[HP] Genius By The Numbers

Chương 5-1



*****

Harry dứt khoát gõ lên cánh cửa sáng bóng giữa bức tường lớn và chờ đợi. Cậu không dám đến đây sớm hơn vì họ đã đến dự đám cưới và chứng kiến những gì đã xảy ra. Nhưng sức mạnh và sự tự tin dần dần bùng lên trong lồng ngực sau khi phá vỡ được lời thề nói rằng người bạn đầu tiên của Harry sẽ không bao giờ ghét cậu.

Harry đợi một lát, rồi lại gõ cửa.

Một giây sau, cánh cửa bật mở. Neville cười tươi và ra hiệu mời Harry vào. "Xin lỗi, tớ phải chắc chắn rằng mình không nghe lầm," cậu ta nói. "Lúc ở trong nhà kính, đôi lúc hơi khó để phân biệt giữa những điều tớ muốn xảy ra so với thực tế."

"Tớ biết mà."

Neville là một thiên tài khác, nhưng là trong lĩnh vực Thảo dược học, dù vậy Harry chưa bao giờ thấy khó xử như khi với gia đình mình lúc ở gần cậu ta. Neville cũng có nhiều mối quan tâm khác, và cậu ta hiểu được việc phải đối phó với sự chế giễu đến từ gia đình như thế nào. Cha mẹ của Neville phát điên sau một vụ tấn công của Tử thần Thực tử khi cậu ta còn rất nhỏ, và bà của Neville đã cố gắng uốn nắn cậu ta trở thành một người cha của cậu. Bà không vui chút nào khi biết rằng Neville thành công trong Thảo dược học thay vì một loại phép thuật chiến đấu nào đó.

Cho đến khi Neville hợp tác với Giáo sư Sprout để tạo ra một loại hoa loa kèn có khả năng bao phủ các khu vực bị tàn phá bởi chiến tranh và thanh tẩy phép thuật ở đó, khôi phục lại đất đai và không khí. Thành tích đó đã mang lại cho Neville và Giáo sư Sprout nhiều giải thưởng quốc tế đến nỗi Augusta Longbottom phải chú ý.

Vào thời điểm đó, Harry từng hơi ghen tị với Neville khi vừa phải chúc mừng cậu ta vừa phải cố gắng chôn sâu cảm giác đó. Nhưng bây giờ...

Cậu không cần phải ghen tị với bất cứ ai mà, phải không? Nhất là khi cậu đã giải mã được Định lý Heller, và có một tương lai mới rộng mở đang chờ đợi phía trước.

Neville dẫn Harry đi vòng qua khu đất rộng lớn đến nhà kính, nơi cậu ta đang trồng dở hai chậu Lưới Sa tăng (Devil's Snare). Harry khịt mũi. "Đôi khi cậu thật điên rồ."

"Xem ai đang nói kìa."

Neville đang quan sát cậu cẩn thận, Harry nhận ra, có vẻ đang chờ xem cậu sẽ phản ứng thế nào. Harry chỉ nhún vai. "Đó là ý tưởng của Riddle, không phải của tớ. Tớ không hề biết y sẽ làm thế. Nhưng nó không còn quan trọng nữa."

"Thật ư?" Neville dừng lại khi đang cắm cây con vào chậu, thản nhiên gỡ cổ tay mình khỏi một nhánh cây đang cố gắng bám vào. "Tại sao?"

"Khi cậu xong việc, tớ sẽ kể cho cậu mọi chuyện trong lúc chúng ta uống trà."

Neville gật đầu và làm nhanh tay hơn một chút, Harry quan sát cậu ta một lúc rồi hướng tầm mắt ra xa, về phía bức tường cao lớn của Nhà Longbottom. Ít nhất nó không còn vẻ ảm đạm như vài năm trước vào lần đầu tiên Harry đến thăm. Hóa ra những bông hoa loa kèn của Neville đã tẩy sạch được một phần không khí của phép thuật Hắc ám còn sót lại sau cuộc tấn công.

Tại sao mình lại không nói cho cậu ấy biết về phép thuật của mình nhỉ? Cậu ấy sẽ chấp nhận nó.

Nhưng Harry đã có sẵn câu trả lời, và cậu thầm thở dài. Cậu chưa bao giờ làm điều đó vì muốn gia đình mình là những người đầu tiên biết được. Cậu đã muốn có sự chấp nhận của gia đình. Cậu đã muốn sự công nhận của họ.

Giờ thì điều đó sẽ chẳng thể xảy ra nữa rồi.

Và dù nó có khiến Harry buồn đến thế nào, nhưng ít nhất cậu đã biết rằng vị trí của mình ngang hàng với Diana và Violet hay không cũng không phụ thuộc vào sự chấp nhận của họ.

"Đã xong." Neville bước đến chỗ Harry, phủi bụi đất trên tay mình, rồi ngước lên. Cậu ta sững người.

