Hôn Trộm

Chương 76: Bé cưng (Kết)



Sau khi xác nhận thông tin, Lục Ngộ An gọi cho bà Lý trước tiên, sau đó là bà Trần để báo cho họ một tin vui rằng Nguyễn Huỳnh đã mang thai.

Cả hai căn dặn Lục Ngộ An nhiều điều cần lưu tầm, anh ghi nhớ từng cái một.

Câu cuối, bà Trần hỏi: "Tối nay mọi người rảnh cả không? Về nhà ăn cơm nhé?"

Lục Ngộ An suy nghĩ rồi nhìn Nguyễn Huỳnh: "Mẹ, con và Huỳnh Huỳnh sẽ về vào cuối tuần."

Bà Trần suy nghĩ: "Vậy cũng được."

Sợ gây áp lực cho Nguyễn Huỳnh, bà nhẹ nhàng nói: "Đưa điện thoại cho Huỳnh Huỳnh, để mẹ nói chuyện với con bé.”

Lục Ngộ An đưa điện thoại cho Nguyễn Huỳnh.

Nguyễn Huỳnh nhận lấy và cất tiếng: "Dạ mẹ."

Bà Trần hồ hởi đáp lại: “Con có thấy khó chịu không?”

Nguyễn Huỳnh: "Giờ thì chưa ạ."

Bà Trần nói một lượt, rồi dặn: "Đừng áp lực quá. Con có thể làm bất cứ điều gì con muốn khi mang thai, có điều một số thứ cần phải tránh. Tối nay mẹ sẽ ghi những việc kiêng và đồ ăn cần hạn chế cho Lục Ngộ An."

Nói đến đây, bà lo lắng Nguyễn Huỳnh suy nghĩ lung tung, tâm lý phụ nữ mang thai là nhạy cảm nhất: "Mẹ không có ý cấm con ăn nhưng có một số thứ khi mang thai ăn vào không tốt cho lắm, hạn chế vẫn hơn.”

Nguyễn Huỳnh cười nói: "Con biết mà, mẹ."

Cô chau mày: "Chỉ là mẹ phải vất vả rồi."

Bà Trần vui vẻ: "Vất cả gì đâu con. Không hề cực, nỗi khổ cực của con chỉ vừa bắt đầu, nếu khó chịu chỗ nào cứ nói cho mẹ.”

Nguyễn Huỳnh: "Dạ."

Hai người trò chuyện một lúc trước khi bà Trần luyến tiếc cúp máy.

Nguyễn Huỳnh trả điện thoại lại cho Lục Ngộ An, Lục Ngộ An cúi nhìn: “Xong rồi hả?”

Nguyễn Huỳnh: "Ừm."

Ánh mắt Lục Ngộ An sáng rực nhìn cô: "Mẹ đã nói gì với em?"

Nguyễn Huỳnh nghe vậy, cố ý nói: "Mẹ bảo em phải đối xử tốt với em, không thì sẽ tính sổ anh."

"..."

Lục Ngộ An dở khóc dở cười, giơ tay nhéo má cô một cái: "Anh tệ bạc với em khi nào?"

Nguyễn Huỳnh chớp chớp mắt: "Giờ nè."

Lục Ngộ An hướng theo ánh mắt của cô và nhìn thấy tay của mình.

Anh cười, cúi người hôn lên mặt Nguyễn Anh, khàn giọng nói: "Bà xã."

Nguyễn Huỳnh mơ hồ: "Hả?"

Lục Ngộ An đắm đuối nhìn cô, trầm giọng nói: "Anh yêu em."

Nguyễn Huỳnh nghe vậy không nhịn được cười.

Cô cố ý chọc ghẹo Lục Ngộ An, chọc vào má anh, cố nén cười mà trêu anh: “Có bé cưng mới yêu em?”

Ngộ An bất lực: “Em nói gì?"

Nguyễn Huỳnh lườm anh.

