[HP] Genius By The Numbers

Chương 4-2



****

Harry đặt chân đến vòng tròn nghi thức của mình, được thiết lập ở một nơi âm u bao phủ bởi những tán cây sâu trong Rừng Dean. Đây là nơi cậu tìm đến bất cứ khi nào cảm thấy bối rối và bất ổn như bây giờ.

Nhưng trước giờ nó chưa từng tồi tệ như thế này.

Harry ngồi xuống giữa vòng tròn, co người lại ôm lấy đầu gối. Cậu trông như một đứa trẻ, và chắc chắn là đang cảm thấy như một đứa trẻ bây giờ, nhưng ít nhất cậu có quyền được như thế.

Harry đã muốn khiến mọi thứ tốt lên. Nhưng cậu đã làm cho chúng tồi tệ hơn.

Cậu muốn trở thành một thiên tài như những người còn lại trong gia đình mình. Cậu chỉ chứng minh được rằng họ chưa từng đặt mình vào mắt.

Cậu đã muốn cha mẹ mình cảm thấy hối hận vì đã bỏ rơi cậu cho Sirius và Remus, muốn họ tự hào về mình. Điều đó sẽ không bao giờ xảy ra.

Cậu đã muốn một mối quan hệ thân thiết với hai người em gái, hoặc là sự thờ ơ hoàn toàn đối với họ. Thay vào đó, cậu đã cướp đi Diana yêu quý nhất và khiến Violet hoang mang bối rối.

Và giữa mớ bòng bòng ấy, cậu bị mắc kẹt trong một cuộc hôn nhân chết tiệt mà mình không hề mong muốn.

Cơn giận của Harry như một con rồng phun lửa hướng đến lời thề khốn nạn đó. Cậu đứng dậy, khẽ run rẩy, hai tay vặn vào nhau đến mức cổ tay nhức nhối.

Không có cách nào để phá vỡ một lời thề cổ xưa ư? Cậu không thể làm bất cứ điều gì vì đó là phép thuật của Riddle bị ràng buộc chứ không phải của cậu?

Mẹ kiếp. Cậu đã từng làm được điều bất khả thi trước đây.

Harry giật lấy cây đũa phép của mình và biến một cành cây gần đó thành một cái que có đầu sắc nhọn. Ranh giới của vòng tròn chỉ là những tảng đá xếp lỏng lẻo, được cậu sắp xếp thành các biểu tượng khi muốn kích hoạt nó. Nhưng đối với những phương trình mà Harry định thực hiện, cần có một cây gậy được lấy từ trong vòng tròn mới dùng được.

"Harry?"

Riddle.

Harry quay lại và dùng đũa phép xếp những tảng đá thành các chồng xung quanh, mỗi chồng một viên. Cậu dùng que gỗ vạch một loạt những số 1 quanh mình, và khi Riddle bước đến rìa của vòng tròn định vượt qua nó, y bị ném văng ra với một tia chớp.

Riddle nâng bàn tay bị bỏng rõ ràng của mình lên và nhìn chằm chằm vào cậu. "Harry? Làm ơn. Bọn họ không cần thiết. Chúng ta không cần họ."

"Không, tao đã cần họ, và mày đã khiến tao không thể có được một gia đình," Harry gào lên. "Cút đi, Riddle."

"Nguyên nhân dẫn đến chuyện này đã có từ lâu trước khi tôi xuất hiện rồi, và em biết điều đó."

Có lẽ điều đó là thật, nhưng cậu chớp thật mạnh đôi mắt đã ngập nước của mình và lờ Riddle đi. Sau đó, cậu vạch phương trình đầu tiên lên mặt đất.

11 + 2 = 13.

Khi viết xong con số cuối cùng, một tiếng ngâm trầm thấp vang lên từ lòng đất dưới chân cậu. Harry nhe răng cười. Cậu không biết điều đó sẽ xảy ra, nhưng cũng chẳng bận tâm lắm, hệt như tia chớp đã hất Riddle khỏi ranh giới của vòng tròn khi nãy vậy.

"Harry? Em đang làm gì thế?"

Harry dành cho Riddle một cái lườm sắc lẹm khiến y vô thức giật mình. Sau đó cậu vẽ ra phương trình thứ hai, tiếng ngâm ngày càng lớn hơn khi cậu hoàn thành nó và vẽ một đường thẳng nối hai phương trình lại với nhau.

4 + 9 = 13.