"Sao vậy?" Harry nhíu mày. "Cậu ổn chứ, Neville?"

"À, tớ chỉ - tớ có thể thấy được phép thuật xung quanh cậu." Neville hạ thấp giọng, mắt tập trung vào thứ gì đó dường như đang lơ lửng quanh Harry. "Cậu đã làm được điều gì đó không nhỏ. Cái gì vậy? Một nghi lễ à?"

"Đại loại thế." Harry mỉm cười với cậu ta. "Nào, tớ sẽ kể cho cậu nghe khi chúng ta ngồi xuống."

*

"Cậu đã bẻ khóa được Định lý Heller."

Harry chỉ nói với Neville về việc phá vỡ lời thề cổ xưa bằng những phương trình, và cậu ta đã hiểu ra ngay lập tức. Harry mỉm cười.

Ước gì mình đã làm điều này sớm hơn.

Nhưng cậu gạt bỏ cảm giác tự thương hại đó sang một bên và nói, "Đúng vậy. Việc những con số có nhiều ý nghĩa khác nhau là điều mà tớ nghĩ nhiều người khác đã nghĩ đến, nhưng họ đã không tìm hiểu nó đủ sâu."

"Vớ vẩn."

Harry chớp mắt. "Hử?"

"Tớ không nghĩ có ai đã nghĩ ra điều này trước đây. Cậu biết đấy, nhất là đối với những nhà Số học nói chung. Các con số và phương trình phải có sự nhất quán, nếu không cậu sẽ không thể dự đoán được tương lai. Cậu phái có một sự ổn định làm nền tảng khi động đến một thứ bất ổn và linh hoạt như tương lai."

Harry chậm rãi gật đầu. "Có lẽ cậu nói đúng."

"Đương nhiên rồi. Thêm vào đó, cậu còn phải liên tục gán ý nghĩa cho những con số càng ngày càng lớn vì mỗi số chỉ dùng cho một biểu tượng duy nhất, và hầu hết chúng ta không có sự liên hệ nào với những con số lớn như 30.000 chẳng hạn. Nó quá lớn và không được sử dụng thường xuyên."Neville ngừng lại và nhìn sang Harry. "Nhưng tớ cá là cậu thì có."

Tai Harry đỏ lên. "Tớ gần như không bao giờ dùng đến những số lớn đâu, Neville."

"Đó không phải là sự phủ nhận."

"Phải, phải, cậu nói đúng được chưa." Harry đưa tay xếp vài mảnh vụn từ chiếc bánh nướng mà họ đã ăn thành con số 30.000. Phép thuật khẽ rung lên trên đầu ngón tay cậu. Thật buồn cười là việc phá vỡ lời thề ràng buộc còn không mệt bằng khi cậu biến Riddle thành một con lừa vào ngày hôm qua.

Hoặc không. Làm việc với các con số được viết ra luôn dễ dàng hơn so với việc tưởng tượng chúng trong đầu, và chính chúng đã bảo vệ Harry khỏi sự phản phệ dữ dội của nghi thức.

"Cậu liên hệ con số này với điều gì?" Neville hỏi. Cậu ta đang nghển cổ nhìn chăm chú.

"Tớ đã từng nghĩ nó có thể là số hơi thở cần thiết để đạt được trạng thái thiền định," Harry đáp. Cậu chưa bao giờ giỏi việc đó, một lý do cậu sẽ không bao giờ thành thạo được Occlumency (Bế quan Bí thuật). "Và sau đó tớ đã luôn nghĩ vậy. Nên..."

Harry giang rộng các ngón tay của mình phía trên những vụn bánh và tập trung vào con số chúng tạo ra; cậu không có đủ vụn bánh để viết được những con số hoàn chỉnh. Nhưng thế này là quá đủ. Con số sáng lên, và một bong bóng không khí bay lên khỏi mặt bàn.

"Đủ không khí cho 30.000 hơi thở," Harry nói.

"Wow."

Neville trông thực sự khâm phục. Mặt Harry càng đỏ hơn, nhưng phải thú thật, sự chú ý như thế này là điều cậu muốn. Và có lẽ cậu sẽ cần phải làm quen dần với chuyện này, nếu Harry xuất bản nghiên cứu về Định lý Heller của mình.

Harry vẩy đũa phép về phía những mảnh vụn và thổi chúng khỏi mặt bàn, làm bong bóng tan biến. "Và đó là cách tớ phá vỡ lời thề cổ xưa."

"Nội nói rằng cậu muốn kết hôn với Riddle, nhưng tất nhiên là không thể nào," Neville nói, mắt chăm chú nhìn Harry. "Tớ sẽ được biết nếu cậu có thích cậu ta. Phải không?"

"Đương nhiên," Harry nhỏ giọng nói. "Tớ chưa bao giờ chia sẻ điều này với cậu vì tớ đã muốn gây ấn tượng với gia đình mình. Nhưng tớ thật sự không ưa Riddle và cảm thấy y không nên kết hôn với Diana, y chắc chắn sẽ lợi dụng con bé."

