[HP] Genius By The Numbers

Chương 4-1



****

"Chào, tên phản bội."

Thành thật mà nói, câu chọc ngoáy đó của Diana quá thảm hại nên Harry chỉ phớt lờ nó, tiếp tục đi về phía chiếc ghế dài màu xanh lam đối diện với cô. Có vẻ lần này họ sẽ không tụ tập trong phòng ăn. Cha mẹ cậu đang ngồi trên chiếc ghế dài màu bạc thường dành cho khách và Diana ngồi giữa hai người. Violet nằm dài trên chiếc ghế cách đó một khoảng, mặt đầy vẻ buồn chán.

Cha và mẹ đều quay đầu lại khi Riddle vọt qua cửa để đuổi theo Harry. Biểu cảm cứng ngắc của họ suýt nữa đã khiến sự hiện diện của tên khốn đó trở nên đáng giá.

Mẹ cậu nói: "Đây là một cuộc họp gia đình."

"Nói đúng ra thì cậu ta thuộc gia đình chúng ta rồi," Harry nói. "Con rể của mẹ còn gì." Vẻ mặt của họ càng sượng cứng hơn, và cậu ngồi phịch xuống chiếc ghế xanh lam, cố gắng nín cười.

Riddle ngồi xuống cách cậu một miếng đệm, quan sát cha mẹ của Harry như thể chưa từng gặp họ bao giờ. Harry thở dài chịu thua. Chỉ một lần thôi, cậu muốn có ai đó lắng nghe và làm đúng ý mình. Cậu không muốn Riddle gây thêm rắc rối. Thế này là quá đủ rồi.

Mà mọi chuyện đã thành ra như vậy rồi thì y còn làm gì được nữa chứ?

Harry vẫn đang vẩn vơ suy nghĩ khi Diana lên tiếng với một tông giọng nhẹ nhàng. "Tom, khi nào anh sẽ bỏ Harry và quay lại với em?"

"Những lời thề đó là vĩnh cửu. Cô biết điều đó khi tôi nói muốn dùng chúng mà."

Harry nhìn Riddle ghê tởm. Rõ ràng là Riddle đã dễ dàng thao túng Diana khi y nói với cô rằng mình muốn dùng một lời thề cổ xưa, ngay từ đầu y đã muốn nhằm vào Harry rồi. Cậu nhận lại được một cái liếc mắt từ Tom, rồi quay phắt mặt đi khỏi y.

"Phải có cách nào đó để đảo ngược chuyện này chứ," Giọng cha cậu có vẻ mệt mỏi. "Một cách nào đó để đem yên bình trở lại với gia đình chúng ta."

"Con đã nói cho cha một cách rồi còn gì." Violet sử dụng giọng điệu thường thấy khi ai đó không nghe lời cô. "Chỉ cần chấp nhận Harry và Tom là một phần của gia đình. Và thừa nhận rằng Harry mạnh mẽ hơn những gì cha mẹ nghĩ."

"Đủ mạnh để trói buộc Tom với nó ư?" Lily nói như thể bà không biết có nên chấp nhận điều đó hay không. Một mặt, Harry nghĩ, hoàn toàn mệt mỏi, có lẽ bà nghĩ rằng điều đó sẽ miễn cho Riddle bất kỳ tội lỗi nào, và bằng cách đó họ vẫn có thể nhờ y chăm sóc Diana. Mặt khác, điều đó có nghĩa là thừa nhận rằng họ đã đánh giá sai sức mạnh và trí tuệ của Harry.

"Làm sao con có thể có tương lai nếu không có Tom ở bên chứ?" Diana thì thầm.

"Anh ta vẫn sẽ ở chung một căn phòng với chị trong những buổi họp mặt gia đình. Quá đơn giản."

"Mẹ không nghĩ những đóng góp của con cho cuộc trò chuyện này có nhiều tác dụng đâu, Violet." Giọng mẹ đầy bất lực, chẳng khác gì Harry, và mắt bà liên tục đảo qua lại giữa cậu và Tom như thể bà sẽ tìm ra cách nào đó để tách họ ra nếu nhìn đủ lâu. "Diana nói đúng, con bé sẽ không thể sống yên ổn nếu không có Tom."

"Tại sao bà lại cho rằng tôi muốn trông chừng đứa con gái được chiều hư của các người chứ?" Giọng Riddle thoải mái. "Mặc dù không phải lỗi của cô ta khi có cha mẹ tồi tệ như vậy. Hai người đã nuôi dạy được một đứa con gái hư hỏng, lười biếng và đã làm tổn thương đứa con trai duy nhất của mình."

