Hồng Điệp Yêu

Chương 33: Còn có thể được hy vọng không?



Sáng hôm sau, bầu trời trong xanh, mặt trời dần dần xuất hiện ngày một rõ.

Trong một hang đá của một khu rừng rộng lớn một thân ảnh gầy gò, mặc y phục đỏ đậm đang chìm trong giấc ngủ.

Một tên bịt kín mặt, toàn thân đều là màu đen, trên tay hắn cầm một dĩa cơm tiến lại chỗ nàng. Hắn nhẹ nhàng đặt xuống đất, gằng giọng "Này! Tỉnh dậy đi, đừng ngủ nữa!"

Ngân Hoa lờ đờ tỉnh dậy, nàng nhìn hắn rồi nhìn xung quanh một lượt. Nàng cứ tưởng những chuyện trước đó đều là mơ, tâm trạng của nàng như chết lặng oán hận nhìn hắn.

Tên bịt mặt kia lớn tiếng quát "Nhìn gì mà nhìn hả?" nói rồi hắn mạnh bạo lấy miếng khăn nhét trong miệng nàng ra, tiện thể hối thúc nàng "Ăn đi!"

"Lão Dương đâu? Ta muốn gặp hắn."_Bạch Ngân Hoa giọng yếu ớt lên tiếng hỏi hắn.

Nghe xong hắn không những không trả lời lại còn vô lí quát lên "Người tìm lão đại làm gì? Nhiệm vụ của ngươi là chỉ cần ăn thôi, biết chưa?"

Nàng kiệt sức không trả lời hắn, gặng hỏi "Ta tìm lão Dương, không tìm ngươi."

"Ngươi!" Hắn không nói lại nàng liền tức giận giơ bàn tay kia lên định tát nàng.

Lúc này lão Dương kia kịp thời lên tiếng "Dừng lại!"

Tên bịt mặt kia thấy lão liền đứng dậy cúi đầu "Lão đại!"

Lão Dương kia đưa tay lên, tên bịt mặt kia hiểu ý liền rời đi.

Ngay sau đó lão Dương dần dần tiến đến chỗ nàng, nhẹ nhàng ngồi xuống, mặt đối mặt với nàng "Bạch cô nương, có chuyện gì vậy hả? Đồ ăn không ngon sao?"

Ngân Hoa ánh mắt căm phẫn nhìn lão, ghì giọng "Thả ta ra!"

Nghe nàng nói xong lão liền cười lớn "Bạch cô nương ơi là Bạch cô nương! Cô có thể đừng nói mấy lời vô dụng như vậy không? Ta bắt cô khó khăn như vậy, sao có thể nào dễ dàng thả cô ra chứ!"

"Lão già thối! Ngươi có giỏi thì thả ta ra, ta sống chết với ngươi!"_Bạch Ngân Hoa trừng mắt tức giận quát lên.

Lão nghe xong liền không ngần ngại ban cho nàng một cái tát đau điếng.

Nàng bất lực cúi mặt xuống, nước mắt đọng trên mi mắt từ từ tuông ra.

"Ta nói ngươi khôn hồn thì ở yên đây, đừng có mà quấy rối. Nếu không ta sẽ không để ngươi yên đâu."_Lão Dương nói rồi quay mặt rời đi.

Ngân Hoa nhìn theo bóng lưng hắn, ra sức kêu gào trong vô vọng "Lão già thối! Ngươi có giỏi thì giết ta luôn đi!"

...----------------...

Lại bầu trời trong xanh đó, nhưng ở một khung cảnh khác. Trấn Tây Thủ lại là cái dáng vẻ yên ắng kia, người qua đường chẳng nói chuyện, cũng chẳng buồn liếc nhau một cái, cả trấn đến một tiếng nói cũng không có. Phải nói nơi này kì lạ đứng thứ hai chắc chắn chẳng ai dám nói nơi nào khác đứng thứ nhất.

Tại quán trọ, Khải Ngôn và Thừa Phong đang cố gắng tìm ra tung tích của Ngân Hoa từ cây Ngân trâm kia.

Lục Thừa Phong vốn dĩ không biết loại pháp thuật này nên chỉ có thể sốt ruột nhìn Khải Ngôn thi triển nó.