Một hình người (11) và một cặp đôi (2) ở phương trình thứ nhất. Một biểu tượng của sự ổn định, vững chắc (4) và một hình dạng liên kết liền mạch, giống như dòng nước cậu làm trước đó (9), trong phương trình thứ hai.

Và cả hai cộng lại đều cho ra con số mà Harry chỉ gán cho một ý nghĩa duy nhất: vận rủi, sự hủy diệt và hỗn loạn (13).

"Harry, nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra."

Cậu dành thời gian liếc nhìn Riddle thêm lần nữa và nhếch miệng cười khi thấy một lớp vỏ phép thuật đang dần hình thành quanh y. Riddle đã cảm nhận được ảnh hưởng của các phương trình rồi, dù y không biết chúng là gì.

Harry cúi xuống và thêm một phương trình khác.

12 + 1 = 13.

12 là con số mà cậu luôn dùng để thể hiện sự may mắn và cân bằng. Harry 12 tuổi khi gia nhập đội Quidditch của Gryffindor. 12 tuổi khi cậu quen được người bạn thân của mình, Neville Longbottom. 12 tuổi khi nghe tin rằng đã có một Y sĩ giúp Violet nói được những câu hoàn chỉnh.

12, cộng với số 1 đơn lẻ đã đến và khiến cậu mất cân bằng.

Tiếng động từ các phương trình lúc này còn lớn hơn cả tiếng sấm, gần như là tiếng của một một thác nước. Harry nhìn Riddle và thấy y đang đi đi lại lại bên ngoài ranh giới, ánh mắt dán chặt vào cậu như thể làm vậy sẽ khiến nghi thức bị hủy bỏ.

"Tôi sẽ đối tốt với em," Riddle thốt lên. "Tất cả những gì em phải làm là cho tôi một cơ hội, Harry à."

Harry lắc đầu. "Mày đã không tôn trọng những suy nghĩ của tao." Cậu nâng giọng lên vượt qua âm thanh của phép thuật. "Đã đến lúc tao phải cho mày thấy rằng tao không quan tâm đến những người tước đoạt quyền tự do của tao."

Mắt vẫn lườm Riddle, không cần nhìn xuống vì đã biết rất rõ vị trí của từng con số, Harry hoàn thành tam giác liên kết các phương trình.

Tiếng gầm phát ra gần như khiến cậu mất thăng bằng. Harry quay trở lại với các con số, với ba phương trình và tam giác nhô lên từ chúng, nâng chúng lên không trung và làm những con số phát sáng.

Cậu giang tay ra, cố gắng giữ thăng bằng. Cậu đã có thể sử dụng các phương trình khác cộng lại thành số 13, nhưng đã đặc biệt chọn những con số lệch nhau lớn để đạt được chính sự mất cân bằng này. Và hình tam giác bên dưới chúng cũng vậy, một hình có số cạnh lẻ.

Nhưng nó cũng là một con số phép thuật quyền năng. Con số của bộ ba, của buổi sáng, chiều và tôi, của một cặp cha mẹ và đứa con—

Sự đau đớn ập đến, nóng rát như lửa đốt. Harry nghiền ép cơn đau thành những tia sáng lập lòe.

Harry vỗ mạnh hai tay vào nhau và gào lên một tiếng đầy đau đớn, giận dữ và phủ nhận. Những cảm xúc bùng cháy xung quanh cậu, những ngọn lửa xanh bùng lên chuyển sang màu đỏ và thiêu rụi những phương trình.

Harry tập trung tất cả phép thuật vào lời thề cổ xửa ràng buộc Riddle với cậu.

Hãy nhận lấy gấp ba lần những điều xui xẻo của con số 13!

Riddle hét lên. Harry nhìn thoáng qua để thấy y đã loạng choạng khuỵu gối xuống, hai tay ôm lấy đầu.

Harry mỉm cười, và sau đó các phương trình nổ tung.

Hình dáng của con số 13 tan ra thành những tia lửa, chồng chất xung quanh Riddle tạo thành một thứ trông giống bức tường đá thu nhỏ mà Harry đã xây dựng quanh vòng tròn của mình. Tuy nhiên, nó là những ngọn lửa uốn vào trong và bắt đầu kịch liệt cắn xé lớp vỏ phép thuật đang bao quanh Riddle.

Harry có thể cảm nhận được khoảnh khắc mà lời thề cổ xưa ràng buộc họ bị cắt đứt. Những điều xui xẻo và sự hủy diệt đã phá vỡ mối liên kết.