Lục Ngộ An nhéo chóp mũi của cô, không biết xấu hổ mà hỏi: “Có bé cưng nên anh mới yêu em hay là từ đầu đã luôn yêu em, bộ trước giờ em không cảm nhận được?”

Không đợi Nguyễn Huỳnh trả lời, anh đã tự nói: “Anh thấy biểu hiện của mình trong thời gian qua rõ ràng quá chớ.”

Nguyễn Huỳnh bị lời anh nói chặn ngang, hậm hực trừng mắt nhìn anh: “Anh…” Môi cô mấp máy, không biết nên nói gì với anh, cuối cùng ném ra một câu: “Dưỡng thai đàng hoàng!"

Cô không muốn con của mình trở thành tên lưu manh đâu.

Lục Ngộ An không nói nữa.

Anh phải quay lại bệnh viện làm việc, Nguyễn Huỳnh cũng không cho anh nghỉ phép.

Nếu anh xin nghỉ, chắc chắn sẽ làm tăng khối lượng công việc của các đồng nghiệp khác. Huống chi, cô chỉ là mang thai, tạm thời không cảm thấy khó chịu.

Sau khi lái xe đưa Lục Ngộ An đi làm, Nguyễn Huỳnh và Tư Niệm đến quán cà phê.

Khi Khương Thanh Thời và Vân Sơ hay tin, họ đều nói sẽ đến thăm cô.

Lúc đầu Nguyễn Huỳnh kỳ thực rất sợ chuyện sinh nở, khi cô lần đầu biết tin, cô ấy và Lục Ngộ An cũng vui mừng khôn xiết, thần kinh căng như dây đàn.

Khi đứa bé được ba tháng tuổi, cô đã quen với nó.

Có thể là do Lục Ngộ An chăm sóc cô quá tốt, bất kể là sinh hoạt hay tinh thần, anh đều không để cho Nguyễn Huỳnh cảm thấy áp lực hay phiền não nào.

Nguyễn Huỳnh làm không tốt thì đã có Lục Ngộ An.

Cô không còn phải sợ bản thân không thể chăm sóc tốt cho đứa bé, bởi vì cô biết rất rõ Lục Ngộ An sẽ là một người cha tốt, cô cũng sẽ cố gắng học tập để trở thành một người mẹ tốt.

Tất nhiên, một lý do quan trọng khác nữa là Vân Sơ sinh rồi.

Khi Nguyễn Huỳnh bế em bé ở bệnh viện, trái tim mềm như tan chảy. Trong khoảnh khắc đó, cô cảm thấy như mình đã được tiêm một liều sức mạnh đặc biệt.

Thỉnh thoảng, Nguyễn Huỳnh sẽ thảo luận với Lục Ngộ An và hỏi xem anh muốn con trai hay con gái.

Lục Ngộ An bảo rằng đều được.

Chỉ cần là con của họ, đều được.

Nguyễn Huỳnh một mực kêu anh chọn, Lục Ngộ An nói thật rằng anh thích con gái, nhưng con trai có thể bảo vệ mẹ.

Tất nhiên, đây là ấn tượng vốn có một chiều. Anh nói với Nguyễn Huỳnh rằng con gái cũng có thể bảo vệ mẹ, song nếu sinh con gái, anh sẽ không nỡ đặt gánh nặng như vậy cho bé con.

Nguyễn Huỳnh không biết nói gì: "Còn con trai, anh có đành không?”

Lục Ngộ An: "... Đỡ hơn một chút."

Nguyễn Huỳnh dở khóc dở cười.

Lục Ngộ An kéo cô vào lòng, im lặng một lúc mới nói: "Nhưng trong lòng anh mong muốn là con gái hơn."

Anh sẽ bảo vệ mẹ con họ.

Nguyễn Huỳnh ngây người, mỉm cười: "Còn em sao cũng được.”

Ở phương diện này, cô không nghĩ nhiều như Lục Ngộ An An, con trai hay con gái, cô đều thích.

