[HP][Snarry] Đôi Mắt Hoàng Kim

Chương 107: Sinh mệnh mới



Dumbledore đến thăm Gloucestershire trong một buổi sáng mùa hè đầy nắng. Harry bưng một khay trà đặt lên bàn thấp rót cho ông một tách trà.

"Cám ơn trò nhé!" Dumbledore hớn hở thả năm sáu viên đường vào tách khuấy đều. "Severus, sao lại uống cà phê như thế? Một tách English Breakfast tea là một lựa chọn không tồi cho buổi sáng sớm. Nó tốt cho hệ tiêu hóa của cậu."

"Tôi ghét English Breakfast tea." Snape hậm hực ngồi một bên với ly cà phê bốc khói của hắn.

"Đừng để ý đến anh ấy. Severus hay bị gắt ngủ vào buổi sáng." Cậu khẽ đẩy Snape một cái chỉ đổi lại một tiếng hừ lạnh.

"Hay là tại mấy bài báo gần đây?" Dumbledore hào hứng hỏi.

Harry mím môi cười. Dạo này Snape trở nên khá nổi tiếng. Việc diễn ra vào ngày hôm đó đã được Rita Skeeter đăng lên trang nhất Nhật Báo Tiên Tri. Tất nhiên là theo góc nhìn của cựu Bộ trưởng Fudge. Bà ta hóa thành bọ cánh cứng bám vào người ông ta suốt cả cuộc hành trình. Đội quân rối người của Voldemort khi bị lộ ra đã gây khủng hoảng lớn trong dân chúng và những hành động hèn nhát của Fudge làm người ta phản cảm. Ông ta bị kéo xuống khỏi chức vụ Bộ trưởng vài ngày sau đó. Rita đã khá tâng bốc Dumbledore và những người tham gia cái chiến dịch bà ta gọi là 'Trận chiến thế kỉ'. Người được ưu ái nhất lại chính là Snape, với ngòi bút khoa trương Rita miêu tả hắn là một người có tuổi thơ cơ cực cố gắng vượt khó trở thành giáo sư gõ đầu trẻ cuối cùng lại có được tình yêu trong mơ với thiên tài của Hogwarts. Câu chuyện vừa lâm li bi đát vừa lãng mạn đến cực điểm khiến cho bao phu nhân, tiểu thư đa sầu đa cảm phải cầm khăn tay chấm nước mắt liên hồi. Bây giờ thì thư hâm mộ của Snape đã nhét đầy vài bao tải rồi.

"Một đám rác rưởi." Snape nhịn không được chửi thề.

Harry buồn cười nắm lấy tay hắn, cậu biết đây là chuyện Rita Skeeter làm để nịnh bợ cậu. Thực ra thì cậu khá hài lòng nhưng lại không thể để cho Snape biết, hắn sẽ không để ý tới cậu mất.

"Bellatrix tự sát trong Azkaban." Dumbledore đột ngột đổi chủ đề.

"Vậy sao." Bàn tay cầm tách trà của Harry dừng giữa không trung vài giây rồi lại tiếp tục nâng ly đưa lên miệng nhấp một ngụm. "Bà ta sống trong ảo tưởng của mình quá lâu không thể đối diện với sự thật. Nghe nói Terence Lestrange không còn có khả năng tỉnh lại nữa, nhà Lestrange tuyệt hậu rồi."

"Một gia tộc lâu đời, chỉ vì lầm đường lạc lối mà không còn." Dumbledore lắc đầu thở dài nhưng trong giọng nói không hề chứa chút tiếc nuối nào.

"Vậy còn Peter Pettigrew thì sao?" Harry hỏi.

"Gã bị giam trong một cơ sở đặc biệt, không được phép tiếp xúc với ai mãi mãi không thấy ánh mặt trời. Gã sẽ phải chịu trừng phạt vì những tội ác gã đã gây ra." Dumbledore đáp.

"Điều cái gương đó mong muốn nhất chính là được trở thành người. Bây giờ đã được toại nguyện rồi. Chỉ tiếc cho những người vì nó mà mất mạng, thật sự rất không đáng mà." Cậu lại nhấp một ngụm trà che giấu khóe môi cong xuống.

