cũng về nhà vào hôm đó, Nguyễn Huỳnh với Lục Ngộ An về nhà họ Lục trải qua mấy ngày nghỉ cuối cùng với ông bà. Đương nhiên là mấy ngày nghỉ cuối cùng của Nguyễn Huỳnh, mùng năm Lục Ngộ An đã phải về bệnh viện trực ban rồi.

Thời gian hai người ở bên ba mẹ có hạn, chỉ cần vất vả một chút là có thể ở bên ba mẹ nhiều thêm một chút, cho nên hai người đều rất bằng lòng bận rộn.

Chơi vài ngày, Nguyễn Huỳnh cũng trở lại làm việc bình thường.

Bà Trần nói đùa rằng hai người bọn họ ở nhà ồn ào quá, bảo hai người về nhà mình mà nghỉ ngơi.

Thật ra Nguyễn Huỳnh biết bà đau lòng vì con đường đi làm của bọn họ quá xa, quá vất vả.

Người lớn luôn mạnh miệng như vậy đó.

Cuộc sống chậm rãi trôi qua, cuộc sống của Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An khá thú vị.

Thỉnh thoảng vào cuối tuần Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An sẽ đến quán bar chơi với bọn Tư Niệm hay là hẹn nhau uống rượu. Nguyễn Huỳnh vẫn thích uống rượu như trước, mà Lục Ngộ An vẫn là nhân vật chăm sóc cô.

Vốn dĩ Nguyễn Huỳnh cho rằng tốc độ của cô và Lục Ngộ An đã rất nhanh rồi, dù sao bọn họ cũng kết hôn rất sớm mà.

Nhưng về chuyện sinh con, Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An lại thua.

Đối với chuyện con cái này, Nguyễn Huỳnh vẫn luôn rất kiên định muốn có con. Chỉ là trước mắt cô vẫn hơi sợ hãi nếu làm mẹ, cô sợ mình không thể làm một người mẹ tốt, cũng muốn hưởng thụ thế giới hai người với Lục Ngộ An.

Mùa đông năm nay, cả bọn vẫn hẹn nhau đi ngâm nước nóng ở khu du lịch như trước.

Vào ngày xuất phát, đột nhiên mọi người lại không điện cho Úc Đình Vân và Vân Sơ được, cũng không ai tìm được hai người bọn họ. Cả bọn ngơ ngác nhìn nhau, không biết có phải đã xảy ra chuyện gì hay không. Cả bọn hoảng hốt chạy đến nhà Úc Đình Vân và Vân Sơ thì Úc Đình Vân gọi điện thoại tới.

Anh ta gọi điện thoại cho Lục Ngộ An, anh lập tức bật loa người. Bởi vậy việc Úc Đình Vân kích động kể cho mọi người biết tin tốt là anh ta sắp làm ba đã bị tất cả bạn tốt biết được.

Vân Sơ mang thai.

Kế hoạch nghỉ dưỡng bị hủy bỏ, cả bọn ồ ạt chạy vào bệnh viện, Vân Sơ đã kiểm tra sơ bộ xong rồi, sau này chỉ cần đến bệnh viện theo dõi sự trưởng thành của cục cưng theo lịch là được.

Cả bọn đón Vân Sơ về nhà rồi lại ăn trưa với nhau, sau khi sắp xếp lại kiến thức về thời kỳ mang thai, Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An về nhà.

Về đến nhà, hai người ngồi trên ghế sô pha.

Im lặng một lúc lâu, Nguyễn Huỳnh mới giật mình lấy lại tinh thần: “Sao Vân Sơ lại mang thai chứ?”

Vân Sơ và Úc Đình Vân kết hôn vào mùa xuân, tốc độ này cũng quá nhanh rồi đó.

Lục Ngộ An: “Úc Đình Vân đã khoe với bọn anh cả ngày.”

Nguyễn Huỳnh nghẹn lời.

Cô không nói Úc Đình Vân cũng khoe khoang trước mặt cô. Cô cứ tưởng anh ta là ông chủ rất trầm ổn nhưng không ngờ anh ta lại ấu trĩ như vậy. Hôm nay anh ta đã nhắc đến chuyện anh ta sắp làm ba trước mặt mọi người ít nhất hai mươi lần.

Cuối cùng vẫn là Vân Sơ thấy phiền nên bảo anh ta không được nói chuyện này nữa, nếu không thì tối nay cứ ngủ ở công ty nên anh ta mới ngừng lại.

Im lặng một lúc lâu, Nguyễn Huỳnh quay đầu nhìn Lục Ngộ An: “Bác sĩ Lục.”

Lục Ngộ An rũ mắt nhìn cô: “Em muốn nói gì?”