"Thế họ có thấy ấn tượng không?"

Dư âm của cơn giận dữ đã đẩy Harry đến vòng tròn nghi thức trở lại. "Không, họ chỉ nói rằng đó là một trò lừa khi mẹ tớ hóa giải nó bằng Finite. Họ nói đó là một ảo ảnh."

"Trời ạ," Neville cảm thán. "Ý tớ là, tớ đã luôn thấy kì lạ khi họ suốt ngày khăng khăng rằng cậu không giống họ và trở thành thiên tài là điều quan trọng nhất, nhưng tớ không biết nó lại tệ đến vậy."

Harry thở dài, tựa lưng vào chiếc ghế dài, cuối cùng cũng thừa nhận. "Tớ cũng vậy. Tớ đã nghĩ...nếu mình có thể gây ấn tượng với họ, họ sẽ công nhận và để tớ trở lại với gia đình." Cậu lấy một chiếc bánh quy vẫn còn trên khay rồi nhún vai. "Nhưng có thể là họ chỉ đang trốn tránh việc phải thừa nhận mình đã sai. Chắc vậy. Tớ cũng chẳng quan tâm nữa."

"Còn Riddle? Tại sao cậu ta lại đòi kết hôn với cậu?"

"Vì y là một tên điên cuồng chiếm hữu và ham muốn quyền lực." Harry đảo mắt khi Neville tỏ ra ngạc nhiên. "Không, tớ nói thật đấy. Y phát hiện ra phép thuật của tớ một ngày trước đám cưới, và y đã vượt quá giới hạn. Riddle đã hôn tớ trong vườn ngay tối hôm đó, rồi đề nghị với Diana dùng lời thề cổ xưa chỉ để - tớ cũng chẳng biết nữa – trói tớ lại. Y tuyên bố muốn bảo vệ và làm tớ hạnh phúc, nhưng ai mà tin được chứ."

"Có lẽ cậu ta nghĩ rằng nó sẽ là vĩnh viễn. Cậu ta đâu thể biết được cậu sẽ phá vỡ trói buộc."

Harry nhíu mày. "Đừng nói với tớ là cậu đang bênh vực Riddle đấy."

"Tất nhiên là không rồi. Tớ chỉ nghĩ cậu ta không lường trước được cậu sẽ có sức mạnh để phá vỡ một lời thề cổ xưa. Chưa người nào làm được chuyện đó. Vì vậy, Riddle đã tự buộc bản thân với cậu với suy nghĩ rằng nó sẽ kéo dài đến hết cuộc đời." Neville uống nốt ngụm trà cuối cùng và đặt tách xuống. "Hãy suy nghĩ xem. Điều gì có thể cám dỗ được cậu ta làm điều đó?"

"Sức mạnh," Harry thì thầm. "Phép thuật. Chính Riddle nói y quan tâm đến phép thuật hơn là quyền lực, và y thấy việc tớ phá vỡ được ranh giới của nó rất thú vị."

"Đương nhiên là y muốn cưới Diana vì quyền lực rồi." Neville nhăn mặt. "Ugh. Tớ không nghĩ cậu nên chấp nhận cậu ta đâu--"

"Còn lâu."

"Nhưng cậu vẫn nên suy nghĩ xem tại sao cậu ta lại làm vậy. Tại sao lại từ bỏ kế hoạch năm năm trời và một người phụ nữ chân thành yêu mình chỉ vì một mối quan hệ đơn phương với một người đàn ông mà cậu ta chỉ mới phát hiện ngày hôm trước?"

"Tớ có thể hỏi thẳng Riddle, nếu có thể nhận được một câu trả lời thật lòng."

"Cậu không nghĩ cậu ta sẽ nói thật?"

"Không. Y sẽ tiếp tục lươn lẹo và nói bất cứ điều gì có lợi nhất cho mình vào lúc đó, không phải sự thật."

"Cậu có thể khiến cậu ta nghĩ rằng việc nói thật là lựa chọn tốt nhất?"

Harry ngả người ra ghế. "Thôi nào, Nev, cho tớ xin chút lời khuyên đi. Tớ có nên tha thứ cho Riddle không? Nhượng bộ và làm theo những điều y muốn?"

Neville khịt mũi. "Dĩ nhiên là không. Nhưng điều thú vị ở đây là cậu ta đã từ bỏ những lợi ích mà mình đã có thể dễ dàng đạt được. Tớ biết con bé là em gái của cậu, Harry, nhưng chắc chắc Riddle đã lừa được Diana. Vậy tại sao lại từ bỏ giữa chừng để chạy theo một người sẽ nghi ngờ mọi hành động của cậu ta?"

Harry nhún vai. "Nếu y dám vác mặt đến, có lẽ tớ sẽ hỏi thử xem."

*****