Hồng Lâu Đường Chủ

Chương 11: Đồng minh



Thiết Lãng quan sát thái độ của Huyết Vũ Bán Nguyệt, đã gần như chắc chắn về phán đoán của mình. Nhưng ông ta tự hỏi vì sao Huyết Vũ Bán Nguyệt lại xuất hiện ở nơi này với một thân phận như vậy.

Tuy không dám chắc nhưng trong đầu ông ta lúc này đã có câu trả lời, cũng là câu trả lời duy nhất có thể giải thích cho tình huống này.

Huyết Vũ Bán Nguyệt đối với người trước mắt vẫn chưa xác định được hoàn toàn, hắn vẫn ung dung điềm tĩnh nhàn nhạt cất lời: “Thiết đại nhân gọi ta đến chắc không phải để tán gẫu về những chuyện xưa đâu nhỉ?”

Thiết Lãng vẫn cười, tiếp tục câu chuyện còn đang dang dở: “Sau khi Đàn Mai qua đời, vì một số chuyện bất ngờ ta lưu lạc đến Cách Tang tộc, được thu nhận. Tuy ta không ở lại bên cạnh Đại hãn nhưng tâm ta chưa từng quên ngài ấy. Lần cuối cùng ta quay về, là lúc thiếu chủ người lên năm.”

Thiết Lãng nhấc đôi mắt sắc bén, không ngần ngại đi thẳng vào vấn đề, đánh đúng vào trọng tâm. Huyết Vũ Bán Nguyệt trợn trừng mắt, bàn tay siết chiếc tách trà đến vỡ nát. Mảnh vỡ của tách trà rơi lả tả từ tay hắn. Đôi mắt hắn đục ngầu, đỏ lựn. Hắn nhìn Thiết Lãng như thể nếu được lặp tức sẽ xuyên cái ánh nhìn này qua người ông ta.

“Rốt cuộc ngài muốn nói gì?”

Thiết Lãng hạ mi mắt, điềm tĩnh nhấp một ngụm trà thanh mát. Ông ta đột nhiên đứng dậy khỏi ghế, đi đến trước mặt Huyết Vũ Bán Nguyệt. Huyết Vũ Bán Nguyệt nhíu mày, đôi mắt vẫn còn đầy sự đề phòng. Bàn tay hắn đã sẵn sàng để tấn công bất cứ lúc nào.

Thiết Lãng nhìn hắn, bất ngờ khuỵu một gối quỳ trên đất, đặt tay phải lên ngực trái, cúi gập đầu kính cẩn.

“Lão nô không thể bảo vệ được người như lời thề với Đàn Mai phu nhân. Lão nô tại đây xin dập đầu thỉnh tội.”

Huyết Vũ Bán Nguyệt có chút ngơ ngác. Ông ta đột nhiên hành đại lễ tôn kính nhất của người thảo nguyên, dường như không có chút giả dối. Dũng sĩ trên thảo nguyên quan trọng nhất là danh dự và lời thề. Vậy nên nếu không thực tâm, sự kiêu ngạo sẽ không cho phép họ cúi đầu khuỵu gối trước bất cứ ai.

Thiết Lãng cũng coi như một danh tướng lẫy lừng, ở chốn thảo nguyên rộng lớn người nghe đều khiếp sợ. Vậy mà ông ta lại từ bỏ kiêu ngạo và tôn nghiêm, cúi đầu khuất phục trước chân Huyết Vũ Bán Nguyệt.

Hắn vẫn có chút mơ hồ, tại sao người này lại làm như vậy?

Nhưng trước mắt, hắn vẫn phải đỡ Thiết Lãng đứng dậy. Chẳng may bị kẻ khác nhìn thấy truyền ra ngoài đều sẽ không hay cho đối phương.

Huyết Vũ Bán Nguyệt đỡ Thiết Lãng đứng dậy, bảo ông ta vẫn phải thận trọng một chút. Thiết Lãng gật đầu như đã hiểu ý rồi quay về chỗ ngồi.

Huyết Vũ Bán Nguyệt mân mê mảnh vỡ nhỏ trên tay, hắn liếc mắt nhìn Thiết Lãng.

“Ta hiện tại chẳng phải vương tử cao quý, phụ thân đã chết, tộc ta cũng chẳng còn xưng đệ nhất trên thảo nguyên. Ngài nếu vì tình xưa nghĩa cũ với mẫu thân, ta thật tâm đa tạ. Nhưng trước một kẻ sa cơ thất thế vạn người truy đuổi như ta, ngài có lí do gì chứ?”

