[HP][Snarry] Đôi Mắt Hoàng Kim

Chương 68: Người xứng đáng



Đến trưa, dưới sự năn nỉ ỉ ôi của Harry và sau một loạt câu thần chú kiểm tra bà Pomfrey mới miễn cưỡng cho cậu rời khỏi bệnh thất. Tất nhiên là không thể thiếu một rổ thuốc dinh dưỡng và lời hẹn đến khám sức khỏe mỗi tuần một lần. Buổi chiều là tiết học Phòng chống nghệ thuật hắc ám, cậu suýt chút nữa đến trễ do thay đổi phòng học. Bây giờ môn này được dạy ở dãy phòng học tầng 3 phía nam lâu đài.

"Được rồi tiết học hôm nay kết thúc, bài tập của các trò ở trên bảng, nộp cho thầy vào lần tới." Remus vỗ vỗ tay chào tạm biệt đám học trò khi tiếng chuông tan học vang lên. "Harry, ở lại với thầy chút nhé."

Harry thu dọn sách vở sau đó đứng chờ Remus dọn dẹp lại phòng học.

"Đi dạo với chú nào." Remus hất đầu ra hiệu cho cậu đi ra ngoài.

Bọn họ chậm rãi đi dọc theo hành lang tán gẫu vài chuyện nhỏ nhặt, từ kết quả trận Quidditch World Cup đến giá trứng cú ngoài chợ.

"Harry, cháu đã khỏe hẳn chưa?" Remus quan tâm hỏi.

"Đã không có việc gì, cảm ơn chú." Cậu mỉm cười đáp.

"Vậy thì tốt." Remus cười cười rốt cuộc hỏi đến chuyện mà anh vốn thắc mắc từ hôm qua đến giờ. "Tối qua chú nhận được một bưu phẩm."

"Đến rồi sao? Tôi cứ lo nó sẽ lạc mất trong cơn mưa." Harry vui vẻ nói.

"Chú đã chắc chắn nó là của cháu." Remus gật đầu khẳng định suy đoán của mình, "Tại sao lại đưa cho chú nhiều đến như vậy?"

"Nhiều không tốt sao?" Cậu nghiêng đầu hỏi.

"Không, nhưng mà..." Remus nhíu mày do dự muốn nói thêm gì đó.

"Sắp tới tôi khá bận nên không có thời gian, nhân lúc nghỉ hè rảnh rỗi làm nhiều chút. Ít nhất thì trong tương lai gần tôi không cần phải làm thêm nữa." Harry nói với vẻ đương nhiên. "Tôi đi trước nhé."

Remus nhìn bóng lưng Harry rời đi mà nhíu chặt mày, anh có cảm giác mọi chuyện không hề giống với những gì cậu nói. Remus lắc đầu quay người lại tính toán trở về văn phòng liền đối diện với con ngươi đen sẫm thâm trầm.

"Giáo sư Snape, ông làm tôi giật mình."

"Bao nhiêu?" Snape không đầu không đuôi hỏi.

"Sao cơ?" Remus khó hiểu.

"Thuốc bả sói. Harry đã đưa cho ông bao nhiêu liều." Snape mất kiên nhẫn lập lại.

"Tôi không biết ông đang nói cái gì." Anh gạt đi.

"Đừng để tôi lập lại đến lần thứ 3, giáo sư Lupin." Hắn âm u nhìn Remus.

"840 liều." Remus bất giác trả lời.

840 liều, giỏi lắm, Snape nghiến răng gật đầu. Đủ cho một người sói sử dụng trong vòng 10 năm.

"Giấu cái đuôi của ông cho kĩ, giáo sư Lupin. Đừng để tôi nhìn thấy ông lảng vảng trong sân trường vào đêm trăng tròn." Hắn lạnh lẽo liếc sang Remus, sau đó vung áo chùng cuồn cuộn rời đi.

Snape trở về hầm trong tâm trạng bực tức không có chỗ phát tiết, bỏ qua cơm tối hắn ngồi vào bàn trút giận lên mớ bài tập đáng thương của lũ học trò. Nhưng nhìn cái thứ ngôn từ như được viết bởi quỷ khổng lồ, càng chấm hắn lại càng tức giận hơn. Trong khi phê hàng loạt điểm P và T bằng mực đỏ chói, tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Snape.

Cốc cốc cốc...

