[HP] Em Tìm Con Đường Cùng Thầy Đi

Chương 3



Trằn trọc nhắm mắt, nhưng bị ác mộng dọa tỉnh, trán đổ mồ hôi nhễ nhại, hắn cảm thấy có đôi tay đang nắm chặt vai mình. Đồng thời, một giọng nói bình tĩnh đến đáng thương từ trên cao truyền đến, "Severus, tỉnh tỉnh!"

Hắn tỉnh dậy, nhưng cơn ác mộng không buông tha hắn ngay. Snape giống như cá mắc cạn, thở hổn hển, vất vả lắm mới bình tĩnh lại, lại khó nén được lửa giận trong lòng.

"Tôi hận cụ. Tại sao cụ có thể làm như vậy?"

"Cậu cần phải sống sót, Severus, phải sống....."

Snape không chịu nổi, cười nhạo: "Ném tôi như món đồ cho Potter. Là tốt sao, Albus. Cụ biết tôi thà chết."

"Severus," Giọng vị phù thủy già vẫn như cũ. Tay cụ đặt lên trán Severus, dịu dàng như một người cha đang chăm sóc đứa con nhỏ ốm yếu của mình, "Harry nói với ta, cậu thà làm nô lệ cho nó. Cũng không chịu kết hôn với nó, nó rất tức, thậm chí có chút thương tâm."

Snape cười nhạo.

"Đứa trẻ kia luôn cảm thấy cậu khinh thường nó, ngay cả như vậy, nó vẫn đồng ý kết hôn cùng cậu."

"Vậy thì sao? Tôi nên cảm động gớt nước mắt, quỳ gối trước mặt Potter sao? Fuck, Potter là đang muốn trả thù tôi thôi. Tên khốn vô ơn đó." Snape mờ mịt nhìn trần nhà, cười gượng nói.

Potter, chết tiệt! Nghĩ đến tương lai không xa, sau tên hắn lại thêm cái họ Potter, dạ dày liền rộn rạo.

Tuy tầm mắt mông lung, nhưng Snape vẫn có thể cảm nhận được Dumbledore đang lắc đầu phủ nhận: "Severus, Harry không phải là người như vậy. Ta không nói cho nó, ước muốn thực sự của cậu. Nhưng, Severus, ta hy vọng cậu sống sót."

"Vì sao?"

Trầm mặc một lát, Dumbledore cười khúc khích: "Bởi vì, ta sắp chết."

Đồng tử Snape co lại, hắn hoảng loạn vươn tay, cho đến khi chúng bị giữ chặt.

"Cụ nói giỡn à?" Giọng hắn khàn khàn, trái tim khẩn trương, khiến lồng ngực ẩn ẩn đau.

"Không đâu. Kế ước ta lập với cậu, sẽ dần hết hiệu lực khi sức mạnh của Harry tăng lên và sức mạnh của ta yếu đi. Khi nó hoàn toàn mất hiệu lực, ta lo rằng việc chuyển dời khế ước cũng không làm giảm đi ảnh hưởng. Nhưng nếu có một khế ước hôn nhân, cộng thêm sự bảo hộ của một phù thủy mạnh như Harry, cậu sẽ không sao cả. Severus, đây là điều cuối cùng ta có thể làm cho cậu."

"Không."

Hắn yếu ớt hô lên, như bị rút cạn sức lực.

Nắm chặt tay hắn, cụ Dumbledore an ủi nói: "Đừng lo lắng, Severus. Harry là đứa trẻ tốt, nó sẽ không lạm dụng quyền lợi của mình."

Snape im lặng hồi lâu, hắn biết lòng lão phù thủy già đã quyết, phản kháng cũng vô dụng. Chỉ là ——

"Cụ nói thật?"

"Đương nhiên." Dumbledore thả tay Snape lại giường, "Tất người đều sẽ chết, ta cũng không ngoại lệ. Ta đã sống đủ lâu rồi, lâu đến mức có thể tận mắt nhìn thấy bóng tối bị tiêu diệt. Không còn gì phải tiếc nuối."

