Hồng Lâu Đường Chủ

Chương 10: Cố nhân



Yến hội ở hoàng cung kết thúc được ba ngày, Huyết Vũ Bán Nguyệt nhận được một bức thư đa tạ của đoàn sứ Cách Tang, đoán chừng đã biết việc hắn giải cứu công chúa của bọn họ. Trong thư còn đặc biệt nói một câu mời hắn đến gặp mặt đại sứ một lần, muốn được nói lời đa tạ trực tiếp. Huyết Vũ Bán Nguyệt suy nghĩ tới lui cuối cùng quyết định đồng ý.

Còn Cố Đông Ly sau khi yến hội kết thúc đã cùng Vô Thương rời kinh đến chỗ của ám vệ. Hồng Lâu đột nhiên vắng bóng nàng, trở nên vô cùng tẻ nhạt.

Huyết Vũ Bán Nguyệt ngày ngày đều mang một sắc mặt u tối khiến ai cũng sợ hãi không dám tuỳ tiện. Không có Cố Đông Ly, Trần Lam Độ cũng không đến nữa. Hồng Lâu vẫn là dáng vẻ người người tấp nập nhưng cảm giác rất khác lạ. Mọi người đều nói, thiếu đi Cố Đông Ly, hình như Huyết Vũ Bán Nguyệt cũng thiếu đi một phần hơi thở

Quả thật là thế, hắn quả thật khó chịu đến mức muốn nổ tung. Hắn không nghĩ đến việc không có nàng bên cạnh lại khó chịu như thế.

Buổi sáng hôm đó, như lời hẹn hắn đến đại sứ quán gặp sứ thần Cách Tang. Vừa đến nơi đã có người đợi sẵn để hướng dẫn.

Hắn đi theo sự hướng dẫn, băng qua một khuôn viên lớn rồi đến một dãy hành lang dài. Đến hậu viên, trông thấy một người mặc sắc phục Tây Vực, tuổi độ trung niên, dáng dấp cao ráo dũng mạnh. Huyết Vũ Bán Nguyệt đi tới, người kia liền quay đầu lại nhìn. Trong một thoáng, ánh mắt ông ta như sững sờ, cảm giác cả thân thể cũng vì bàng hoàng mà cứng đờ đi.

Huyết Vũ Bán Nguyệt có chút không hiểu lắm tình huống này. Ông ta run run bước tới nắm lấy hai bên tay hắn.

“Ngươi… ngươi rốt cuộc tại sao lại giống đến thế?”

Huyết Vũ Bán Nguyệt giật mình, có cảm giác lạnh sống lưng. Giống. Là giống ai chứ? Lẽ nào là nói hắn giống phụ hãn của hắn lúc sinh thời? Chỉ với một cái nhìn liền nhìn ra, như vậy hắn đã bị lộ từ lâu. Không thể nào, điều này tuyệt đối không thể.

Hắn cố rút tay ra, lùi về sau một bước. Nét mặt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh tự nhiên mà cúi chào: “Lần đầu gặp mặt, xin được chỉ giáo nhiều hơn.”

Ông ta vẫn còn chưa hết cơn bàng hoàng nhưng đã trấn tĩnh được phần nào. Ông ta phất tay: “Không cần đa lễ vậy đâu, qua đây ngồi đi.”

Huyết Vũ Bán Nguyệt bước tới ngồi đối diện. Ông ta vừa rót trà vừa tự giới thiệu: “Ta tên Thiết Lãng. Hiện tại là người của tộc Cách Tang, nhưng trước đó thì không phải.”

Ông ta đẩy chén trà đến trước mặt Huyết Vũ Bán Nguyệt, ánh mắt giống như dò xét: “Ngươi có từng nghe nói đến cái tên Huyết Mộc Bạc hay chưa?”

Huyết Vũ Bán Nguyệt giật mình. Cái tên đó hắn có chết cũng không thể quên được. Làm sao mà hắn có thể quên đi cái tên của thân phụ mình, người đã chết thảm nhiều năm trước.

Hắn nhấc mắt nhìn người đối diện. Không rõ đối phương vì sao lại đột nhiên nhắc đến. Chỉ là trùng hợp thôi hay còn có dụng ý khác? Từ lúc đầu thái độ của Thiết Lãng đã kì lạ đến không thể lý giải, hiện tại việc ông ta đột nhiên nhắc đến tên của thân phụ khiến Huyết Vũ Bán Nguyệt không thể không đề phòng.

Nhưng quả thật nghe thấy cái tên đó từ miệng kẻ khác vẫn khiến cho tâm hắn bị do động. Huyết Vũ Bán Nguyệt nuốt xuống một cơn nghẹn, nét mặt vẫn như cũ không chút thay đổi. Hắn nhấp một ngụm trà tươi, điềm đạm đáp: “Vãn bối đã từng nghe nói. Là một vị anh hùng đầu đội trời chân đạp đất trên thảo nguyên rộng lớn.”

Thiết Lãng gật đầu, siết chặt chén trà trong tay, nở một nụ cười đắng chát như chế giễu: “Đúng, là một anh hùng đích thực. Chỉ tiếc bị chính người huynh đệ của mình đâm cho một nhát.”

Huyết Vũ Bán Nguyệt nhíu mày. Phàm là người trên thảo nguyên thì đều biết Huyết Mộc Bạc phụ thân hắn chưa từng có ý đối nghịch với Kinh Lạc Quốc. Từ đầu là do Kinh Lạc Quốc lật lọng mới gây ra vụ thảm sát. Tuy rằng lão Hoàng đế chiếu cáo thiên hạ rằng là do phụ thân hắn có ý đồ mưu phản muốn lấn chiếm Kinh Lạc nên mới phải không màng tình xưa mà ra tay diệt trừ. Nhưng những lời đó cũng chỉ che mắt được kẻ mù, bịt tai được kẻ điếc, người khác đều rõ rốt cuộc là ai phản bội ai.

Nhưng thực hư đã là câu chuyện của dĩ vãng, hiện tại tất cả đều quy về một mối dưới Kinh Lạc Quốc nên những thứ như thế không thể tùy tiện nói, càng không muốn nói tới. Bởi vì không có ai muốn tự rước họa vào thân.

Thiết Lãng rốt cuộc là có mục đích gì?

Thiết Lãng lắc đầu, thở dài.

“Không giấu gì ngươi, ta từng là người dưới trướng của ông ấy. Nói chính xác, ta là hộ vệ của Đàn Mai. Ta theo hầu người ấy từ khi người chỉ là một vị tiểu thư cho đến khi thành gia cùng Huyết Mộc đại hãn. Cuối cùng lại cũng tận mắt nhìn thấy người mà ta thề trung thành cả đời chết đi, ta lại không thể giúp gì được cho người.”

Huyết Vũ Bán Nguyệt lại hững một nhịp. Đàn Mai không phải ai xa lạ mà chính là mẫu thân hắn. Người vì sinh ra hắn mà đã bỏ mạng. Hắn lớn lên mà không biết mẫu thân mình trông thế nào. Hắn chỉ nghe người khác kể lại rằng mẫu thân hắn là một mỹ nhân xinh đẹp hiền lương, là người dịu dàng tốt đẹp nhất thế gian. Chỉ đáng tiếc hắn chưa một lần được nhìn thấy.

Thiết Lãng nếu thực là hộ vệ của Đàn Mai, vậy cũng có nghĩa ông ta biết việc mẫu thân hắn có một đích tử. Lẽ nào vì vậy nên ban nãy lúc vừa mới gặp mặt, ông ta mới bảo giống hay sao? Không phải giống phụ thân hắn mà là giống mẫu thân sao.