Hợp Đồng Yêu Đương Cùng Ác Ma

Chương 3: Điều kiện bất ngờ



Tiếng đổ vỡ vang khắp căn phòng, Bảo Khuyên chạy ra bên ngoài với bàn tay đầy máu, gương mặt đầy sự ấm ức, Diễm Tinh chạy vào bên trong để xem tình hình, một tên đàn ông với cơ thể nhuốm màu rượu và một cái đầu đầy máu, cô ta hốt hoảng nói.

“Có chuyện gì xảy ra vậy?”

Bảo Khuyên không nói gì chạy vội ra bên ngoài, Diễm Tinh vội vàng bảo vệ sĩ bắt cô lại, Bảo Khuyên đã dễ dàng bị bắt lại, tên đàn ông trung niên đó có hành động xấu xa muốn chèn ép cô, Bảo Khuyên vô cùng tức giận vốn dĩ cô chẳng phải là người trong ngành nghề này mà bị chính Ngạn Thanh bắt ép đến đây để làm kiều nữ cho hộp đêm của hắn ta.

Diễm Tinh đứng ra xin lỗi người đàn ông vừa bị Bảo Khuyên hành hung.

“Anh Bảo à xin lỗi rất nhiều chúng tôi sẽ bù đắp lại cho anh, cô gái đó là hàng mới nên vẫn còn rất bướng bỉnh không chịu tiếp khách hãy để chúng tôi dạy dỗ lại cô ta, còn bây giờ tôi sẽ bù đắp cho anh với một cô gái xinh đẹp khác và chi trả những khoản thiệt hại tại đây có được không.”

Tên đàn ông vẫn rất tức giận ông ta hất đổ bàn tiệc ngang ngược nói.

“Tôi thật sự không hài lòng với thái độ phục vụ của các người, các người phải đền tiền thiệt hại lại cho tôi, nhìn đi máu đấy có nhìn thấy không hả.”

Ông ta sấn người đến chỗ của Diễm Tinh với thái độ điên cuồng, bàn tay cố tình va vào những chỗ nhạy cảm của cô ta, đột nhiên có một cánh tay bóp mạnh vào cổ tay của tên đàn ông khiến cho ông ta đau đớn nhăn mặt nói.

“Tên khốn này buông ra ngay.”

Ngạn Thanh bước vào ánh mắt vô cùng đềm tĩnh nói.

“Có chuyện gì xảy ra vậy?”

Diễm Tinh liền thông báo lại tình hình hiện tại.

“Cô gái anh đưa đến đã đánh khách hàng rồi bỏ chạy.”

Ngạn Thanh đã gặp nhiều trường hợp này hắn để mọi chuyện cho Diễm Tinh lo liệu.

“Cô xử lý giúp tôi.”

Diễm Tinh gật đầu nói.

“Được rồi anh cứ đi xử lý cô gái đó trước đi.”

Ngạn Thanh đi đến chỗ hai vệ sĩ đang bắt giữ Bảo Khuyên, cô đang la hét vùng vẫy.

“Buông tôi ra, tôi sẽ báo cảnh sát đến tóm hết các người.”

Ngạn Thanh lấy ra một điếu thuốc đưa lên miệng, một tên vệ sĩ đến mồi lửa vào điếu thuốc cho hắn, dường như Ngạn Thanh đã mất hết kiên nhẫn trước Bảo Khuyên, chỉ mới đến vài tiếng mà cô đã gây náo loạn cả hộp đêm.

“Thả cô ta ra đi tôi sẽ giải quyết.”

Bảo Khuyên được thả ra đã vội vàng quay người chạy khỏi đó, Ngạn Thanh vẫn không cho vệ sĩ đuổi theo, hắn bước theo hướng Bảo Khuyên đang chạy, cô thật sự rất sợ những nơi đáng sợ như thế này, Bảo Khuyên chạy vào một căn phòng trống, cô chạy rất nhanh nên có đôi phần thấm mệt hơi thở càng trở nên gấp gáp, Bảo Khuyên nghe tiếng bước chân, tinh thần càng thêm bấn loạn cô tiếp tục đứng lên nhưng lại vấp vào chân bàn đã ngã nhào xuống một cách đau đớn, Ngạn Thanh tiếng đến đưa tay đến bóp chặt lấy cánh tay của cô kéo thật mạnh đứng lên.

“Chạy không nổi nữa à?” – giọng nói đầy mỉa mai từ phía Ngạn Thanh.

Bảo Khuyên không khóc lóc cô càng quật cường hơn cố gắng tìm điểm nhạy cảm của Ngạn Thanh mà đánh vào, nhưng tay vừa đưa lên đã bị bẻ lại, Bảo Khuyên đau đớn hét lên.

“Đau quá.”