Nguyễn Huỳnh tính toán thời gian: “Anh nhỏ hơn giám đốc Úc một hay hai tuổi?”

“…” Lục Ngộ An ngừng lại, anh nói nhỏ: “Khoảng hai tuổi.”

Nguyễn Huỳnh gật đầu, cô suy ngẫm: “Nếu so tuổi tác, hẳn là anh có thể làm ba sớm hơn giám đốc Úc.”

Lục Ngộ An chợt sặc nước bọt: “So tuổi tác?”

“Đúng vậy.” Vẻ mặt Nguyễn Huỳnh nghiêm túc: “Sang năm anh cũng bằng tuổi giám đốc Úc bây giờ rồi, chúng ta có con nhé?”

Lục Ngộ An dừng lại, anh ôm cô vào ngực, dịu dàng nói: “Anh thật sự muốn có con nhưng mà không vội.”

Nguyễn Huỳnh tròn xoe mắt: “Sao lại không vội?”

Lục Ngộ An bật cười: “Em còn nhỏ, chơi thêm vài năm nữa rồi lại có con cũng được mà.”

“Nhưng anh không nhỏ.” Nguyễn Huỳnh đâm vào tim anh.

Lục Ngộ An: “…”

Anh chợt không biết phải tiếp lời thế nào.

Không nói nên lời một lúc lâu, anh cố nhịn nhưng vẫn không nhịn được mà cắn môi Nguyễn Huỳnh, cười nói: “Nói gì đó? Em đang nói anh già sao?”

Nguyễn Huỳnh bị đau, cô vô tội chớp mắt nhìn anh: “Em đâu có ý đó.”

Lục Ngộ An thấy rõ ràng là cô có ý này.

Hai người ôm nhau một lát, Lục Ngộ An thân mật cọ vào má Nguyễn Huỳnh, hiếm khi nghiêm mặt nói: “Mang thai mười tháng, người đau khổ vẫn là người mẹ. Anh biết em muốn thỏa mãn nguyện vọng có con của anh nhưng anh hy vọng em đã sẵn sàng, chúng ta sẽ có con khi nào em thật sự muốn.”

Chuyện muốn có con này không thể bốc đồng được.

Lục Ngộ An rất thích trẻ con, anh biết Nguyễn Huỳnh cũng thích. Thế nhưng trẻ con là một mạng sống, thai nghén cần phải gánh chịu rất nhiều áp lực nặng nề, người phải chịu áp lực lại là người phụ nữ, là Nguyễn Huỳnh.

Cô biết anh lo lắng điều gì, cũng biết anh đang cân nhắc cho mình.

Cô im lặng một lúc rồi nhìn anh nói: “Nhưng em đã sẵn sàng rồi.”

Nếu như trước đó Nguyễn Huỳnh vẫn chưa đưa ra quyết định là đang do dự không biết cô có thể làm tốt vai trò người mẹ hay không. Hôm nay Vân Sơ mang thai, bọn họ nằm trong phòng khách xem sách về thời kỳ mang thai, xem sách về trẻ con rồi lại tra cứu tài liệu, Nguyễn Huỳnh nhìn nụ cười trên mặt Vân Sơ và mọi người thì cô đã sẵn sàng rồi.

Dường như làm mẹ cũng không đáng sợ như vậy, tất cả mọi người đều là người mới, tại sao cô lại có áp lực chứ?

Hơn nữa Vân Sơ còn nói với cô.

Trước khi con đến, thật ra cô ấy cũng lo lắng nhưng khi nhìn thấy hình ảnh con vẫy đạp trong bụng cô ấy trong bệnh viện, tất cả lo lắng trong lòng cô ấy đều biến mất. Cô ấy cũng đã sẵn sàng làm mẹ rồi.

Lục Ngộ An giật mình, anh nhìn thẳng vào Nguyễn Huỳnh, giọng nói hơi khàn: “Thật chứ?”

Nguyễn Huỳnh: “Thật đó, hơn nữa em đang nói đến năm sau mà. Em vẫn còn vài tháng để cân nhắc chuyện này.”

Lục Ngộ An bật cười, anh nắm tay cô nói: “Trong chuyện này, em có thể đổi ý bất cứ lúc nào.”

Miễn là cô không muốn, anh sẽ không miễn cưỡng cô.

Nguyễn Huỳnh liếc anh, cô tựa vào vai anh: “Em biết rồi.”

-

Mùa hè năm sau, vào một ngày làm việc rất bình thường.