-

Mùa xuân năm sau, Lục Ngộ An được như ý nguyện.

Công chúa nhỏ nhà họ Lục chào đời đã hẹn.

Lục Ngộ An đứng bên cạnh Nguyễn Huỳnh suốt quá trình, sau khi đứa bé lọt lòng, anh thậm chí không buồn nhìn nó.

Anh cầm tay Nguyễn Huỳnh, luôn ở bên cạnh cô suốt buổi.

Em bé được y tá ẵm ra ngoài, một nhóm người đang chờ ở cửa.

Định giao đứa bé cho bà Trần, bà Trần nói: "Để chị Lý ẵm đi, sau này công chúa nhỏ nhà ta sẽ xinh đẹp như Nguyễn Huỳnh.”

Lý Quỳnh Lam sửng sốt, biết ý của bà Trần.

Bà không khách sáo với hai người họ, khom người ẵm em bé lên, nói với bà Trần: "Nhìn kìa, thật đáng yêu làm sao."

Bà Trần ở một bên quan sát, vui vẻ tràn đầy: "Giống Huỳnh Huỳnh đó.”

Bà Lý: "Tôi thấy giống Ngộ An."

Hai bà người tung kẻ hứng, Trần Tịnh Dương đã cùng đến bệnh viện sau khi biết tin ngó qua, bối rối nói: "Cục nhăn nhó này, giống anh họ với chị dâu chỗ nào đâu.”

Vừa dứt lời, bà Lý, Bà Trần và Lục Hồng Quang đồng loạt trợn mắt nhìn cậu ấy.

Trần Tịnh Dương: "..."

Nhóm Tư Niệm đứng một bên chịu đựng, nhưng không thể nhịn cười thành tiếng.

Sau khi em bé chào đời, mọi người bắt đầu đặt tên cho nó.

Trước khi sanh, Lục Ngộ An và Nguyễn Huỳnh đã thảo luận về vấn đề này. Khi ấy vẫn không biết đứa con trong bụng cô là trai hay gái nên cả hai đã xem tên của cả con trai và con gái.

Thế nhưng, xem cả buổi cũng không thấy cái tên nào ưng ý.

Cuối cùng, Nguyễn Huỳnh hỏi Lục Hồng Quang.

Cô nghĩ Lục Hồng Quang đặt tên, cô và Lục Ngộ An quyết định để nhờ Lục Hồng Quang đặt tên.

Lục Hồng Quang đã chọn cho họ một vài cái tên, và cuối cùng Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An lấy tên mà ông chọn, một cái tên rất đơn giản, Lục Tưởng Tưởng.

Lý do chọn cái tên này là vì cả Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An đều cảm thấy từ 'nghĩ về' khá có ý nghĩa với họ.

Tên đầu tiên do Lục Hồng Quang đặt, và biệt danh do Nguyễn Huỳnh đặt.

Khi cô công chúa nhỏ Lục mới sanh, đầu bé tròn như trái banh. Nguyễn Huỳnh gọi thẳng bé con là Cầu Cầu. Khi hay được biệt danh này, Tư Niệm đã chê trách cô quá sơ sài.

Nguyễn Huỳnh vô tội nói: "Biệt danh cần gì nghiêm túc?”

Tư Niệm nghe cô nói mà nghẹn họng, lại không tìm được lý do phản bác.

Và đến cuối cùng của cuối cùng, cô ấy còn hăng say gọi hơn là Nguyễn Huỳnh.

Việc đặt tên đã xong, Nguyễn Huỳnh ở lại bệnh viện vài ngày, sau đó chuyển đến trung tâm ở cữ.

Sau khi sống trong trung tâm ở cữ hơn một tháng, gia đình Nguyễn Huỳnh mới về nhà.

Nguyễn Huỳnh nhận thấy em bé đã ‘dễ nhìn’ hơn rồi.