"Đừng có lôi tôi vào," Harry kịch liệt phản đối.

"Sao lại thế được chứ, Harry? Bọn họ xứng đáng được nghe nó. Họ phải nghe về việc khi em đã khám phá ra một thứ phép thuật tuyệt vời, suy nghĩ đầu tiên của em là phải giấu nó, rồi tự nghi ngờ khả năng của bản thân mình vì họ luôn nói rằng em là một kẻ ngốc."

"Gì cơ?" Lily nhảy dựng lên. "Bọn ta chưa từng nói như vậy."

"À." Riddle cho bà một cái nhìn đầy phán xét. "Tôi đã nghĩ các người đủ thông minh để nhận ra là mình đã ngầm ám chỉ như vậy, nhưng có lẽ tôi đã sai rồi."

"Dừng lại đi, Riddle," Harry rít lên.

"Sao tôi phải dừng? Dáng vẻ trì độn này của mẹ em thật sự rất buồn cười. Đã đến lúc bà ta phải đối mặt với những hậu quả do hành động mà mình đã gây ra rồi, em yêu."

"Anh gọi anh ta như thế ư?"

Riddle liếc Diana một cái. "Phải. Tôi cần một từ ngữ chưa bị làm ô nhiễm vì liên hệ với cô, tình yêu à. Tôi chắc là cô hiểu. Dù sao thì cô cũng là một thiên tài mà."

Violet bật cười, một hành động chẳng giúp đỡ gì trong tình huống này. Harry huých mạnh vào sườn Riddle rồi quay về phía gia đình mình. "Remus và Sirius đều nói là những lời thề không thể bị phá giải, con không muốn tên này, nhưng lại bị mắc kẹt với cậu ta. Nhưng con cũng không phải sống cùng với Tom, con chắc là cậu ta sẽ không phiền ở lại đây để giúp kiềm chế phép thuật của Diana đâu."

"Em chắc chứ?" Riddle thì thầm, giọng trầm xuống đầy nguy hiểm. "Ngay cả khi em còn chưa hề hỏi ý kiến tôi?"

"Ồ, nhưng nó sẽ làm tôi vui lắm."

Harry cố tình kéo cao giọng, trong khi Riddle híp mắt nhìn cậu. Thế rồi y nói, "Em đừng nghĩ mình là người duy nhất có quyền lên tiếng trong cuộc hôn nhân này."

Và thế là Harry bùng nổ.

Cậu có thể cảm nhận được mình đang mất kiểm soát, như thể ai đó đã phá bỏ con đập ngăn lũ trong cậu. Harry xoay người đối diện với Riddle, và nghe thấy mẹ mình hít mạnh một hơi. Cậu không biết đó là do biểu cảm trên gương mặt hay do phép thuật của mình.

Cậu không quan tâm.

"Mày đã không hỏi liệu tao có muốn cuộc hôn nhân chết tiệt này không, đồ khốn!" Cậu hét lên. "Mày đâu có hỏi liệu tao có muốn bị sỉ nhục như vậy trước bao nhiêu người! Mày đâu có hỏi liệu tao có muốn bị trói buộc với một người đến hết cuộc đời, một kẻ mà tao luôn phải nghĩ đến kể cả khi tao đếch muốn hắn hôn và động chạm vào người--"

"Riddle đã hôn con trước đám cưới ư?"

"Ôi, im đi, tên chết tiệt!" Harry vặc lại cha mình, mắt vẫn không rời khỏi Riddle, và James Potter thực sự im lặng, có lẽ do quá ngỡ ngàng. "Mày là một kẻ đ*o bao giờ biết nghĩ cho người khác, Riddle, và mày nghĩ như thế sẽ khiến mày trở nên quyến rũ à? Một người được yêu quý? Một người mà tao muốn ở cạnh khi tất cả những gì mày cho tao là sự bất kính và xem thường sao?"

Mặt Riddle đã trắng bệch, nhưng y vẫn chưa di chuyển hay dời mắt khỏi Harry. "Vậy mà em lại chấp nhận sự đối xử đó từ gia đình mình."

"Đó là lựa chọn của tao," Harry nói, kể cả khi cha mẹ cậu thốt lên những câu phản đối. "Mày thì không! Tất cả chuyện này không phải lỗi của tao mà là của mày! Tao không muốn những điều này."

