Hồng Xà Truyền

Chương 3: (hết)



Sắc trời còn chưa sáng.

Ta cuộn người trên mặt đất, nằm trong màu đỏ. Sợi tơ màu đỏ, vải vụn màu đỏ, vết máu màu đỏ.

Cửa được đẩy ra, có người đi tới, bước đi rất chậm, dừng lại sau lớp rèm lụa rách nát. Ánh sáng khiến bóng người trải dài trên mặt đất, dường như là dáng một người đàn ông.

Là chàng sao? Là chàng sao? Chàng đã về rồi?

Ta xoay người ngồi dậy, nhào về phía trước, vội vã ôm chàng, hấp thu ấm áp. Chàng có biết hay không, ta lạnh quá, rất sợ, sợ hãi suốt cả đêm.

“A!” Tiếng kêu thảm thiết sợ hãi, người nọ lùi liền mấy bước.

Là người hầu. Kẻ lúc trước bưng giày của chàng, đi qua phía trước cửa sổ phòng ta. Sắc mặt hắn trắng bệch, muốn lùi muốn chạy trốn, lại bị ta quấn chặt. Tay của ta, chân của ta, thân thể của ta, đang xoắn vài vòng trên người hắn, mềm mại đến không thể tưởng tượng nổi.

Vì ở rất gần nên ta có thể trông thấy đôi con ngươi của hắn bởi vì kinh hoàng sợ hãi mà phóng đại. Hắn há to miệng, thở ra thì nhiều hít vào thì ít, nhìn chằm chằm khuôn mặt ta tới gần, toàn thân run rẩy dữ dội.

“Tại sao? Tại sao không phải là chàng?” Ta thấp giọng hỏi, tựa bên cổ hắn. Hắn không đáp được.

Ta duỗi hai tay ra, xé rách da thịt cốt nhục người nọ, như xé rách màn tơ. Hắn gào thét kêu khóc, thân thể bị tàn phá dưới tay ta. Cuối cùng, tiếng kêu rên cũng ngừng, hắn lặng im.

Bốn phía tung tóe chất lỏng ấm áp, ngai ngái, ta nhẹ nhàng lau đi, nhìn tay đỏ tươi.

Bước ra ngoài phòng, cả tòa nhà tĩnh lặng như nước.

Mọi người đi đâu rồi? Căn phòng phía nam mơ hồ có tiếng động, là tiếng nam nữ hít thở đều đều sau khi mệt mỏi thiếp đi. Ta đi ra, lần này không còn ai ngăn cản nữa.

Đây là phòng mài ngọc, bày đầy ngọc thô và đồ bằng ngọc. Cát giải ngọc, nước ngâm ngọc, dây buộc ngọc, ở giữa phòng là hai người trần truồng.

Nhìn xem, ta đâu có nghe nhầm, ở đây quả thật có tiếng người.

“Ai? Là ai?” Ngươi đang ngủ choàng tỉnh, nhập nhèm thức dậy, có vẻ rất bực mình.

Ta bước vào trong nhà, ngẩn ngơ nhìn chàng. Chàng nhìn ta chằm chằm, từ quần áo nhuốm máu của ta tới đôi tay nhuốm máu của ta. Cạnh chân ta, có một quả tim, máu tươi còn đang nhỏ giọt.

Chàng lập tức tỉnh lại, vẻ mặt kinh ngạc, ngồi bật dậy.

Chàng không nhận ra ta? Không nhận ra người vợ kết tóc của chàng? Cô gái nằm trong lòng chàng tỉnh lại, dụi mắt.”Sao vậy? Tên nô tài ngu xuẩn nào dám đến làm ầm…. A….” Giọng hỏi gắt gỏng chuyển thành tiếng kêu sợ hãi.

“Đừng tới đây!” Chàng kêu khóc, sắc mặt trắng bệch, đưa tay cầm một miếng ngọc chưa mài.

Ngọc thô cứng rắn, đập nát trán của ta, chất lỏng nhuộm quần áo da thịt càng thêm đỏ tươi. Có máu của ta, có máu của người hầu kia.

Chàng xem, đầy tay đầy người ta đều là màu đỏ rực rỡ. Không phải chàng thích ta mặc đồ đỏ nhất sao? Chàng nhìn ta, nhìn ta, chàng có thích hình dáng của ta không?

Tại sao không nhìn ta?

Tại sao còn ôm cô gái kia không buông tay?