Lục kể chuyện này cho Lục Ngộ An, anh chỉnh cô cách dùng từ: "Con của chúng ta đã rất đẹp rồi."

Nguyễn Huỳnh: "Làm gì có."

Cô ấy thẳng thắn nói: "Lúc mới ra, rõ ràng là xí hoắc.”

Lục Ngộ An: "... Đẹp mà." Rất hiếm khi anh ấy phản bác lại lời của Nguyễn Huỳnh: "Còn đẹp hơn con nhóc của nhà Úc Đình Vân đó."

Nguyễn Huỳnh phì cười: “Sao anh cứ mắng giám đốc Úc ‘mini’ là nhóc con thế?”

“Giám đốc Úc ‘mini’?” Lục Ngộ An nhướng mày.

Nguyễn Huỳnh cười khúc khích: "Đúng vậy, cả Tư Niệm và Thanh Thời đều bảo rằng con trai của Úc Đình Vân giống hệt giám đốc Úc."

Lục Ngộ An không biết chuyện này: "Là sao?"

Nguyễn Huỳnh kể với Lục Ngộ An rằng con trai của Úc Đình Vân chưa đầy một tuổi nhưng nó đã biết biểu lộ sự yêu thích của mình.

Lục Ngộ An: "Biểu lộ thế nào?"

Nguyễn Huỳnh nín cười, cho Lục Ngộ An biết: "Vân Sở kể, những khi Úc Đình Vân ở nhà xem tin kinh tế, thằng bé có thể ngồi đó im thin thít.”

Còn khi Vân Sơ xem những bộ phim truyền hình vô bổ, nhóc con ấy sẽ quấy khóc.

Lục Ngộ An nghe vậy nhướng mày: “Bữa nào mình đến gặp nó.”

Gần đây, bởi vì Nguyễn Huỳnh đang ở trong trung tâm ở cữ, Lục Ngộ An vẫn đi làm như thường lệ. Anh mỗi ngày sau khi tan sở đều chạy đến trung tâm ở cữ, không có thời gian để phân tâm vào chuyện của người khác, đương nhiên đã lâu rồi anh không đến nhà Úc Đình Vân.

Nguyễn Huỳnh gật đầu: "Em cũng nhớ họ rồi."

-

Ngày ngày trôi qua, thời gian nghỉ thai sản của Nguyễn Huỳnh kết thúc, cô trở lại làm việc ở đài truyền hình như thường lệ.

Nhà cách đài truyền hình và bệnh viện không xa, hai người cũng mời bảo mẫu và cô đầu bếp, cả hai người thay phiên nhau chăm sóc bé Lục Tưởng Tưởng, hoàn toàn không có vấn đề gì.

Trong giờ nghỉ trưa, Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An nhớ bé cưng, thậm chí còn về nhà để nhìn nó.

Trẻ con thay đổi nhanh chóng, mới chớp mắt đó, bé Lục Tưởng Tưởng đã có tướng mạo của một tiểu mỹ nhân rồi. Bé con có đôi mắt tuyệt đẹp, to to tròn tròn như Lục Ngộ An, mỗi lần bé nhìn thẳng vào bạn, bạn sẽ chẳng còn sức mạnh nào đâu.

Mặt mũi con bé khá giống Lục Ngộ An, nhưng phần nhiều là giống Nguyễn Huỳnh.

Mỗi lần nói chuyện này, Tư Niệm đều vô tình nói: "Giống ai trong hai người cũng chẳng sao, dầu gì giống ai cũng đẹp ngời ngời cả.”

Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An nhìn nhau mà nghĩ, cũng đúng nhỉ.

Lục Tưởng Tưởng khi lên chín tháng tuổi, đã có thể bập bẹ rồi.

Ngoài việc nói, thậm chí con bé có thể loạng choạng đi vài bước. Mặc dù bập bõm được vài bước đã ngã, nhưng không biết tính con bé giống ai, là kiểu ‘càng đánh càng hăng’

Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An đều thấy xót khi bé con ngã, họ không vội cho bé tập đi, ngược lại, ấy mà con bé ngang ngược, lại đạp lên thảm và lảo đảo bước về phía trước.