Hắn bực bội thô lỗ mở cửa tính toán phun cho kẻ quấy rầy hắn một mớ nọc độc mang nhãn hiệu xà vương, nhưng khi chống lại một đôi mắt hoàng kim hiền hòa xinh đẹp hắn chợt nghẹn họng muốn chào không được mà muốn mắng cũng không xong.

Harry buồn cười nhìn đủ loại biến hóa trên gương mặt Snape, "Không chào đón em sao?"

"Không phải, vào đi." Snape cứng ngắc lùi về sau. "Trò tới đây làm gì?"

"Tặng quà giáng sinh" Harry vui vẻ nhìn ngó khắp nơi.

"Nếu não của trò không bị nóng đến cháy hỏng thì trò nên biết bây giờ mới đầu tháng chín." Snape châm chọc theo bản năng.

"Thế điều gì trong bộ não thiên tài của thầy nghĩ là em muốn tặng thầy quà giáng sinh năm nay chứ?" Harry nhướng mày hỏi vặn lại.

"Không ai rảnh rỗi tới mức đi tặng quà cho một sự kiện đã qua gần một năm." Hắn khoanh tay đáp.

"Vậy tính em là một đi." Harry lấy trong túi ra chai độc dược màu cam nhạt để lên bàn.

"Cái này..." Snape nhíu mày nhìn cái chai pha lê quen thuộc.

"Năm ngoái em có việc không thể tặng quà Giáng sinh cho thầy được, bây giờ bổ sung." Cậu cười hì hì.

"Độc dược này ta làm." Snape bĩu môi.

"Nhưng nguyên liệu chủ chốt của nó đến từ em." Cậu nhếch môi giảo hoạt nói.

Snape hừ một tiếng coi như cam chịu, hắn cầm chai độc dược để lên giá rồi lại lấy một chai khác đưa cho Harry. "Cho trò, quà Giáng sinh năm ngoái."

"Lại là Phúc lạc dược." Cậu khẽ cười nhận lấy cầm trên tay vân vê. "Thầy nói xem, nếu như mỗi năm em đều nhận 1 chai Phúc lạc dược có khi nào sau này em mở được cửa hàng bán Phúc lạc dược không?"

"Muốn mở một cửa hàng độc dược chuyên biệt ngoài độc dược trưng bày còn phải có độc dược dự trữ. Ít nhất trò phải có 80 chai Phúc lạc dược." Snape nhìn cậu thật sâu.

"Vậy 80 năm sau, cửa hàng của em phải dựa vào thầy rồi." Cậu mỉm cười đảo mắt về phía hắn.

"Được." Snape trịnh trọng gật đầu như hạ một lời hứa. Hắn nghe ra được ý tứ trong lời nói của Harry, tảng đá trong lòng bấy lâu nay cuối cùng cũng buông xuống được một nửa.

"Tiếp theo." Harry vỗ tay một cái, "Đến quà sinh nhật."

"Cái đấy thì không cần." Snape phất tay.

"Sao lại không cần. Cái đấy quan trọng nhất đấy." Harry trừng Snape. "Em muốn tặng thầy một món quà, thầy nhắm mắt lại đi."

"Trò lại định bày trò gì?" Snape cảnh giác hỏi.

"Nhắm mắt lại đi mà." Harry nhỏ giọng năn nỉ.

Snape chính là không thể chịu được lời cầu xin của Harry, hắn tỏ vẻ phiền chán nhắm mắt lại dù trong lòng như đang có con nai nhỏ nhảy loạn.

"Không được hí mắt đấy nhé~" Cậu dài giọng xác định.

"Trò phiền phức quá." Snape khoanh tay bực mình nói.

Đôi mắt khép chặt, trong bóng tối Snape chợt cảm thấy một dòng khí tức ấm áp chậm rãi tràn vào cơ thể, tất cả cảm giác bức bối trong người bị hoà hoãn dịu lại. Cả thân người lâng lâng bay bổng như được ngâm mình trong suối nước nóng cực kỳ thư thái dễ chịu. Thật khó tả cái cảm giác kỳ diệu này, sức mạnh căng tràn trong từng tế bào dọc theo xương sống tỏa ra tứ chi, men theo mạch máu chảy khắp toàn thân. Hắn mở bừng mắt trông thấy Harry đang xòe bàn tay về phía hắn, lòng bàn tay trống rỗng.