Dumbledore nhìn Harry đang cố tỏ ra bình thản nhưng sâu trong đáy mắt chất chứa nỗi bất bình, đau xót cho những sinh mạng bị cướp đi một cách vô nghĩa. Ông vẫn luôn biết chỉ với tâm tính thiện lương như thế này, cậu sẽ không bao giờ trở thành Voldemort thứ hai.

"Trong khi chờ đợi tiến hành bầu cử Rufus Scrimgeour đã được đề cử vào vị trí Bộ trưởng tạm thời thay cho Fudge." Dumbledore nói.

"Vậy sao? Mấy hôm nay em không đọc báo nên không biết." Thực tế thì chỉ cần có cú mang báo tới trước nhà liền sẽ bị Snape đốt trụi. Cậu nhớ mang máng đã từng gặp Rufus Scrimgeour trong phiên tòa vài năm trước, ông ta có mái tóc bạch kim hơi xù ra giống như bờm sư tử.

"Là một người cương nghị nhưng khá thức thời." Dumbledore bình luận. "Vừa lên chức đã hủy bỏ rất nhiều mệnh lệnh mà Fudge đã ban hành. Đây cũng là lý do thầy đến đây hôm nay, Scrimgeour đã nới lỏng quy chế nhận con nuôi và nhập tịch cho trẻ vị thành niên ngoại quốc sinh sống và học tập trong lãnh thổ nước Anh. Tuy rằng chỉ còn một năm nữa là trò đủ tuổi trưởng thành nhưng thầy vẫn nghĩ trò cần một gia đình Harry à."

Cậu không nói gì chỉ cụp mắt ngắm nhìn nước trà màu nâu sậm sóng sánh trong tách.

"Về mặt xã hội học mà nói, con nuôi là người không do vợ, chồng trong một gia đình sinh ra mà do nhận con của người khác về nuôi dưỡng, chăm sóc, giữa hai bên không có quan hệ sinh thành." Snape lắc lắc ly cà phê đã thấy đáy bâng quơ nói.

"Tuy không có quan hệ sinh thành nhưng tôi chắc chắn James và Lily yêu thương Harry như con đẻ của họ, cậu cũng thấy mà."

"Ông thật là dong dài."

"Cậu không thể ích kỷ như thế."

Dumbledore cho rằng Snape đang phản đối nên cố gắng thuyết phục nhưng Harry lại mỉm cười. Người yêu của cậu vẫn luôn tinh tế, thông tuệ như vậy.

"Được, em đồng ý." Harry lên tiếng cắt ngang cuộc cãi vã.

"Quá tuyệt vời, thầy sẽ báo tin cho James và Lily chắc chắn họ sẽ mừng lắm." Dumbledore đắc ý rung đùi liếc nhìn Snape.

Nhà Potter và Dumbledore đã chuẩn bị xong tất cả các thủ tục chỉ đợi cái gật đầu của Harry. Ngày 31 tháng 7 đúng sinh nhật của cậu, Harry ký vào các văn bản chấp nhận quyền giám hộ của nhà Potter đối với cậu.

"Thật tốt quá rồi." Đôi mắt xanh biếc của Lily sáng bừng lên khi theo dõi ngòi bút của Harry ký từng chữ lên khế ước pháp thuật.

"Cháu đừng nghĩ nhiều. Việc này không làm thay đổi quan hệ của chúng ta." Cô nắm lấy tay cậu.

Harry gật đầu nhìn thật sâu vào mắt cô. "Được thôi... mẹ"

Lily sửng sốt, đứng hình mất vài giây mới có thể run run giọng hỏi lại. "Cháu vừa gọi cô là gì?"

"Mẹ" Cậu lặp lại.

Có gì đó nghẹn nghẹn trong yết hầu của Lily, cô luống cuống tay chân chẳng biết làm sao. Từng giọt lệ trong suốt cứ như vỡ đê lăn dài xuống đôi gò má.

"Đừng khóc." Harry đau lòng vươn tay lau đi nước mắt cho Lily.

"Con ơi" Cô ôm chầm lấy cậu khóc lớn. Không biết vì sao cô cảm thấy cô nợ Harry nhiều lắm. Nợ cậu một gia đình, nợ cậu một mái ấm, nợ cậu cả mười sáu năm tuổi thơ không nơi nương tựa. Vì thế khi Harry liên tục từ chối công nhận có quan hệ với cô, Lily đã nghĩ đó là sự trừng phạt của trời cao đối với mình vì đã không ở bên cạnh chăm lo cho cậu.