Harry phá lên cười, cùng lúc phản ứng phép thuật dữ dội phá hủy bức tường xung quanh Riddle và tiến về phía cậu.

Tuy nhiên, Harry đã lên kế hoạch cho chuyện này. Cậu lười biếng nâng một tay lên, và hình tam giác bây giờ đã mất những số 13 quay sang và đối đầu với làn sóng phép thuật đang ập đến.

Nó ngấu nghiến các dấu bằng rồi đến những con số gần nhất. Harry dõi theo, với một niềm thỏa mãn gần như tàn nhẫn, khi số 2 biến mất, để lại cho mình sự tự do và không bị ràng buộc, một con người đơn lẻ đang đứng bằng hai chân của chính mình (11).

Làn sóng thứ hai chạm vào con số 9 trong phương trình tiếp theo, bị cuốn vào vòng xoáy liên hồi của nó rồi tan biến. Harry hơi lảo đảo một chút, nhưng số 4 vẫn còn, và ổn định mặt đất dưới chân cậu, một chiếc bàn bốn chân, chắc chắn, hoàn chỉnh.

Một làn sóng yếu ớt đánh vào phương trình thứ ba, nhưng vẫn đủ để nuốt trọn con số 1, và để lại Harry, không có Riddle, cân bằng và lành lặn, nổi lên trên con số 12 may mắn. Cậu ngửa đầu ra sau và bật cười. Sự xui xẻo từng thuộc về Harry tan biến như mây khói, bị ăn mòn và chế ngự.

Cậu đã được tự do.

Harry nhẹ nhàng vỗ vào hình tam giác và xóa đi đường nối những con số còn lại. Sau đó, cậu gạt ra một chồng đá và sải bước đến chỗ Riddle.

Riddle nhìn chăm chăm vào cậu từ chỗ mình đang quỳ dưới mặt đất, sững sờ. Y liếm môi rồi thì thầm, "Em đã ám sự xui xẻo vào quãng đời còn lại của tôi à?"

Harry khịt mũi. Cậu nghe thấy những tiếng động nhỏ từ sau lưng khi các hình vẽ số 11, 4 và 12 rời khỏi mặt đất và xoay xung quanh mình, phát sáng rực rỡ. Harry vươn hai tay ra và thu thập phép thuật của chúng vào bản thân.

Cậu cảm thấy – an tâm. Kiệt sức. Một cảm giác hoàn chỉnh đã không được cảm nhận trong nhiều năm, không phải từ khi bắt đầu nhận ra mình sẽ không bao giờ có thể tài giỏi như những người em gái.

Hiện tại, cậu đã ngang bằng với họ, và hơn thế nữa.

Harry nhướn mày với Riddle. "Không. Tôi đã phá vỡ lời thề cổ xưa, và nếu cậu còn giở trò gì thêm lần nữa mà không có sự cho phép của tôi, thì sự phản phệ có thể biến cậu thành một Squib. Nhưng nó chỉ là vận xui đơn thuần thôi, trừ khi cậu chọc vào nó."

"Em nói là 'không có sự cho phép'. Vậy em sẽ chấp nhận tôi nếu tôi không làm chuyện đó?"

Giọng Riddle trầm thấp và đầy nhiệt tình. Harry lắc đầu. "Cậu thật sự điên rồi, biết không hả?"

"Tôi bị thu hút bởi phép thuật của em. Bởi chính con người em."

Harry ngờ vực nhướn mày. "Uh-huh. Nếu đó là sự thật, thì cậu phải xác định đi, Riddle. Không được lén lút bày trò và hôn tôi mà không được phép nữa. Tôi là người kiểm soát ở đây, không phải cậu."

Đôi mắt của Riddle mở to. Y nhìn xuống và gật đầu.

Harry quay phắt đi và đi tới một chỗ đủ xa khỏi lượng phép thuật còn sót lại sau nghi lễ để có thể Dịch chuyển an toàn, trái tim trong lồng ngực đang hát vang.

Cậu đã được tự do. Và cậu đã có phép thuật để tự vệ trong trường hợp Riddle thử làm chuyện tương tự lần nữa.

Thậm chí cậu còn có thể bảo vệ trái tim của bản thân khỏi gia đình mình.

Nhưng Harry không còn nghĩ mình phải cố gắng thay đổi bản thân bằng các phương trình nữa. Cứ nhìn vào những gì cậu đã thực hiện được xem.

Mình như thế này đã là quá đủ rồi.

****

Hết phần 4.