Hợp Đồng Hôn Nhân: Dịu Dàng Hôn Anh

Chương 88: Sẽ không bao giờ



Doanh Doanh im lặng nhìn người trước mặt, cô biết bản thân đã không thể làm gì được nữa rồi. Nhưng như vậy cũng tốt, cô chẳng phải là đang muốn tìm anh ta hay sao, vừa hay người ta lại tự tìm tới cửa, cô đỡ phải mất công tìm. Hơn nữa, cô biết chắc, Vương Thừa Vũ tạm thời sẽ không làm ra chuyện gì tổn hại đến cô.

Qua chiếc gương chiếu hậu, Vương Thừa Vũ nhìn thấy hết mọi biểu cảm của cô. Xem ra, người phụ nữ của Mục Trì Khiêm quả nhiên là khác biệt với những người phụ nữ khác. Đã biết anh là đối thủ của chồng mình, bản thân có thể đang đối mặt với nguy hiểm vậy mà vẫn giữ được vẻ bình tĩnh, không run sợ. Thật đúng là khiến người ta nể phục.

Chiếc xe của Vương Thừa Vũ dừng lại trước một quán cà phê sang trọng. Anh ta bước xuống rồi mở cửa xe cho cô. Hai người đi vào trong, chọn một chiếc bàn cạnh cửa sổ rồi ngồi xuống.

Sau khi gọi thức uống, Doanh Doanh lạnh giọng hỏi người đối diện.

"Bây giờ thì có thể nói chuyện rồi. Nói đi, rốt cuộc anh tìm tôi có chuyện gì?"

Động tác khuấy cà phê của Vương Thừa Vũ đột ngột dừng lại. Nâng mí mắt lên nhìn cô, anh kéo ra một nụ cười mà không thể nhìn rõ cảm xúc.

"Cô đúng là nóng tính như Mục Trì Khiêm vậy, hai người... trời sinh một cặp."

"Đừng dài dòng nữa, tôi còn phải về nhà."

"Hưm... Được! Nếu cô đã thẳng tính như vậy thì tôi cũng sẽ không dài dòng nữa. Muốn gặp cô là vì muốn cùng cô làm một giao dịch. "

"Giao dịch? Giữa tôi và anh, có gì để giao dịch kia chứ?"

"Cô ở bên cạnh tôi, đổi lại tôi sẽ không làm khó Mục Trì Khiêm nữa."

Doanh Doanh không trả lời, cô ngồi đó, im lặng nhìn người trước mặt mình. Vương Thừa Vũ quả nhiên là muốn lấy cô ra để làm tổn thương Mục Trì Khiêm. Nhưng... cô tuyệt đối sẽ không để anh ta đạt được mục đích của mình đâu.

"Nếu vậy thì chắc đã làm anh thất vọng rồi. Dù có chuyện gì xảy ra thì tôi cũng sẽ cùng anh ấy đối mặt chứ không bao giờ để người khác làm tổn thương anh ấy."

Quả nhiên là câu trả lời vô cùng dễ nghe. Mục Trì Khiêm nếu như nghe được những lời này, chắc chắn sẽ rất hạnh phúc vì bản thân anh đã chọn đúng người để yêu.

Trên môi kéo ra một nụ cười lạnh, Vương Thừa Vũ chớp mắt nhìn cô gái trước mặt rồi lắc đầu thở dài.

"Đừng vội từ chối như vậy chứ. Nhỡ đâu một ngày, cô hối hận thì biết phải làm sao đây?"

"Tôi thật sự hy vọng sẽ không bao giờ có chuyện đó xảy ra. "

Đối diện với Vương Thừa Vũ là đôi mắt xinh đẹp mang theo sự quật cường của cô gái nhỏ. Giờ thì anh đã biết, tại sao Mục Trì Khiêm lại xem trọng cô đến vậy. Nhưng anh là ai chứ, Vương Thừa Vũ anh nếu đã muốn thì nhất định sẽ làm cho tới cùng.