James cũng có chút xúc động, người đàn ông cao lớn khụt khịt mũi cố gắng tỏ ra mạnh mẽ nhưng khóe mắt anh vẫn hơi đỏ lên.

"Ba" Cậu hướng về James nhỏ giọng hô, danh xưng mà cậu đã lặp đi lặp lại trong đầu nhưng không dám nói ra miệng cả trăm ngàn lần.

"Tốt lắm, con trai của ba." Anh vỗ vai Harry, giọng hơi lạc đi.

Vài nhân chứng có mặt trong phòng hiện tại, Dumbledore sụt sùi khóc xì mũi ra chiếc khăn tay Grinderson đưa qua. Snape thì khoanh tay nghiêm mặt chẳng biết đang nghĩ gì.

James và Lily đã tổ chức một bữa tiệc linh đình để kỷ niệm ngày trọng đại này. Harry đã ở lại nhà Potter suốt cả ngày hôm đó nhưng cậu không dự định sẽ chuyển luôn sang đấy sinh sống. Cậu có nhà của mình, tuy tiếc nuối nhưng James và Lily tôn trọng quyết định của cậu. Harry đã kết nối mạng floo với nhà Potter, bọn họ có thể sang nhà nhau bất cứ khi nào họ muốn. Snape thì không quá thích điều này bởi vì mùa hè yên tĩnh của hắn bị phá hủy bởi thằng nhóc tăng động Harry cứ thích chạy qua nhà lăn lộn cả ngày rủ rê người yêu của hắn chơi mấy trò vận động nguy hiểm như Quidditch.

Năm học mới lại đến, đây là năm cuối cùng của Harry. Cậu rất vui vẻ vì đời trước vì bôn ba tìm kiếm trường sinh linh giá cậu đã không có cơ hội tốt nghiệp đàng hoàng.

Bóng tối chiến tranh từ Voldemort và tử thần thực tử đã hoàn toàn biến mất, không khí trong Hogwarts có thêm một chút hân hoan và thả lỏng hơn. Nhờ có Harry mà mối quan hệ giữa bốn nhà khá hài hòa. Tuy không quá rõ ràng nhưng Harry đã trở thành người đứng đầu trong lòng tất cả học trò. Lấy hành vi của cậu làm tiêu chuẩn để tụi nhỏ noi theo. Harry không phải là thần tượng để mọi người cuồng nhiệt theo đuổi mà giống như lãnh tụ tinh thần làm người ta cảm thấy yên tâm. Nhưng đôi khi vị lãnh tụ tinh thần ấy làm vài người bất mãn vì sự lười biếng của cậu.

"Không đi." Harry nhàm chán dựa vào gốc cây.

"Anh thật là quá đáng. Anh hứa với tôi sẽ tham gia bữa tiệc Halloween ở Slytherin rồi mà." Draco căm tức hô to.

"Có sao?" Harry nhíu mày mơ màng nhớ lại.

"Có" Draco gật mạnh đầu.

"Chắc anh quên mất. Dạo này anh cứ hay buồn ngủ tinh thần không tốt lắm." Harry day day thái dương.

"Anh nên đến bệnh thất cho cô Pomfrey kiểm tra đi." Hermione đề nghị.

"Đúng rồi đấy." Harry gật đầu lo lắng nhìn anh trai.

"Anh không sao. Chắc vì vừa rồi anh với Severus nghiên cứu một loại độc dược mới nên thiếu ngủ thôi." Cậu lắc đầu trấn an tụi nhỏ.

"Em phục anh thật đấy. Anh ở hẳn dưới hầm luôn." Ron rùng mình bình luận.

"Chỗ anh ở và chỗ em bị cấm túc không giống nhau đâu Ron à." Cậu buồn cười nhìn cái mặt nhăn nhó của nó.

"Phòng ngủ của viện trưởng Slytherin sao có thể giống nơi tồi tàn đó được. Tại em không biết thôi." Tiếng nói của Blaise từ phía dưới vang lên.

"Tôi có đến bao giờ đâu mà biết. Dậy đi nặng quá!" Ron bất mãn đẩy cái đầu dôi ra trên đùi nó.

"Không" Blaise cười hì hì không chịu nhúc nhích.