Cậu nhắm chặt mắt sau khi nói ra những lời đó, cơn giận dữ dần lắng đi. Có ý nghĩa gì chứ? Riddle sẽ không nghe lời cậu, cha mẹ cũng thế. Cậu vẫn sẽ là đứa con trai ngỗ nghịch đã phản bội chính em gái của mình, và Diana vẫn sẽ là một cô bé đáng thương không thể tự điều khiển phép thuật của chính mình.

Có lẽ là còn đáng thương hơn nhiều, sau tất cả chuyện này. Harry không nghĩ bị phản bội như vậy sẽ có tác động gì tích cực lên tâm lý của cô.

"Bọn ta không hề xem thường Harry."

Riddle hơi cử động bên cạnh cậu, và Harry mở mắt ra. Nếu như y định đứng dậy và đi ra ngoài, đó sẽ là một dấu hiệu tốt. Có lẽ nó có nghĩa y đang cân nhắc lại cuộc hôn nhân này và sẽ tránh xa khỏi Harry nhất có thể.

Nhưng Riddle đang nhìn cha mẹ cậu với vẻ mặt trầm ngâm đầy chết chóc. Bởi vì, tất nhiên, đối phó với những người nhà Potter khác sẽ dễ dàng đối với y hơn là tìm ra câu trả lời cho những câu hỏi của mình, Harry nghĩ.

"Phải," Riddle nói. "Gần như điều đầu tiên mà Diana nói với tôi là anh trai cô ta không thông minh bằng cô ta. Thật sáng suốt làm sao khi đi vào Phòng chứa bí mật, đuổi theo một học sinh lớn tuổi hơn và có nhiều kiến thức về phép thuật Hắc ám hơn mà không đề phòng gì."

"Tôi đang cố gắng cứu Georgina!" Diana phản bác.

Georgina, Harry lờ mờ nhớ ra. Georgina Fawcett, đúng rồi. Đó là tên của Slytherin năm sáu, người đã mất mạng khi mở Phòng chứa và cố gắng đảo ngược nghi lễ đã nhốt Riddle trong cuốn nhật ký.

"Làm sao cô biết mình làm được? Điều gì khiến cô nghĩ mình đã có thể làm được ở đó, chẳng lẽ là đối mặt với Fawcett?" Riddle lắc đầu. "Điều khiến cô bước vào đó là sự ám ảnh được đóng vai một anh hùng thôi Diana ạ. Chỉ có vậy thôi."

"Lại phải nói, chuyện đó cũng không có gì bất ngờ khi cô đã bị cha mẹ nhồi vào đầu một đống thứ vô nghĩa từ lúc còn bé. Tự cho mình là thiên tài. Rồi dạy cho cô cũng nghĩ vậy. Khẳng định rằng trở thành một thiên tài là điều quan trọng nhất."

"Tại sao cậu lại phản đối điều đó chứ?" Đôi mắt mẹ cậu trợn lớn, như thể bà đang cố tìm cách nào đó để thoát khỏi mớ hỗn độn này. "Bản thân cậu cũng là một thiên tài. Cậu không muốn bị người khác coi thường, bị--"

"Không," Riddle nói, miệng nở một nụ cười u ám còn đôi mắt ánh lên màu đỏ thẫm. "Nhưng tôi cũng không cảm thấy phải khẳng định sự độc nhất của mình, và không cần tỏ vẻ trí thông minh khiến tôi tốt hơn người khác."

Chắc y chỉ nghĩ những điều đó trong đầu thôi, Harry nhận định.

"Tại sao phải nói xấu anh trai với tôi? Tôi cũng chẳng biết Harry là ai vào thời điểm đó, hay việc cậu ấy là một thiên tài chưa được phát hiện." Riddle cho Harry một cái nhìn ấm áp khiến cậu nổi da gà. "Nó tạo ra một ấn tượng không tốt. Nhưng lúc đó tôi cũng chỉ là một kẻ vô danh bị mắc kẹt trong cuốn nhật ký suốt năm mươi năm trời và không có đồng minh nào, nên tôi đã để cô ta tiếp tục với đống vớ vẩn đó."

"Tại sao lại nói nó vớ vẩn khi anh đã muốn cưới em chưa đầy một ngày trước?" Diana nghẹn ngào nói.