Cô gái kia, da thịt mềm mại, ấm áp, là đồng loại với chàng. Có phải chàng cũng đặt tên cho nàng ta không? Ta đã quên, một đời một kiếp của chàng ngắn ngủi hơn ta rất nhiều. Chàng đã chán da thịt lạnh buốt của ta, muốn tìm một nữ thể ấm áp, trốn ở đây ngày đêm hoan ái, còn dặn dò người hầu nhốt ta trong phòng.

Con người hay đổi thay và chóng quên. Ta ngu muội không nhận ra, ngây thơ cho rằng nói dối là hứa hẹn. Rõ ràng không thể thực hiện, tại sao còn muốn thề non hẹn biển cùng ta?

Chàng – lừa – ta.

Yêu quái trung thành hơn con người, động vật thủy chung hơn con người.

Ta không làm người nữa.

Nhào lên phía trước, khớp xương đều đã hỏng, cơ thể và tay chân trở nên vừa dài vừa dẻo, toàn thân là màu đỏ chói mắt. Ngay cả hai mắt cũng là huyết lệ đỏ tươi.

“A! Yêu quái!” Chàng thất thanh hét lên, nhặt tất cả những gì xung quanh điên cuồng tấn công, muốn giết ta.

Đúng vậy, ta là yêu quái.

Ta không làm người nữa.

Tránh qua lưỡi dao mài ngọc sắc bén, chui vào lòng chàng, lần này đến lượt ta ôm chàng. Thật chặt, thật chặt, ta càng quấn càng chặt, không ai chia cắt được chúng ta nữa.

“Đừng tới đây! Đừng tới đây! Thả ta ra.” Chàng kêu khóc thảm thiết, liên tục giãy giụa, thở dốc trong vòng ôm của ta.

Đừng sợ, theo ta đi, ta sẽ bảo vệ nàng suốt đời suốt kiếp, vĩnh viễn đối xử tốt với nàng.

Có nhớ chăng lời thề khi xưa? Có nhớ chăng những lời tâm tình chàng nói với ta dưới ánh trăng hòa điền?

“Có nhớ không?” Ta hỏi, thè lưỡi rắn liếm cổ của chàng. Trước kia hành động này có thể làm cho chàng vui sướng đến run rẩy, hôm nay chàng run rẩy là vì sợ hãi.

Chàng há miệng, lại không nói được thành lời. Là muốn gọi tên ta sao? Chàng còn nhớ tên ta không?

Ta không muốn người khác cướp chàng, chàng là của ta, là của mình ta, chỉ có thể là của ta…. Ta siết chặt xương, xoắn lấy chàng, xoắn lấy chàng.

Đến chết không rời.

Sau đó... Hôn chàng.

Lưỡi rắn lạnh lẽo liếm chàng, rồi sau đó bao quanh. Nụ hôn sâu nhất là gặm và cắn nuốt. Chỉ có rắn mới nhất biết cách làm thong thả nhất.

Da thịt ấm áp, vân da mềm mại, nóng bỏng là máu của chàng. Máu của ta không nóng được.

Không thể nào thoả mãn. Một hồi mê loạn, nuốt hết chàng.

Nghe thấy tiếng xương chàng nát vụn trong cơ thể ta. Vui thích quỷ dị lan tràn trong bụng. Tiêu hồn ta, thực cốt chàng.

Thì ra, cắn nuốt và hoan ái lại giống nhau đến vậy. Vẫn là ta thít chặt lấy chàng. Ta nuốt chàng vào, da thịt xương máu, nuốt toàn bộ, không bỏ sót bất cứ thứ gì.

Tòa nhà tĩnh mịch, chỉ có ánh trăng đang nhìn. Bên tai vang vọng tiếng xương vỡ vụn, tuyệt vời động lòng người đến lạ thường.

Cô gái trần truồng ngồi sững sờ, sợ tới mức vỡ mật. Chết.

Ta ôm cái bụng căng đầy, ôm tất cả của chàng, cuộn mình trong biển máu, lẳng lặng nhắm mắt lại, chìm vào giấc chiêm bao. Trong mơ, ai nào có biết hoa rơi mấy hồi.

Từ nay về sau, trên đời sẽ không còn ai gọi tên ta nữa. Không có tên thì không bao giờ là người nữa, ta chỉ là động vật, chỉ là yêu quái.

Ta cuối cùng cũng đã hiểu.

Để chàng tồn tại trong cơ thể của ta, hóa thành máu thịt của ta, mới có thể ở bên nhau suốt cả cuộc đời. Chàng sẽ không già đi, sẽ không rời đi, vĩnh viễn thuộc về ta. Đây, mới đúng thiên trường địa cửu.*** HẾT ***

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!