Hồng Tụ Chiêu

Chương 4



4.

Tiêu Phồn chủ động đến cung của ta nhiều hơn.

Bụng của Nhan Chỉ cũng dần to lên, nàng gác lại mọi công việc, đóng cửa dưỡng thai. Mỗi ngày đều uống thuốc an thai, lại còn ăn các loại nhân sâm, sừng hươu... cứ ăn rồi nằm như thế khiến cho thân hình vốn mảnh khảnh của nàng trở nên nặng nề. Nhìn thôi đã thấy sợ.

Hoàng hậu mang long thai, tất nhiên quyền quản lý hậu cung do ta nắm giữ.

Việc đầu tiên chính là bãi bỏ chính sách tiết kiệm của Nhan Chỉ, cho phép hậu cung chi tiêu bình thường, mỗi người được hẳn hai bộ y phục mùa đông. Hiện giờ giang sơn yên ổn, Tiêu Phồn cũng nên được nghỉ ngơi. Thân là người đứng đầu thiên hạ lại quá hà khắc với bản thân, vậy thì ngai vị hoàng đế kia còn có ý nghĩa gì nữa?

Những lúc Tiêu Phồn rảnh rỗi, ta cùng hắn chơi trò ném thẻ vào bình rượu. Từ nhỏ đã chơi trò này nên chơi mười lần thì ta có thể thắng được chín lần, Tiêu Phồn không phục cũng phải phục. Thậm chí ta không quản thời tiết lạnh lẽo để đi săn hươu cùng hắn, thịt hươu săn được sẽ chia cho phi tần các cung, riêng sừng hươu thì Tiêu Phồn sẽ tặng cho ta.

Trong thời gian Nhan Chỉ mang thai, ta- hoàng quý phi đã trở thành sủng phi bậc nhất của lục cung.

Vào một đêm mưa nọ, Nhan Chỉ đến ngày sinh nở…

Tất cả nhân tài có chuyên môn về phụ khoa trong thái y viện đều đứng bên ngoài đợi lệnh, bà mụ nổi tiếng nhất kinh thành cũng đến hộ sinh cho Nhan Chỉ, ngay cả Tiêu Phồn cũng đứng ngồi không yên ở phòng bên cạnh.

Ta không đến đó.

"Thiếu niên thính vũ ca lâu thượng, hồng chúc hôn la trướng. Tráng niên thính vũ khách chu trung, giang khoát vân đê, đoạn nhạn khiếu tây phong".

Dịch nghĩa:

“Nghe mưa tuổi trẻ lầu ca thượng

Đuốc đỏ mờ la trướng

Nghe mưa tuổi tráng khách thuyền rong

Sông rộng mây rà

Tiếng nhạn vẳng tây phong”.

Nguồn: Nguyễn Chí Viễn, Tuyển tập từ Trung Hoa - Nhật Bản, NXB Văn hoá - Thông tin, 1996

Trích “Ngu mỹ nhân kỳ 1 - Thính vũ” - Tưởng Tiệp

Giờ đây màn trướng đỏ rực, bên ngoài là cuồng phong bão táp, trong lòng không nén khỏi bi thương. Có lẽ sự ra đời của đứa trẻ này sẽ xoay chuyển ván cờ của ta và Nhan Chỉ.

Cuối cùng ta cũng phải để tâm đến đứa trẻ này…

Ta không muốn giống các phi tần khác cứ đứng trông ngóng ở Trường Tín Cung, đợi hoàng hậu sinh xong lại a dua nịnh hót trước mặt Tiêu Phồn. Ta không làm được... Không thể nhìn Tiêu Phồn thể hiện tình yêu với nữ nhân khác ngay trước mắt.

Trời dần ngớt mưa, cả cung thành vang vọng hồi chuông báo tang!

Nhan Chỉ c h ế t rồi…

Nàng sinh ra một tiểu hoàng tử, Tiêu Phồn đặt cho nó một chữ Giác (珏).

Ngay khi mẹ ta cảm thấy nhẹ nhõm, không hiểu sao tim ta lại đau đến lạ.

Nhan Chỉ là thê tử tào khang của Tiêu Phồn, hai người họ là thanh mai trúc mã, lại cùng nhau trải qua thời kì gian khổ, nay nàng lại vì sinh con cho hắn mà qua đời. Chỉ những điều đó thôi đã khiến Nhan Chỉ trở thành ngọn núi cao mà ta không thể nào với tới, ngọn núi đó cứ sừng sững như thế, chắn ngang giữa ta và Tiêu Phồn.

Đã ba ngày trôi qua, Tiêu Phồn tự nhốt mình trong Trường Tín Cung, không ăn không uống gì cả. Ta mặc thanh y vải bố, đầu cài trâm trúc mà đẩy cửa bước vào, tiến đến giang tay ôm lấy hắn vào lòng. Lúc này đây Tiêu Phồn tựa như một dã thú giận dữ tột cùng…

Cái c h ế t của Nhan Chỉ là việc ngoài ý muốn. Ta ngăn cản mẹ ra tay nhưng lại không ngờ thiên ý trêu ngươi đến vậy.

Nhan Chỉ c h ế t đồng nghĩa với tất cả những ký ức đẹp đẽ nhất vĩnh viễn đọng lại trong lòng Tiêu Phồn. Ta không thể ngăn cản nỗi nhớ nhung của Tiêu Phồn dành cho nàng nhưng ta nhất định phải để hắn biết rằng ngoài Nhan Chỉ ra thì vẫn còn một người sẵn sàng hy sinh vì hắn. Người đó chính là ta, ta nguyện c h ế t vì hắn.

Trong màu trắng tang thương của Trường Tín Cung, ta giãi bày hết thảy mọi hỉ nộ ái ố, tình yêu, oán hận, sự không cam lòng và cả tâm cơ thủ đoạn của mình.

"Mãn mục sơn hà không niệm viễn, hà bất liên thủ nhãn tiền nhân?".

Dịch nghĩa bởi Nguyễn Đỗ Phú:

“Nhìn ngắm non sông ngút mắt trong cõi mênh mông

Chi bằng kết tình thân với người trước mặt”.

Trích “Hoán khê sa” - Án Thù

Tiêu Phồn chấn động, ánh mắt rưng rưng nhìn ta.

Đúng. Ta đang lợi dụng Nhan Chỉ, nếu nàng mà biết chắc hẳn rất căm hận ta.

Ta đang đứng ở nơi Nhan Chỉ từng sống, lợi dụng sự áy náy của phu quân đối với nàng để hắn cảm thấy thương tiếc ta. Cuộc sống trong cung cấm chỉ toàn dối lừa mà thôi, có lẽ Nhan Chỉ ra đi như thế cũng tốt, còn hơn là tranh đấu cùng ta, nhìn ta từng chút từng chút mài mòn tình yêu của Tiêu Phồn dành cho nàng.

Nhưng ta tuyệt đối không cảm thấy hổ thẹn bởi lẽ cái c h ế t của nàng không liên quan đến ta…