"Bởi vì tôi chưa từng muốn cưới cô," Riddle nói. "Tôi chỉ nghĩ đó sẽ là một lợi thế chính trị, chứ còn chuyện yêu đương vớ vẩn đó..." Y lắc đầu. "Cô hấp dẫn tôi vì thân phận nổi tiếng và quyền lực mà tôi có thể lợi dụng. Có lẽ tôi có thể đã thử rèn luyện cho cô khi vượt qua tính khí thất thường của tuổi thiếu niên. Nhưng tôi chưa từng gặp được ai mà mình thực sự muốn kết hôn cho đến khi tôi biết được sự thật về Harry."

"Anh liên tục đề cập đến việc Harry là một thiên tài không được coi trọng," Violet nói. "Nhưng Harry đâu có giỏi như chúng tôi. Anh đang nói đến chuyện gì vậy?"

Riddle quay sang Harry. "Nào, em yêu? Em có muốn cho bọn họ biết không? Đây có lẽ là cơ hội duy nhất để em nhận được sự tôn trọng từ họ mà em luôn mong muốn đấy."

Đúng, Harry đã muốn nói với họ, nhưng không phải như thế này. Cậu nhìn Riddle chằm chằm, nhưng y chỉ ngồi đó.

"Nó là giả," Diana nói, hơi hất đầu, có lẽ là để dời sự chú ý khỏi đôi mắt vẫn đang ngấn nước của cô. "Harry đã gây sự chú ý và đánh lừa anh như cách anh ta khiến chúng tôi nghĩ anh ta là một người tốt."

Harry đã đạt đến giới hạn, cậu đứng dậy. "Mọi người có thắc mắc tại sao phép thuật của Diana đột nhiên được kiểm soát vào ngày hôm qua không?"

"Ta nghĩ Tom đã làm gì đó," mẹ cậu ngập ngừng nói.

"Con biết là không," Violet nói. "Con nghĩ chị ấy dừng lại vì thấy không đạt được điều mình muốn bằng cách cư xử như một đứa trẻ."

"Violet."

"Cha toàn gọi tên con mỗi khi không muốn con nói thật." Violet nhún vai. "Con chỉ đang cố gắng tuân theo những quy tắc cao cả mà cha bắt con phải học thôi."

"Con đã làm điều đó," Harry nói. "Con đã tưởng tượng hình ảnh số 0 đang khép lại quanh Diana và đưa phép thuật trở lại bên trong cơ thể con bé. Đó là điều đã ngăn con bé phá sập phòng ăn."

"Ta sẽ tin nếu những điều con vừa nói không vô lý như vậy." Cha nheo mắt nhìn cậu. "Con đang nói cái quỷ gì vậy? Việc tưởng tượng ra một con số chẳng có tác dụng gì cả."

"Nếu giải được Định lý Heller," Harry nói, "thì hoàn toàn có thể."

"Nhưng đó chỉ là một vài thứ vô nghĩa mà Heller đã nghĩ ra trong những năm tháng cuối đời." Đột nhiên Violet tập trung vào cuộc trò chuyện hơn hẳn. "Không có gì ở đó để giải mã cả."

Harry quay sang nhìn cô, mừng vì trên mặt Violet là sự hứng thú thay vì vẻ không tin của cha mẹ. "Đó là điều em nghĩ. Nhưng anh đã phát hiện ra rằng những con số có thể có nhiều ý nghĩa biểu tượng khác nhau, và nếu đầu óc em đủ linh hoạt để điều khiển chúng, thì em sẽ có thể tạo ra sự thay đổi về mặt vật chất."

"Nhưng nếu những con số có nhiều ý nghĩa, thì kết quả mỗi lần sẽ khác nhau."

"Đúng vậy. Đó là lý do tại sao em phải tập trung vào điều mà em muốn xảy ra, chứ không để nó tự đưa ra kết quả ngẫu nhiên."

Violet trông hết sức đau khổ. "Một phương trình không thể cho ra các kết quả khác nhau."

Harry há miệng định trả lời, nhưng cha xen vào, sự nghi ngờ lồ lộ trong lời nói. "Harry, điều này thật lố bịch. Nếu con định nhận mình là một thiên tài, ngừng trêu chọc em gái con và hay thể hiện phép thuật thực sự đi."

Harry thoáng thấy Riddle làm ra một cử động nào đó, nhưng cậu quay đầu lại và lườm y một cái khiến Riddle cứng đờ người. Y là người đã lôi cậu vào chuyện này; điều ít nhất y có thể làm là ngồi yên và để Harry tự giải quyết nó theo cách của riêng mình.

Cậu chụm hai bàn tay lại trước ngồi rồi nghĩ trong đầu, Chín.