Suốt cả một đêm vật vả cùng cây trâm, cuối cùng cũng đã tìm được tín hiệu của nàng. Khải Ngôn vui mừng lên tiếng "Thừa Phong, có tín hiệu rồi!"

Thừa Phong nghe xong liền mau chóng lại gần chỗ hắn "Vậy tiếp theo phải làm sao?"

"Ta dùng thêm một chú thuật nữa thì cây trâm này sẽ dẫn đường cho chúng ta đến chỗ muội ấy."_Khải Ngôn vui vẻ đáp.

"Được! Vậy chúng ta phải mau chóng lên."_Lục Thừa Phong thúc giục.

Trần Khải Ngôn gật đầu rồi đưa tay lên niệm chú, cây Ngân trâm nhanh chóng hưởng ứng pháp thuật kia rồi di chuyển. Sau đó, cả hai nhìn nhau gật đầu một cái rồi đi theo cây trâm kia.

...----------------...

Bên phía Ngân Hoa, sau một lúc kêu gào, mắng nhiết cái tên họ Dương kia nàng cũng mệt mỏi mà dừng lại. Lúc này hắn từ từ tiến đến chỗ nàng, nhẹ nhàng cầm dĩa cơm kia lên, ánh mắt nham hiểm nói.

"Bạch cô nương, ăn cơm đi rồi chúng ta bắt đầu lên đường."

Ngân Hoa lúc này đói đến mơ màng, ngửi thấy mùi thức ăn bụng nàng liền kêu lên. Trong vô thức nàng từ từ đưa đến chỗ dĩa cơm kia, há miệng ra ngậm lấy một miếng cơm.

Lúc này lão Dương kia khẽ nhếch một bên mép, chắc hẳn hắn không có ý tốt lành gì. Không ngờ lão lại thẳng tay nhấn đầu nàng xuống dĩa cơm đó.

Nàng hét lên, liên tục lắc đầu cầu xin hắn thả tay ra.

Hắn cười hả hê sau đó nắm lấy tóc nàng giật lên, quát "Muốn ăn lắm sao? Cô nằm mơ đi, dựa vào đâu trong khi tôi chẳng có để ăn mà cô lại có thể ăn ngon lành như vậy chứ hả?"

Nàng khóc sướt mướt, dùng hết sức lực của mình hỏi lão "Ngươi không phải là từ quan thôi sao? Cơm tại sao lại không có để ăn chứ?"

"Cô muốn biết sao?"_Lão Dương nói rồi thẳng tay tát vào mặt nàng một cái đau điếng "Nếu cô đã muốn biết thì ta sẽ nói cho cô biết. Từ quan? Chẳng qua là do triều đình muốn giữ một chút thể diện cho ta thôi. Bọn họ đã tước chức quan của ta, tịch thu toàn bộ tài sản khiến ta rơi vào hoàn cảnh như bây giờ. Ta khó khăn lắm mới lôi kéo được một vài thuộc hạ đi với ta, khó khăn lắm mới kiếm được từng miếng ăn. Đó là nhờ ơn các ngươi đấy! Ta luôn tự hỏi là dựa vào đâu? Dựa vào đâu các người lại có thể trong một đêm khiến ta rơi vào thảm cảnh như bây giờ? HẢ??"

Nàng trừng mắt nhìn hắn, nước mắt từ từ chảy ra, khóe miệng động đậy "Ngươi là lão già vô dụng, biến thái. Ta nói cho ngươi biết, ngươi mà cứ như vậy sẽ chết sớm thôi."

"Ngươi câm miệng cho ta!"_Lão Dương tức giận quát lên, hắn thẹn quá hóa giận tát nàng một cái. "Tiện nhân! Ngươi cứ ngoan ngoãn ở đó đi, chút xíu nữa thuộc hạ của ta sẽ hầu hạ ngươi. Hahahaha!"

Nói rồi hắn vừa cười lớn vừa bỏ đi, để lại nàng khuôn mặt lấm lem nước mắt cùng với cơm nước lúc nãy của hắn. Nàng hận hắn càng hận bản thân mình quá sơ suất, bây giờ nàng chỉ biết khóc vì tủi nhục, chẳng dám hy vọng thêm điều gì.