"Nếu như không chuyện gì nữa, tôi xin phép đi trước."

"Được! Cô cứ tự nhiên."

Doanh Doanh đứng dậy xoay người rời đi. Ra khỏi quán cà phê sang trọng, đến khi vào một con hẻm nhỏ thì cô đứng dựa lưng vào tường. Ngẩng mặt lên nhìn trời, cô cố gắng che giấu đi sự hoảng loạn của mình. Lúc nãy đối diện với Vương Thừa Vũ, không phải là cô không thấy sợ, mà là cô không thể sợ. Bởi lẽ nếu cô sợ hãi thì ván cờ này, cô và Mục Trì Khiêm không đánh cũng sẽ thua.

Cô biết rõ, Vương Thừa Vũ chỉ là muốn thử cô, vậy cho nên cô càng không thể mềm yếu. Nếu như cô mềm yếu thì cô sẽ trở thành điểm yếu chết người của anh, mà cô lại không muốn như thế.

Lấy điện thoại ra gửi đi một dòng tin nhắn, Doanh Doanh ngồi xổm xuống để bản thân bình tĩnh thêm vài phần. Càng là lúc quan trọng, cô nhất định lại càng phải kiên cường. Tuyệt đối không thể thua...

[...]

Trong ngôi nhà nhỏ của Hắc Mộc Yên Chi, Doanh Doanh ngồi bên cửa sổ, đôi mắt xinh đẹp mang theo nét trầm lặng nhìn về phía xa xôi. Trải qua chuyện vừa rồi, cô bỗng dưng lại thấy bất an đến lạ. Trong lòng cô cứ cảm thấy, dường như Vương Thừa Vũ sắp làm ra chuyện gì đó.

"Uống chút trà để bình tâm lại đã."

Hắc Mộc Yên Chi đặt tách trà xuống trước mặt cô, Doanh Doanh nhìn tách trà nghi ngút khói, cô mỉm cười rồi gật đầu nói tiếng cảm ơn.

"Hắn thật sự đã tìm cô sao?"

"Ừm! Hình như hắn đã bắt đầu theo dõi tôi rồi."

"Doanh Doanh! Hay là cô nói chuyện này cho..."

"Không được! Anh ấy vì chuyện của tập đoàn mà đã rất đau đầu rồi. Tôi không thể để anh ấy lo lắng vì tôi thêm nữa."

"Nhưng lỡ như cô xảy ra chuyện gì thì sao?"

"Không sao đâu! Tôi sẽ tự biết bảo vệ bản thân mình."

Hắc Mộc Yên Chi nhìn cô rồi thở dài. Hai vợ chồng nhà này đúng thật là trời sinh một cặp. Hai người đều cố chấp và cứng đầu như nhau, thật là không thể nói gì được.

Bắt gặp ánh mắt bất lực của cô ấy nhìn mình, Doanh Doanh mỉm cười rồi nhỏ giọng nói.

"Sẽ không sao thật mà. Cảm ơn cô đã lo lắng cho tôi."

"Doanh Doanh! Cô phải hứa với tôi, nhất định phải bảo vệ bản thân mình thật tốt. Nếu có chuyện gì mà không thể tự mình giải quyết thì nhất định phải tìm tôi."

"Được! Tôi biết rồi! Tôi hứa."

Vậy nhưng lời hứa của cô lại không đáng tin chút nào...

Ngoài trời lại đột ngột đổ mưa, Hắc Mộc Yên Chi lái xe đưa cô về nhà sau đó thì cũng rời đi. Doanh Doanh nhìn theo xe của cô ấy, trong lòng cũng cảm thấy có chút nhẹ nhõm hơn. Nếu chẳng may cô xảy ra chuyện gì bất trắc, cô ấy sẽ thay cô chăm sóc cho anh.

"Hắc Mộc Yên Chi! Tôi giao người đàn ông của tôi lại cho chị. Chị nhất định phải chăm sóc anh ấy thật tốt."