Cụ thở dài, tiếp tục nói: "Cho nên Severus, sống sót. Cậu đáng được sống."

"Làm nô lệ của Harry Potter?" Snape cười nhạo.

"Làm chồng."

"Gớm quá, Albus, tôi thật không biết làm cách nào mà cụ có thể nghĩ ra chủ ý này! Potter căn bản vẫn là một đứa trẻ!" Snape biết rõ thét chói tay là phí công, vẫn không nhịn được mà kêu lên. Hắn lập khó thở, ho khan.

Trong tiếng ho khan hắn dường như nghe thấy Dumbledore thở dài: "Chúng ta không có sự lựa chọn khác, Severus. Ta thấy có lỗi với nó."

**************************

Lúc này, Harry cảm thấy cả thế giới đều nên xin lỗi cậu.

Địa ngục a, cậu và Severus Snape - Tử Thần Thực Tử, kẻ tù không đội trời chung với cha cậu, người thầm ái mộ mẹ cậu, giáo sư độc dược, gián điệp hai mặt, tên đầu tóc dầu....kết hôn.

Để cứu mạng hắn.

Cậu buồn rầu, cúi đầu, rót thêm một ly whisky.

Hermione và Ron đồng cảm nhìn cậu. Nhưng cả hai không biết nên nói lời an ủi như thế nào. Chuyện này kinh dị quá.

"Nếu biết phần thưởng khi đánh bại Chúa Tể Hắc Ám là thứ này. Tớ nghĩ bồ cũng sẽ không nhiệt tình lắm đâu, Harry." Ron cố gắng làm dịu bầu không khí, nhưng trò đùa chỉ khiến cơ mặt Harry thêm giật giật.

"Nè, Harry....." Hermione có chút lo lắng, "Giáo sư Dumbledore, đã nói với cậu về cái khế ước kia như thế nào?"

Harry buông ly rượu, thở dài, lần lượt nhìn hai người bạn tốt, nở nụ cười không thể chua xót hơn: "Nói với tớ. Hai bồ...hai bồ tưởng tượng được không, tớ cần phải.....cần phải trở thành chồng chân chính của thầy ấy."

(Thanh: E...hèm nếu không thích, tôi có thể thay cậu trở thành vợ của giáo sư. =]]

Harry: Cút.)

Cậu nhỏ giọng cố để giọng mình không quá thô tục, nhìn họ càng đồng cảm hơn với cậu, hai má cậu nóng bừng.

"Là bồ....." Hermione tiện tay làm thế, "Làm tình với thầy ấy?"

Harry gật đầu.

Ron nhẹ nhàng thở ra, miễn cưỡng cười: "Ít nhất bồ cũng có thể nhắm mắt tưởng tượng bồ đang cùng một người đẹp. Đúng rồi, điều lệ khế ước, cái khế ước kia cho phép, bồ có tình nhân đúng không? Nếu thật sự không được, thì bồ có thể tìm tình nhân."

"Ronald!" Hermione hét lên.

"Haiz...," Rom vô tội nhún vai, "Đối tượng là Snape, Harry chẳng lẽ bồ còn muốn kiên trì chế độ một vợ một chồng sao? Rất kinh khủng á."

Phản ứng của hai người bạn tốt làm Harry buồn cười. Bất quá cậu vẫn lắc lắc đầu, tâm tình ảm đạm: " Mình sẽ không làm như vậy. Dùng khế ước hôn nhân dời đi khế ước nô lệ, cần bảo đảm thầy ấy phải trung thành với tớ. Ngoài miễn trừ chấp việc hành nghĩa vụ, tớ nghĩ tớ sẽ cư xử rõ ràng....tớ không thể ở trong nhà có một người, còn chạy ra bên ngoài tìm người khác...."

Hermione trừng mắt nhìn Ron: "Nghe thấy không? Bồ, cái đồ động dục!"

Ron cười toe toét: "Nhưng đó là Snape...."

Harry ôm đầu gục trên bàn, cầu xin: "Đừng nói nữa....làm ơn...."

#đã beta.

To be continue...