Nguyễn Huỳnh và Đàm Tuyết Nhi đến nhà hàng ăn cơm. Vừa đến cửa thì cô đã cảm thấy khó chịu, cô vừa ngửi thấy mùi thức ăn bay ra từ trong nhà hàng là đã cảm thấy buồn nôn.

Thấy cô như thế, Đàm Tuyết Nhi lo lắng: “Chị Huỳnh Huỳnh, dạ dày chị khó chịu hả?”

Nguyễn Huỳnh nhíu mày nhìn nhà hàng rồi lại cúi đầu nhìn bụng mình.

Ba tháng trước, cô và Lục Ngộ An không tránh thai nữa. Cô đã sẵn sàng trở thành mẹ nhưng em bé vẫn không xuất hiện.

Lúc ấy Nguyễn Huỳnh còn hỏi Lục Ngộ An, sức khỏe của hai người không có vấn đề gì, vì sao lại như thế?

Lục Ngộ An dở khóc dở cười nói cho cô nghe không ít kiến thức. Không phải không tránh thai thì sẽ có thai, loại chuyện này cũng phải xem duyên phận.

Bởi vậy Nguyễn Huỳnh vẫn luôn chờ duyên phận của cô và anh.

Nghĩ đến đây, Nguyễn Huỳnh nhìn về phía Đàm Tuyết Nhi: “Tuyết Nhi, chiều nay em xin nghỉ giúp chị đi.”

Đàm Tuyết Nhi: “Dạ?”

Nguyễn Huỳnh: “Đột nhiên chị có việc bận, chị phải đi gặp Tư Niệm.”

Đàm Tuyết Nhi cái hiểu cái không, cô ấy gật đầu: “Được, vậy em sẽ báo với chị Du.”

“Ừm, cảm ơn em.”

Nguyễn Huỳnh nói với Đàm Tuyết Nhi xong thì gửi tin nhắn cho Tư Niệm.

Hai người gặp nhau ở cổng bệnh viện, Tư Niệm duỗi tay đỡ cô: “Cậu đã nói với bác sĩ Lục chưa?”

Nguyễn Huỳnh: “Chưa đâu.”

Tư Niệm nhìn cô: “Cậu muốn gạt anh ấy hả?”

“Làm sao có thể.” Nguyễn Huỳnh câm nín: “Nếu mang thai thật thì phải nói cho anh ấy biết, chẳng phải bây giờ vẫn chưa chắc chắn hay sao?”

Cô nói giỡn với Tư Niệm: “Cũng đâu phải tớ lén lút ngoại tình rồi mang thai đâu, sao tớ lại không thể nói cho anh ấy biết chứ?”

Tư Niệm nghẹn lời, chịu thua nói: “Cái gì cậu cũng dám nói.”

Nguyễn Huỳnh: “…”

Cô chỉ nói sự thật thôi mà.

Nhưng mà điều Nguyễn Huỳnh hoàn toàn không ngờ tới là sau khi cô kiểm tra xong, vừa nghe điều dưỡng trưởng thông báo mang thai thì Lục Ngộ An đã xuất hiện.

Nhìn thấy dáng vẻ thở hổn hển của anh, cô sững sờ: “Sao anh biết em ở đây?”

Lục Ngộ An sải bước đến gần cô, cúi đầu nhìn cô: “Em có khỏe không? Có chỗ nào khó chịu không?”

Nguyễn Huỳnh ngơ ngác lắc đầu: “Không có.”

Tư Niệm nhìn hai người rồi tự giác rời đi.

Cô ấy không muốn làm bóng đèn đâu.

Nghe thấy Nguyễn Huỳnh trả lời, Lục Ngộ An thở phào nhẹ nhõm.

Nguyễn Huỳnh buồn cười: “Sao anh lại tới đây? Anh chạy tới à?”

Lục Ngộ An: “… Ừm.”

Nguyễn Huỳnh: “Anh biết rồi hả?”

Lục Ngộ An cầm kết quả trong tay cô, nói với cô: “Vừa rồi có đồng nghiệp bên này đến khoa Mắt, bọn anh gặp nhau.”

Nguyễn Huỳnh đã hiểu: “Người bác sĩ đó biết em sao? Cho nên mới nói với anh là em ở đây hả?”

Hầu kết Lục Ngộ An lăn lộn lên xuống, anh nói với Nguyễn Huỳnh: “Anh ta nói cho anh biết, anh sắp làm ba rồi.”

Nghe vậy, Nguyễn Huỳnh nhìn thẳng vào mắt anh.

Cô nhìn thấy cảm xúc kích động hưng phấn trong mắt anh. Nguyễn Huỳnh cong môi, nhấn mạnh từng chữ: “Đúng vậy, bác sĩ Lục, anh sắp làm ba rồi.”