Sau ba tháng chập chững biết đi, khả năng đi đứng của Lục Tưởng Tưởng đã tốt hơn các anh chị lớn hơn vài tháng.

Mỗi lần vào thời điểm này, Nguyễn Huỳnh sẽ trao đổi với Lục Ngộ An - tính cách của con bé rốt cuộc giống ai.

Bé Lục Tưởng Tưởng sắp lên hai, nói và đi đều rành rọt.

Thỉnh thoảng Nguyễn Huỳnh đi làm về, con bé ngồi yên trên sô pha, thậm chí còn trèo xuống sô pha đi đến trước mặt Nguyễn Huỳnh, ngẩng đầu nhìn cô nói: "Mẹ, con nhớ mẹ."

Lần đầu tiên Nguyễn Huỳnh nghe con bé nói, cô đã sốc.

Cô nhớ rằng mình chỉ dạy Lục Tưởng Tưởng gọi ba gọi mẹ, mà không hề nói với con bé những câu như vậy.

Khi kể lại cho Lục Ngộ An, anh suy nghĩ rồi: "Có phải vì ngày thường chúng ta nói nhiều nên nó học được chăng?"

Nguyễn Huỳnh sửng sốt: "Còn nhỏ mà nghe hiểu sao?”

Lục Ngộ An nghe vậy, thấp giọng cười: "Em đánh giá thấp bé cưng nhà ta ư?”

Nguyễn Huỳnh chưng hửng, sau đó lắc đầu: "Em nào dám."

Cô biết Lục Tưởng Tưởng thông minh, nhưng cô không bao giờ ngờ con bé có thể thông minh đến vậy.

Lục Ngộ An mỉm cười, ôm Nguyễn Huỳnh và nói: "Con bé nhạy lắm đấy, em biết hôm qua mẹ đã nói gì với anh không?”

Nguyễn Huỳnh nhướng mày: "Nói gì?"

Hiện tại bà Trần đã về hưu, trên cơ bản, sau khi Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An đi làm, chỉ cần không có việc gì gấp, bà đều đến chơi với Lục Tưởng Tưởng.

Tối qua, bà Trần chơi với Lục Tưởng Tưởng đến chiều, một người bạn gọi điện rủ bà ra quảng trường nhảy đầm, bảo là một cuộc thi.

Trước khi đi, bà chào tạm biệt với Lục Tưởng Tưởng.

Lục Tưởng Tưởng giơ tay lên, vừa uống sữa bột bảo mẫu pha, vừa vẫy vẫy bàn tay nhỏ mũm mĩm với bà, giọng đặc mùi sữa: "Tạm biệt bà, chúc bà vui vẻ."

"..."

Nguyễn Huỳnh lông mày nhảy dựng, không nói nên lời: "Thật sự con bé đã nói chúc bà vui vẻ sao?”

Lục Ngộ An: "Mẹ kể vậy đó."

Nguyễn Huỳnh không nói nên lời, xúc động nói: "Em nghĩ nó nói tạm biệt cũng là chuyện bình thường. Chúc chơi vui vẻ, chúng ta có nói nhiều không?"

“Không.” Lục Ngộ An bình tĩnh nói: “Nhưng gần đây mẹ thích cho con bé xem phim cùng.”

Hai người nhìn nhau một lát, Nguyễn Huỳnh đưa tay xoa xoa mi tâm: “Rồi rồi, miễn là câu bình thường.”

Cô suy nghĩ: "Không học mấy câu chửi bậy là được.”

Lục Ngộ An An: "... Không đến mức như vậy."

Sau một thời gian, Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An đã đặc biệt quan sát.

Hai người họ phát hiện ra chỉ cần đó là những điều họ thường nói trong một thời gian, Lục Tưởng Tưởng sẽ học nó bằng cách nói như vẹt và nói với họ.