Thiết Lãng đan hai bàn tay vào nhau, nét mặt căng thẳng không giấu đi đâu được. Thời khắc nhìn thấy Huyết Vũ Bán Nguyệt, ông ta không tránh khỏi được sự phấn khích tột cùng trong lòng. Ông ta cứ ngỡ cả đời này sẽ không thể gặp lại hậu nhân của Huyết Mộc Bạc đại hãn. Hối tiếc lớn nhất cả đời là vẫn chưa thể thực hiện tròn lời thề năm xưa.

Nhưng sự xuất hiện của Huyết Vũ Bán Nguyệt khiến ông ta nhận ra bản thân vẫn còn cơ hội.

Thiết Lãng cười khổ: “Trước khi Đàn Mai phu nhân chết, người đã nhờ cậy ta phải bảo vệ hài tử của người. Ta ở trước người đã thề rằng ta sẽ bảo vệ hài tử của người cho đến tận khi ta trút hơi tàn. Chỉ cần một ngày ta còn sống, ta sẽ không để hậu nhân của người chịu khổ. Vậy mà cho đến tận bây giờ…”

Huyết Vũ Bán Nguyệt hạ mi mắt. Sống trong hoàn cảnh lừa lọc khiến hắn không thể hoàn toàn tin tưởng bất kì ai. Hắn tự hỏi những điều Thiết Lãng nói là thật hay chỉ đang bịa đặt từ một phía. Người chết không thể đối chứng, ông ta muốn nói gì mà chẳng được. Nhưng lừa gạt một kẻ trắng tay như hắn có ích lợi gì?

Ông ta biết được thân phận của bản thân chưa chắc là chuyện tốt hay chuyện xấu. Nhưng điều này giống như nhắc nhở Huyết Vũ Bán Nguyệt tỉnh từ cơn mơ màng. Đã có một Thiết Lãng có thể nhận ra hắn thì cũng sẽ có Thiết Lãng thứ hai thứ ba. Nếu như có một ngày người nhận ra hắn là kẻ thù của hắn, hắn sẽ tan xương nát thịt ngay lập tức.

Huyết Vũ Bán Nguyệt gõ gõ ngón tay trên bàn đá, trầm giọng: “Ta không rõ ngài muốn gì.”

Thiết Lãng biết Huyết Vũ Bán Nguyệt không tin ông ta. Nhạy bén lại lạnh lùng điềm tĩnh, điểm này đã vượt trội hơn so với phụ thân của hắn. Thiết Lãng biết bản thân hôm nay vì phấn khích mà đã đường đột. Chuyện này không thể gấp gáp chấp nhận. Hiện tại ông ta coi như đã tìm được người muốn tìm, tâm nguyện vướng mắc trong lòng cuối cùng cũng có thể thực hiện. Đã chờ được ngần ấy năm thì cũng không ngại thêm một chút thời gian nữa.

“Ta biết những điều ta nói nghe rất khó tin. Nhưng dù sao ta vẫn muốn nói, ta đứng về phía người. Chỉ cần một câu của người, bảo ta bỏ mạng ta cũng không khước từ.”

Huyết Vũ Bán Nguyệt nhíu mày. Thiết Lãng lại tiếp lời: “Ta không biết người muốn làm gì, làm thế nào. Nhưng nếu đúng như ta nghĩ, ta có cách để người đạt được thứ người muốn nhanh hơn.”

Huyết Vũ Bán Nguyệt trầm ngâm hồi lâu, lại đứng dậy.

“Hôm nay đã làm phiền rồi, ngày sau có dịp lại nói tiếp.”

Thiết Lãng thở dài, chỉ đành ngậm ngùi tiễn biệt một câu: “Khi nào người nghĩ xong xuôi có thể đến tìm ta. Bất cứ lúc nào, ta vẫn luôn chờ một hiệu lệnh của người.”

Huyết Vũ Bán Nguyệt không phản hồi lại nhưng cũng không có thái độ như khước từ, chỉ gật đầu nhẹ một cái rồi lạnh lùng rời đi. Nhìn theo bóng lưng khuất dần của hắn, Thiết Lãng lại mơ hồ nhớ về vị chủ tử cũ của mình.

Đàn Mai là người ông ta kính trọng, tôn kính nhất đời này. Thiết Lãng đột nhiên nghĩ đến, nếu như Đàn Mai không chết, Huyết Vũ Bán Nguyệt có lẽ không phải là dáng vẻ vừa lạnh lùng vừa bi thương như vậy.