Harry mỉm cười nhìn đám nhóc đùa giỡn với nhau, một Hogwarts hòa bình như vậy là việc mà đời trước cho đến lúc mất cậu vẫn chưa thể thấy được. Thật tốt! Mà cũng sắp tới Halloween rồi nhỉ, không biết cái lời nguyền cứ đeo bám cậu mỗi năm đã chấm dứt chưa đây?

...

"Hê hê hê..."

Harry bị đánh thức bởi tiếng cười khả ố phát ra từ sát bên người. Cậu nhập nhèm mở to mắt nhìn quanh phát hiện Snape không có trong phòng, chắc anh ấy đi dạy rồi. Harry dụi dụi khóe mắt dòm xuống dưới và trông thấy một con mèo có bộ lông đỏ rực đang làm động tác nhào bột lên bụng cậu. Harry vươn tay tóm gáy con mèo đó khó hiểu hỏi.

"Merlin, ông làm gì ở đây?"

"Í, sao nhóc nhận ra ta?" Con mèo thần kỳ phát ra tiếng người.

Harry trợn trắng mắt, hỏi thừa trên đời này có con mèo nào có bộ lông kỳ dị như vậy không?

Con mèo giãy ra khỏi tay Harry biến thành Merlin trong bộ dạng tinh linh bé bằng hai bàn tay bay lượn xung quanh cậu.

"Hì hì, ta đến thăm nhóc một lát."

"Vui vẻ như vậy?" Cậu nhướng mày hỏi tay kéo chăn lên bao lại cơ thể trần trụi của mình. "Cả ông nữa Leviathan, ra đây đi tôi thấy ông rồi."

Từ dưới gầm giường một con rồng be bé bay lên đáp lên đùi của Harry. "Chào Harry."

"Sao ông lại đến đây vậy? Đi theo Merlin phá làng phá xóm sao? Không sợ quy tắc trách phạt à?" Cậu vươn ngón tay xoa đầu con rồng.

"Không chỉ có tụi tui, con cá mất nết cũng tới nữa." Leviathan thoải mái híp mắt lẩm bẩm.

"Con rồng khốn nạn" Một cái gối trên sô pha bay thẳng lên giường. Từ phía sau một tinh linh xinh đẹp nửa người nửa cá bay tới lao vào đánh nhau túi bụi với Leviathan.

"Merlin?" Harry nhức đầu xoa trán.

"Hí hí, chúng ta đến để thăm thần sứ nhỏ." Merlin cười đến là đê tiện.

"Ông nói cái gì?" Cậu nhíu mày.

"Không đúng là Leviathan nhỏ. Ông hứa rồi lúc lấy mắt của tui í." Leviathan bay lại gần hô to.

"Thế mi mù chưa? Hai cái đèn pha trên đầu mi là gì? Cút cút cút đừng hòng tranh cháu với ông." Merlin đá đít Leviathan.

"Là siren nhỏ. Ông đừng có mà nhận bừa. Lúc lấy lưỡi của tôi ông nói thế nào?" Người cá nhỏ chống nạnh mắng.

"Thế mi câm chưa? Cái thứ trong họng mi là gì? Cút cút cút" Merlin gạt phắt đi.

"Các người làm ơn nói cho tôi biết chuyện quái gì đang xảy ra vậy hả?" Harry quát.

"Hì hì, Harry à. Nhóc có đứa nhỏ rồi. Trong này này." Merlin chọc chọc vào bụng Harry qua lớp chăn.

"A~ thần sứ nhỏ" Merlin mơ màng nói.

"Là Leviathan nhỏ"

"Là siren nhỏ mới đúng"

"Muốn đánh nhau không?"

"Ngon nhào vô"

Harry hít sâu một hơi nhỏ giọng thì thầm. "Xin hãy giúp con."

Không gian xung quanh giường như bị nhiễu động bởi từng đợt gợn sóng, một nhánh cây từ trong hư không xuất hiện xách hết cả ba tên đang nháo loạn trở về. Trước khi đi còn nở ra một bông hoa nhỏ trắng muốt cài lên mang tai của Harry cưng chiều xoa đầu cậu rồi biến mất.

Harry xoa bụng của mình có chút không dám tin, cậu nhanh chóng xuống giường mặc quần áo. Phải đến bệnh thất kiểm tra mới được.