Củ cải nhỏ bé con, như có thể hiểu nội dung cuộc trò chuyện đơn giản của Nguyễn Huỳnh.

Lục Hồng Quan ca thán rằng quả thực bé con thông minh hơn những đứa trẻ cùng tuổi.

-

Lục Tưởng Tưởng lên ba, Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An gửi bé đến trường mẫu giáo.

Sau khi vào mẫu giáo, Lục Tưởng Tưởng đã có thể nói tốt hơn trước.

Vào cuối tháng đầu tiên, giáo viên cho Nguyễn Huỳnh biết rằng Lục Tưởng Tưởng là học sinh thông minh nhất lớp. Tư duy của con bé cực kỳ chặt chẽ, những lời nói và câu hỏi của bé, cũng như ti tỉ suy nghĩ trên trời dưới đất, thường khiến giáo viên bối rối.

Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An dở khóc dở cười nhưng họ có cùng một suy nghĩ, họ rất ủng hộ trí tưởng tượng phóng khoáng của Lục Tưởng Tưởng.

Thứ bảy này, Nguyễn Huỳnh tăng ca.

Hoàn thành hết công việc trong tay, cô nóng lòng được tan làm, muốn về nhà gặp Lục Tưởng Tưởng và Lục Ngộ An.

Cô vừa bước ra khỏi đài phát thanh thì nhìn thấy hai ba con đứng gần đó.

Nguyễn Huỳnh sửng sốt một lúc, sau đó mỉm cười.

Cô nhớ tới lời Lục Ngộ An nói với mình trước khi đi ngủ tối hôm qua, anh nói hôm nay anh và Lục Tưởng Tưởng đến đón cô tan làm.

Bỗng chốc, Nguyễn Huỳnh thấy xúc động.

Cô nhìn hai ba con đang đi về phía mình, lại nghĩ đến cái kết viên mãn của rất nhiều câu chuyện cổ tích mà cô đã từng nghe và đọc.

Nhưng cô không bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó, câu chuyện cổ tích sẽ xảy ra với đời cô, sẽ để cô gặp được.

Khi cô còn rất nhỏ, khi ba kể cho cô nghe những câu chuyện cổ tích, cô đã hỏi… Ba ơi, truyện cổ tích có thật không?

Ba Nguyễn đã trả lời cô, tất nhiên là có, con gái à.

Ông vuốt tóc cô, dịu dàng nói: "Huỳnh Huỳnh, ba tin rằng một ngày nào đó, con cũng sẽ gặp được câu chuyện cổ tích của chính mình."

Ngay bây giờ, Nguyễn Huỳnh nghĩ, cô đã có thể nói với ba.

Cô trở thành một trong những nhân vật chính trong truyện cổ tích, thực sự có người khiến cô tin rằng truyện cổ tích tồn tại và để cô trải nghiệm cuộc sống thần tiên trong xứ thần thoại.

Và đúng lúc, Lục Ngộ An đã dẫn bé con Lục Tưởng Tưởng lại gần.

Nhìn thấy nụ cười trên mặt cô, Lục Tưởng Tưởng ngước nhìn, đôi mắt tròn xoe tràn đầy vẻ khó hiểu: "Mẹ, mẹ cười cái gì?"

Nguyễn Huỳnh cúi xuống, ẵm bé con lên và nói: "Mẹ rất vui khi gặp con."

Lục Tưởng Tưởng lanh trí: “Bộ mẹ không vui khi gặp ba sao?”

Nguyễn Huỳnh: "..."

Lục Ngộ An cười nhẹ, ôm hai mẹ con vào lòng, gõ gõ lên trán cô nhóc và nói: "Mẹ rất vui khi thấy chúng ta."

Lục Tưởng Tưởng ồ lên.

Lục Ngộ An hạ ánh mắt, nhìn Nguyễn Huỳnh: “Chúng ta về nhà thôi?”

