Hợp Đồng Yêu Đương Cùng Ác Ma

Chương 5: Vở diễn bắt đầu



Bảo Khuyên bị Ngạn Thanh ấn ngồi xuống ghế, hắn quay sang nói với quản lý ở cửa tiệm.

"Nhờ cả vào cô."

Nói rồi Ngạn Thanh đi đến ghế ngồi lấy điện thoại ra xem, mặc kệ cho Bảo Khuyên sắp bị biến thành bộ dạng gì, cô được thợ trang điểm bắt đầu khắc họa lên gương mặt của mình, Bảo Khuyên vẫn cứ ầm ĩ không chịu an phận.

"Tại sao lại phải trang điểm?"

Cô đẩy cọ trang điểm mà nhân viên đưa đến mặt của mình, Ngạn Thanh đang ngồi xem điện thoại không thể nào không chú ý đến thái độ chống đối của Bảo Khuyên, hắn đứng lên đi đến đó, bảo thợ trang điểm đứng sang một bên, rồi khom người xuống nói nhỏ vào tai của Bảo Khuyên.

"Một là cô nghe lời tôi, hai là tôi đưa người ba yêu dấu của cô đi trước một đoạn."

Bảo Khuyên nghe Ngạn Thanh đe dọa liền ngồi im lặng không dám phản kháng điều gì, Ngạn Thanh vẫn giữ nét mặt gian manh của mình đi đến ghế ngồi xuống, bây giờ nhân viên đã có thể làm việc.

Cô được họ trang điểm cẩn thận, nhưng lại không nhấn đậm, thay vào đó là sự nhẹ nhàng mềm mại. Mái tóc được uốn gợn định hình nhưng những cơn sóng biển, sau một lúc cũng xong, họ đưa Bảo Khuyên đi vào phòng thay đồ lấy ra nhiều sự lựa chọn cho cô.

Bảo Khuyên bước ra với một diện mạo mới, đi đến trước mặt Ngạn Thanh, hắn lại ngẩng đầu lên nhìn cô, Ngạn Thanh nhìn một loạt từ trên xuống, rồi lắc đầu nói.

"Không hợp thay bộ khác."

Bảo Khuyên cảm thấy khá phiền phức nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời của hắn, cô đi vào bên trong thay đồ rồi lại bước ra, Ngạn Thanh chỉ nhìn một lượt rồi lại lắc đầu.

"Không hợp."

Cứ như thế khoảng năm lần thay đồ, Bảo Khuyên đã mất hết kiên nhẫn mà hét lên.

"Đủ rồi! Anh có bị gì về mắt thẩm mỹ hay không, bộ nào cũng không hợp, rốt cuộc anh muốn cái gì hay đang muốn trêu tôi."

Ngạn Thanh đưa tay gãy gãy sống mũi mỉm cười nói.

"Đừng trách mấy bộ trang phục đó, có trách thì trách cô mặc vào không hợp mà thôi."

Bảo Khuyên tức đến đỏ cả mặt cô hét lên.

"Đồ đáng ghét."

Ngạn Thanh bật cười rồi cố gắng trấn an Bảo Khuyên.

"Được rồi! Đây sẽ là bộ cuối."

Bảo Khuyên cuối cùng cũng xìu người lại.

"Một bộ những thôi đấy."

Đúng như nguyện vọng của Bảo Khuyên, bộ váy cuối cùng là bộ mà cô ưng ý nhất, Ngạn Thanh cũng rất hài lòng về sự phối hợp này, hắn đứng lên nói với Bảo Khuyên.

"Đi thôi."

Cô cứ như một con cờ mặc cho Ngạn Thanh sai khiến, đến bây giờ cô vẫn chưa biết là bản thân sẽ được hắn đưa đi đâu, Ngạn Thanh kiệm lời với Bảo Khuyên hết sức có thể, cô cũng ấm ức lắm nhưng chẳng làm được gì.

Hai người lại đến một cửa hàng mua một gói quà để tặng ai đó, Bảo Khuyên thắc mắc quay sang hỏi.

"Anh mua cho ai thế?"

Ngạn Thanh lạnh lùng đáp lời.

"Đừng bao giờ thắc mắc."

Cô lại chỉ im lặng ngồi vào xe để Ngạn Thanh đưa mình đi đâu thì đưa. Đến nơi Ngạn Thanh có quay sang dặn dò Bảo Khuyên.

"Cứ diễn như cô đang làm người yêu của tôi, mẹ tôi nói có hỏi gì cứ trả lời, nói rằng chúng ta quen nhau được hai năm rồi, nên định đến chuyện kết hôn."

Bảo Khuyên không quen nói dối nên có đôi phần lo lắng.

"Anh đợi đã tôi căng thẳng quá."

Ngạn Thanh không hề quan tâm đến cảm xúc của Bảo Khuyên mà đi thẳng vào nhà, cô cũng bước đi theo phía sau, Bảo Khuyên theo tính tò mò mà đảo mắt nhìn xung quanh căn nhà tất cả điều là màu trắng, nhưng lại mang một sự u ám đến lạ thường, cô sợ hãi cứ nhích người đi gần Ngạn Thanh nhất có thể, hắn bước lên lầu Bảo Khuyên cũng đi theo, cô cứ như một cái đuôi nhỏ, đột nhiên bất cẩn Bảo Khuyên đã đạp vào gót giày của Ngạn Thanh, hai người va vào nhau, một chút nữa thôi là cô rơi xuống cầu thang, án mạng lại sắp xảy ra, cũng may người đàn ông túm lấy Bảo Khuyên kịp thời.

Ngạn Thanh lên tiếng chỉ trích.

“Cô có làm việc gì ra hồn hay không?”

Bảo Khuyên bĩu môi nói.

“Tại anh cứ ép tôi làm mấy chuyện quái dị này đúng là tên đàn ông đáng ghét nhất mà tôi từng thấy.”

Ngạn Thanh không muốn so đo với cô nên đã im lặng tiếp tục đi lên phòng của mẹ mình. Đến nơi cánh cửa phòng mở ra bên trong có một người phụ nữ đang ngồi trên chiếc xe lăn hướng mắt ra phía cửa sổ, Bảo Khuyên nhỏ giọng hỏi Ngạn Thanh.

“Đây là mẹ của anh à?”

Hắn điềm tĩnh gật đầu không quên quay sang căn dặn.

“Diễn cho thật tốt vào nếu không đừng trách tôi.”

Bảo Khuyên nghe lời cảnh cáo liền khó chịu mà lườm hắn, cô thầm mắng trong lòng.

“Tên đáng ghét.”

Hai người đi đến chỗ đó, Ngạn Thanh nhỏ giọng dịu dàng nói.

“Mẹ con về thăm mẹ đây.”

Người phụ nữ quay về phía của hai người, dù tuổi tác đã cao nhưng vẫn không phai đi nét đẹp thanh tú của bà, nhưng có lẽ sự nhớ nhung hay nổi u phiền nào đó đã khiến cho bà ngày càng xuống sắc cơ thể suy nhược.

“Con trai có biết là mẹ nhớ con lắm không.”