Hình ảnh của một số 9 hiện lên, và Harry đưa phép thuật vào cho đến khi nó tỏa sáng. Sau đó, cậu hạ tay xuống và nước trào ra, nhỏ giọt xuống sàn. Mọi người đều nhìn chăm chú khi dòng nước cuộn lại thành một số 9 tuần hoàn liên tục.

"Đó," Harry nói, ngước mắt lên nhìn cha mẹ mình. "Chúng ta có thể tạo ra nước với Aguamenti, nhưng không thể khiến nó chuyển động như vậy."

Diana không có biểu cảm gì trên mặt, một trong số ít lần Harry thấy điều đó xảy ra. Cha cậu đang chớp mắt liên tục còn mẹ cậu thì đưa tay lên che mắt.

Họ có hối hận vì đã bỏ rơi mình không?

Sau đó mẹ cậu thả tay xuống và nói, "Đây hẳn là một trò lừa."

Lời nói ấy như một nhát dao đâm thẳng vào bụng cậu, Harry cứng đờ nhìn chằm chằm vào mẹ mình. Bà ấy nghĩ cậu muốn cướp vinh quang của Diana như cách bà nghĩ Harry đã cướp chồng của cô à?

"Nước không thể chuyển động như vậy," mẹ nói với vẻ tự tin. "Điều đó có nghĩa đây là một ảo ảnh." Bà rút đũa phép của mình ra và chĩa nó vào số 9 bằng nước trước khi Harry kịp nói gì. "Finite Incantatem!"

*Finite Incantatem: một câu thần chú thông dụng để hóa giải những thần chú đơn giản.

Bùa chú đánh trúng dòng nước, và nó biến mất sau vòng chảy cuối cùng. Mẹ cậu nheo mắt nhìn như đang mong đợi ảo ảnh sẽ tan vỡ.

"Nó đã biến mất," Diana nói. "Vì thế nó không thể được tạo ra bởi Số học huyền bí đúng không? Các phương trình Số học không biến mất khi sử dụng một bùa chú như vậy."

"Vì chúng chỉ là mực trên giấy," Riddle đáp lại. "Nhưng đây là phép thuật, và đương nhiên nó có thể được phá vỡ bằng Finite Incantatem giống như hầu hết các phép thuật đơn giản khác. Đồ ngốc."

Harry đang nhìn cha mẹ mình. Cha cậu lắc đầu. "Số học huyền bí không thể làm điều đó."

"Đó không phải là Số học huyền bí," Violet thì thầm. Dường như thế giới của cô bé đang tan vỡ, và Harry sẽ nói gì đó để an ủi nếu không bị mẹ mình ngắt lời.

"Đúng rồi. Harry, đừng cố lừa em gái của con nữa và hãy chấp nhận rằng vì con không thông minh hay tài giỏi bằng--"

0, Harry tuyệt vọng nghĩ, tự kìm xuống phép thuật của mình khi nó cố gắng bùng phát. Tay Riddle chạm vào vai cậu. Harry hất tay y ra.

Phép thuật của cậu sẽ không gây ấn tượng với họ. Phản ứng mạnh nhất mà nó gây ra là sự đau khổ của Violet. Những phương trình mà Harry đã lên kế hoạch, đã nghiên cứu và điều chỉnh để khi hoàn thành chúng, tính cách của cậu sẽ thay đổi để được gia đình chấp nhận là vô ích.

Harry không muốn chấp nhận rằng dù có làm gì đi chăng nữa, cậu cũng sẽ không bao giờ là đủ tốt với gia đình mình.

Harry quay đi và bước ra khỏi phòng. Cậu có thể nghe được những câu hỏi của Violet, những lời than vãn của Diana, và những câu trả lời đầy mệt mỏi của cha mẹ.

Cái kiểu mệt mỏi nhưng đầy nhẫn nại mà họ luôn dành cho hai em gái của cậu. Còn với Harry thì nó gần như là không hề tồn tại.

Tại sao cậu lại nghĩ mình sẽ hòa nhập được chứ?

Harry bắt đầu chạy. Không ai ngăn cản cậu, mặc dù cha mẹ có lẽ đã hi vọng sẽ kết thúc được vấn đề này trong ngày hôm nay. Cánh cửa ở ngay trước mắt, và Harry lao nhanh về phía điểm Dịch chuyển.

"Harry!"

Đó là Riddle. Harry phớt lờ y; y chỉ là một vấn đề khác mà cậu không muốn đối mặt bây giờ. Cậu quay gót và để phép thuật kéo mình đi.

****