Nguyễn Huỳnh nhìn bàn tay anh đưa ra và rồi cô đan vào nhau, mỉm cười: “Được, chúng ta về nhà thôi.”

“Con cũng muốn về, con cũng muốn nắm tay.” Lục Tưởng Tưởng giãy ra khỏi người Nguyễn Huỳnh.

Ánh chiều tà buổi chạng vạng kéo dài hình bóng của họ, cả ba cùng dắt tay nhau về nhà. Câu chuyện cổ tích của họ vẫn chưa kết thúc, họ đã bước sang một chương mới của một gia đình ba người từ lâu, cuộc sống của họ vẫn đang tiếp diễn và tiếp tục.

Hãy để thời gian tạm thời dừng ở đây, và chúng ta biết rằng tình yêu của họ sẽ tồn tại mãi mãi.

[Câu chuyện của Thanh Thời và giám đốc Thẩm ‘nhẹ nhàng chiếm lấy’.]

Khương Thanh Thời từ khi sinh ra đã mang vẻ đẹp kiều nữ trời ban, dung mạo đẹp đẽ, tài năng hơn người, là viên ngọc quý trên tay của nhà họ Khương.

Trong cuộc hôn nhân thương mại, cô ấy kết hôn với Thẩm Ngạn, một tầng lớp quyền quý mới nổi ở Bắc Thành, một người đàn ông cao lớn, tuấn tú lại xấu tính đa đoan.

Sau khi biết Khương Thanh Thời kết hôn với Thẩm Ngạn, rất nhiều người hóng chờ xem trò cười của cô ấy. Cô ấy kiêu ngạo và phung phí, trong khi Thẩm Ngạn lại khiêm tốn và tiết kiệm.

Có thông tin cho rằng anh ấy chia sẻ rằng mình ghét nhất những người phụ nữ ngông cuồng làm mưa làm gió.

Vì lý do này, ai đó đã đặc biệt đặt cược, rằng Khương Thanh Thời sẽ bị Thẩm Ngạn đuổi ra khỏi nhà trong vòng một năm.

Trong một chuyến công tác, Thẩm Ngạn hiếm khi dẫn theo Khương Thanh Thời. Biết tin này, có người tò mò: "Giám đốc Thẩm, anh luôn giữ ranh giới rõ ràng giữa công và tư, lần này dẫn theo cô Khương là có điều gì không thể nói ư?"

Người đó ám chỉ việc Khương Thanh Thời khóc lóc quấn lấy Thẩm An khiến anh ấy phải đưa cô ấy theo.

Thẩm An nhìn bà Thẩm đang nhướng mày nhìn mình, thẳng thắn thừa nhận: “Phải.”

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, trong mắt hiện lên sự hóng hớt nhiều chuyện: "Là cô Khương đòi đi theo?"

“Không phải.” Thẩm An đáp: “Là tôi năn nỉ cô ấy đi với tôi.”

Anh ấy cố ý dừng lại một chút rồi nói thêm: "Tôi muốn gặp cô ấy mọi lúc."

Mọi người: "???"

Khi còn trẻ, Thẩm Ngạn có yêu một người, nhưng giữa họ mây bùn tách biệt.

Vì lý do này, anh ấy thầm thề rằng sẽ cố gắng hết sức để đến được với cô ấy và rước cô ấy về dinh.

Biết Thẩm An đã yêu thầm mình mười năm, Khương Thanh Thời trêu chọc: "Nhưng người ngoài nói rằng anh ghét phụ nữ kiêu ngạo và cố chấp?"

“Thì ghét kiêu ngạo và cố chấp của người khác.” Thẩm An trả lời cô.

Thẩm Ngạn không chỉ thích sự kiêu ngạo và cố chấp của Khương Thanh Thời mà thậm chí còn tạo điều kiện để cô kiêu ngạo đến hết đời.

Yêu em, là lựa chọn đúng đắn nhất đời anh.