Ngạn Thanh bỏ tay của cô ra rồi hất mạnh Bảo Khuyên ngã xuống ghế, hắn ngồi xuống bên cạnh cô tiếp tục châm điếu thuốc khác.

“Dám đến đây làm loạn tiền nợ của ba cô trả còn chưa xong, bây giờ con gây họa tôi sẽ cộng lời lẫn lãi cho cô.”

Bảo Khuyên đưa mắt lườm Ngạn Thanh.

“Anh đúng là đáng ghét thật đấy, tôi đã bảo cho tôi thời gian nhưng anh vẫn cố chấp bắt tôi làm những công việc hèn hạ này.”

Ngạn Thanh dập điếu thuốc trên tay xuống quay sang nhìn Bảo Khuyên.

“Cô nói công việc này hèn hạ sao, vậy công việc của cô cao quý lắm hay sao?”

Bảo Khuyên biết mình có hơi lỡ lời cô đính chính lại một lần nữa.

“Không phải ý tôi không phải là như thế tôi chỉ là muốn nói rằng bản thân không hề thích hợp làm công việc này, từ trước đến nay tôi chưa bao giờ tiếp xúc với đàn ông, lão già đó còn rất quá đáng, tôi bị lão động chạm những chỗ không đúng đắn nên mới đánh lão.”

Bảo Khuyên chuyển hướng sang nhẹ nhàng mà dụ dỗ Ngạn Thanh, cô ngồi thằng dậy nhẹ giọng nói.

“Lão đại cho tôi thời gian trả nợ cho anh có được không, nhưng chỉ trả đúng số nợ thôi còn tiền lời xin anh cho tôi khuất được không.”

Ngạn Thanh liền cảm thấy lùng bùng lỗ tai.

“Cô cũng ma lanh thật đấy, nhưng chuyện đó là không bao giờ.”

Bảo Khuyên đứng phắt dậy nói.

“Anh đừng có mà ép người quá đáng tiền lãi còn nhiều hơn số tiền gốc hay là anh muốn chèn ép tôi và ba của tôi.”

Ngạn Thanh nhìn Bảo Khuyên từ trên xuống anh đã đưa ra một quyết định điên rồ.

“Kết hôn với tôi ba cô sẽ được xóa hết nợ nần.”

Bảo Khuyên mở to mắt không tin vào những lời mà Ngạn Thanh nói.

“Anh bị chạm vào dây thần kinh nào à?, kết hôn với một con nợ của mình giữa tôi và anh một chút tình cảm nam nữ cũng chẳng có, được rồi xem như tôi chưa nghe gì.”

Ngạn Thanh thật sự đang rất nghiêm túc, mẹ anh năm nay cũng đã lớn tuổi bà còn đi lại không được suốt ngày ngồi xe lăn chỉ có thể thuê giúp việc để chăm sóc, tính chất công việc của anh thường xuyên không thể ở bên cạnh mẹ, bà thường xuyên nhớ nhung con trai và mong Ngạn Thanh có một mái ấm gia đình vợ hiền con ngoan, nhưng anh mãi vẫn không muốn kết hôn, vì Ngạn Thanh biết bản thân không thể dính vào hôn nhân vì công việc của mình thật sự rất xấu xa. Nhưng anh lại muốn mẹ mình được vui lòng nên mới có một suy nghĩ điên rồ như thế.

“Những điều tôi nói điều là sự thật, cô nên suy nghĩ kỹ một là xóa nợ hai là ba cô chỉ còn lại một cái xác khô.”

Bảo Khuyên ngây người một lúc mới phản ứng lại.

“Không được tôi vẫn chưa yêu ai, không thể chôn vùi thanh xuân của mình cho anh được.”

Ngạn Thanh đứng lên đe dọa nói.

“Vậy hãy chờ nhận xác của ba cô đi.”

Nói rồi hắn rảo bước rời đi, Bảo Khuyên liền kéo cánh tay của Ngạn Thanh lại.

“Anh có thể bình tĩnh được không, tại sao có rất nhiều người anh không chọn lại chọn tôi?”

“Đơn giản vì đời sống của cô và cả học thức, điểm lành mạnh đó là những điều mà mẹ tôi cần ở một người con dâu.”

“Nhưng…………..”

Ngạn Thanh dứt khoát nói.

“Không nhưng nhị gì hết, có đồng ý hay không?”

Bảo Khuyên bị dọa cho nói năng lung tung.

“Đồng..ý.”

Ngạn Thanh nhếch mép cười đắc ý nói.

“Tốt lắm.”

Hắn lướt qua Bảo Khuyên rời đi, cô đứng đó ngơ ngác một lúc mới biết bản thân đã lỡ lời, cô tức tối hét lớn.

“Kiếp trước tôi đã phạm phải tội ác tày trời gì mới gặp một người như anh.”