Hồng Tụ Chiêu

Chương 3



3.

Ta đoán hoàng hậu sẽ bắt đầu phản kích nhưng không ngờ nàng lại dùng cách thức như vậy.

Hoàng hậu mang thai khiến Tiêu Phồn vui mừng khôn xiết, bao nhiêu phần thưởng đều đổ về Trường Tín Cung, ngay cả Đậu Khấu hương khó tìm cũng ban cho nàng. Nếu mọi việc thuận lợi, đứa trẻ đó sẽ là con đầu lòng của Tiêu Phồn.

Mẹ ta tiến cung, bà ấy muốn động thủ loại trừ cái thai kia nhưng bị ta phản đối. Ta luôn ở bên cạnh Tiêu Phồn nên biết hắn rất xem trọng đứa con này. Ngày hôm đó đại cung nữ của hoàng hậu chạy đến báo tin, Tiêu Phồn vui đến độ nói không nên lời, ánh mắt hắn rất đỗi hân hoan làm cho lòng ta chua xót.

Tiêu Phồn muốn có đứa con này, Tiêu phồn thật sự rất yêu nó.

Mà ta lại rất yêu Tiêu Phồn…

Mẹ không khách khí mà ấn ngón tay lên trán ta, mắng: "Hồ đồ! Sao mẹ lại sinh ra đứa con gái n g u x u ẩ n như con chứ? Biết tin con được sách phong hoàng quý phi cha mẹ còn đang khen con có tiến bộ, xem ra hôm nay cũng chỉ là đồ ăn hại!".

"Hoàng thượng sủng ái hoàng hậu, đây là chuyện ai cũng hiểu. Nếu cô ta sinh con trai chắc chắn nó sẽ là thái tử, lúc đó con làm sao sống yên ổn hả?".

Ta cắn môi quay đầu: "Tóm lại không được, nàng phải sinh đứa trẻ này. Hiện giờ Tiêu Phồn cũng hay đến đây, con cũng có thể hạ sinh long tử cho người. Mẹ à, sao mẹ không tin tưởng con gái một chút nào vậy?".

Biểu cảm trên gương mặt mẹ dần lạnh đi, bà tránh né ánh mắt của ta.

"Mẹ, chuyện này con không đồng ý. Mẹ đừng động thủ sau lưng con, nếu không con sẽ mách cha!".

"Bỏ đi, con đã không quan tâm thì mẹ cũng không thể làm gì được. Chỉ cần Hoắc gia còn tồn tại, chúng ta nhất định sẽ bảo vệ con bình an vô sự".

Ta bước đến nắm lấy tay mẹ, cười nũng nịu: "Con biết mẹ thương con mà, hôm nay con gái muốn ăn bánh trôi do chính tay mẹ làm cơ!".

"Dù sao bây giờ con cũng là hoàng quý phi rồi, hoàng hậu có thai con phải chọn chút lễ vật đến tặng, chớ nên thất lễ".

Ta gật đầu với mẹ, đứa con của Nhan Chỉ ta đã không muốn động đến tất nhiên sẽ không keo kiệt những vật ngoại thân đó.

Không động thủ không phải là nhân từ, chỉ là ta không muốn thấy Tiêu Phồn đau khổ mà thôi.

Sau khi mẹ rời đi, ta dẫn theo cung nhân đến Trường Tín Cung. Vì muốn thể hiện phong thái của hoàng hậu, Nhan Chỉ chủ trương tiết kiệm nghiêm khắc, làm gương cho hậu cung noi theo. Nhưng cái gì cố quá cũng không tốt, nội điện trống trơn, không có đồ đạc gì như một cái động tuyết cổ lỗ sĩ.

Dường như hương Đậu Khấu kia quá nồng, ta mới vào điện một lúc mà quần áo đã bị ám đầy mùi.

Nàng chỉ mới mang thai hai tháng, bụng vẫn chưa lộ rõ. Ta cứ nhìn chằm chằm vào bụng nàng một cách thích thú, con của Tiêu Phồn đang ở trong đó. Không hiểu sao ta chợt có ý niệm muốn mổ bụng nàng ra để xem hình dáng của thai nhi hai tháng tuổi trông thế nào. Có vẻ ánh mắt của ta quá đáng sợ khiến Nhan Chỉ kinh hãi lùi về phía sau.

Sao lại nhát gan vậy nhỉ?

Ngày ấy Tiêu Phồn khởi binh, Nhan Chỉ ở hậu phương mai danh ẩn tích. Nếu là ta chắc chắn sẽ cùng hắn xuất chinh. Tuy không thể xông pha g i ế t địch nhưng sẽ ở bên cạnh chăm sóc hắn hằng ngày, không làm hắn vướng bận.

"Hoàng hậu còn dư nhiều Đậu Khấu hương không?".

Nhan Chỉ sửng sốt nhìn về phía đại cung nữ. Người này ta nhớ rõ, đó là cung nữ lớn tiếng trách móc khi ta muốn ngồi chung kiệu với nàng, trông có vẻ trung thành nên được Nhan Chỉ tín nhiệm.

"Hoàng hậu nương nương, ngày nào cung chúng ta cũng đốt nên chỉ còn lại một ít".

Ta nhướng mày, vế đầu rõ ràng là cố ý khoe khoang, vế sau là để ngăn cản ta xin xỏ đây mà.

"Không sao", ta nâng tay ngắm nhìn bộ móng mới sơn, thuận miệng nói: "Đậu Khấu hương kia tuy đắt giá nhưng cũng không phải đồ tốt, chỉ là hương pha trộn mà thôi".

"Trong đó còn có cả... xạ hương... nên mùi mới nồng như vậy. Người đang có thai không thích hợp dùng hương này, vẫn nên nói hoàng thượng phân phát cho các phi tần lục cung thì hơn, ta cũng không cần".

Mặt Nhan Chỉ trắng bệch, nàng ôm lấy bụng trong kinh hãi.

"Đồ tốt không phải ai cũng dùng được đâu". Ta nhìn gương mặt hoảng loạn của Nhan Chỉ mà mỉm cười.