"Trò" Snape chộp lấy hai vai Harry gằn từng tiếng, "Trò vừa mới cho ta cái gì?"

"Bí mật" Harry cười híp mắt nói.

"Đứng yên đó." Snape quát lên rút đũa phép ra ếm cả tá bùa kiểm tra lên người Harry.

"Em không có bị sao mà." Cậu uốn éo khó chịu nói.

"Rốt cuộc đó là cái gì?" Snape gặng hỏi.

"Không thể nói." Harry nhún vai.

Snape hít sâu một hơi, không thể sao?

"Nó không ảnh hưởng tới sức khỏe của trò?"

"Không chút nào luôn. Thầy yên tâm." Harry cười hì hì.

"Trò còn dám nói yên tâm. Tiền án của trò nhiều lắm. Được rồi, nếu xong rồi thì cút về ký túc xá của trò đi." Snape vung tay rồi ngồi lại bàn làm việc tiếp tục phê chữa bài tập quay lưng lại với cậu.

"Giờ còn sớm lắm." Harry đến bên cạnh Snape vươn tay lấy xấp bài tập rồi ngồi xuống, "Để em giúp thầy."

Mùi hương cơ thể của cậu lướt sát qua mang tai Snape làm người hắn run lên một chút. Snape nhìn thiếu niên xinh đẹp bên cạnh bỗng nhớ tới lời của Lily, hắn liền cố gắng đem tầm mắt dời đi.

Harry thấy Snape cứ nhìn nhìn chồng bài tập trên tay cậu cho là hắn đang để ý, "Thầy yên tâm đi em sẽ cố gắng phê chữa... ờm..." Cậu nghiêng đầu suy nghĩ tìm từ.

"Độc ác" Snape tiếp lời.

"Nghiêm khắc, là nghiêm khắc. Đừng tự nói mình độc ác như thế." Cậu không đồng ý.

"Tùy trò." Snape hừ một tiếng quay đi.

Dưới ánh nến, bóng dáng hai người đổ xuống chồng nên nhau thật hài hòa. Khóe môi Snape lặng lẽ giương lên. Lily, tôi hứa với cậu sẽ không tiếp cận Harry nhưng đó không bao gồm việc em ấy muốn đến gần tôi. Ít nhất để tôi tận hưởng khoảng thời gian này trước khi em ấy rời xa tôi tìm hạnh phúc khác đi.

Tới giờ giới ngiêm, Snape đưa Harry về tận cổng ký túc xá.

"Cám ơn thầy đã đưa em về." Harry mỉm cười cảm tạ.

"Ta chỉ thuận tiện đi tuần tra đêm thôi." Snape chống chế.

"Vậy thì cám ơn thầy đã chăm chỉ làm việc đảm bảo an toàn cho chúng em." Cậu nhanh chóng đổi câu khác.

"Lắm chuyện, đi vào đi." Snape sẵng giọng mắng, vành tai dưới mái tóc đen đầy dầu đỏ ửng lên may là không có ai thấy.

Harry cười khúc khích tiến vào ký túc xá.

Snape xoay người chuẩn bị chân chính đi tuần tra ban đêm, vừa ngẩng đầu lên hắn chợt cứng người. Lily đứng phía sau ngã rẽ mặt không biểu tình nhìn hắn, một tay cô cầm bản đồ đạo tặc, tay còn lại cầm đũa phép. Ánh sáng trên đầu đũa hắt lên gương mặt cô tranh tối tranh sáng trở nên âm trầm mà đáng sợ. Snape đối diện với cô, không nói gì cũng chẳng giải thích rồi tung áo choàng đi thẳng.

Một tháng sau đó, ngoại trừ tiết học độc dược Harry không thể thấy được hình bóng Snape ở bất cứ đâu. Cậu thỉnh thoảng đến hầm một mình ngồi phê chữa bài tập cho hắn hoặc pha chế một ít độc dược cho đến giờ giới nghiêm rồi lại rời đi.

Thấm thoát thời gian qua nhanh, cũng đã đến lúc các đại biểu của hai trường tham gia thi đấu Tam pháp thuật có mặt ở Hogwarts rồi.

*Thận: Sắp hết hàng tồn rồi mọi người ơi T.T. Tui viết chậm hơn so với tốc độ đăng. Nhưng mà tui sẽ ráng ko để mọi người đợi quá lâu đâu.