[HP][Snarry] Đôi Mắt Hoàng Kim

Chương 90: Kẻ giả mạo



Khi Lily kéo được hai bàn tay của James ra khỏi mắt mình thì hình ảnh trên quả cầu thủy tinh đã kết thúc. Cô nhìn một vòng gương mặt ai cũng đều trầm trọng, nghĩ tới tiền án của Rabastan Lestrange cô liền đoán ra được vừa rồi trên quả cầu hiện ra những gì. Nhưng đoán là một chuyện, cô vẫn bất bình vì đám đàn ông cho rằng cô không thể chịu được chuyện này. Không thể giận Harry, Lily trừng mắt nhìn chồng mình.

"Rabastan Lestrange là một kẻ điên. Từ thời đi học gã đã có biểu hiện không bình thường rồi." Lucius là người đầu tiên lên tiếng.

"Tôi không thường hay thấy gã trong những buổi tụ họp của Tử thần thực tử." Snape nói.

"Chúa tể hắc ám rất coi trọng tài năng của Rabastan, ngài cho hắn quyền hành và tài chính với độ tự do cao nhất để tiến hành những thí nghiệm bí mật. Ngay cả tôi cũng không được biết, làm cậu thất vọng rồi." Lucius trầm ngâm nói.

"Vậy thì có thể một trong những thí nghiệm đó là thứ này." Harry vung đũa phép từ hư không biến ra một thứ trông giống như một búi sợi thép quấn bện lung tung vào nhau. "Tôi tìm được nó vào ngày sinh nhật của Severus, nó làm kích hoạt vật phẩm luyện kim phòng ngự mà tôi tặng anh ấy. Trông nó giống dây rối phải không?"

Snape nhìn đống bùi nhùi trên bàn nhớ lại. "Hôm đó tôi đã gặp Bellatrix Lestrange."

"Thứ này..." Mặt của Lucius chợt tái nhợt. "Một con gia tinh trong nhà tôi đã tìm thấy chúng và báo cáo rằng đây là những thứ đáng ngờ nhưng tôi đã không để tâm."

"Tôi đã làm một số nghiên cứu để tìm ra công dụng của nó. Những sợi dây được thiết kế để dễ dàng chui vào cơ thể con người, nó có một cái lõi mang theo bùa chú đồng dạng với lời nguyền độc đoán kết hợp với bùa lú lẫn. Tôi đoán một khi tiếp xúc sẽ khiến một người dần mất đi ý thức rồi trở thành một con rối vô hồn mặc người điều khiển." Harry nhíu mày nghiêm túc giảng giải.

"Khốn kiếp" Lucius tức giận đến mức suýt nữa quăng luôn gậy đầu rắn, con gia tinh tìm thấy đám dây rối này chính là gia tinh chuyên trách của Draco.

"Xem ra chúng ta đã biết cái dấu hiệu tuyệt đối trung thành của Voldemort là gì rồi." Sắc mặt của Dumbledore trở nên thật trầm trọng.

"Severus thì có vật phẩm luyện kim phòng ngự còn nhà Malfoy có gia tinh nhưng những người bình thường không được may mắn như vậy đâu." Lily rợn hết cả tóc gáy, cô có xúc động muốn gãi lên người xem có bị dính dây rối ở đâu không.

Người có cùng suy nghĩ như vậy đương nhiên không chỉ có Lily.

"Không biết tên Voldemort giả đó đã xâm nhập được đến đâu rồi." Remus rùng mình nói.

"Tại sao các người lại tin vào lời cậu ta cho rằng Chúa tể hắc ám là giả mạo chứ? Tôi đã nói rồi một kẻ giả mạo thì không thể có trí nhớ cùng với năng lực xà ngữ được." Lucius mất bình tĩnh quát lên.

Điều này đến cả Harry cũng không thể phản bác, cậu mím môi nhíu mày vắt óc suy nghĩ tổng kết các manh mối. Merlin sẽ không lừa cậu, nhất định có chỗ nào đó cậu bỏ qua.

Không khí trong phòng trở nên áp lực khôn cùng. Cho đến khi Sirius vò đầu bứt tai nãy giờ lên tiếng phá vỡ sự yên lặng.

"Harry, cho chú xem lại ký ức của Terence Lestrange được không? Chỗ ở hẻm Knockturn ấy."

Cậu vung đũa phép điều khiển quả cầu thủy tinh phát lại đoạn hình ảnh mà Sirius muốn.

"Đúng rồi... Dừng lại chỗ đó." Y la lên.

Hình ảnh ngưng loại ở cảnh Nasha Lestrange, mẹ của Terence đã ra khỏi cửa tiệm Borgin & Burkes mang theo một chiếc khung tranh lớn bằng gỗ cũ kĩ.

Sirius thò đầu lại gần quả cầu nhìn thật kỹ càng rồi chợt vỗ tay một cái thật mạnh. "Tôi biết cái khung tranh đó. Hơn nữa nó đã từng thuộc về nhà Black."

"Một cái khung tranh nát thì liên quan gì đến chuyện Chúa tể hắc ám có phải là giả hay không?" Lucius trợn mắt.

"Đó không phải khung tranh thường đâu." Sirius trừng lại ông ta. "Nói cho chính xác thì nó đã từng là một cái gương. Mấy đồ vật tà ác như thế này chắc mọi người không thường biết đâu, nó được gọi là Chiếc gương sát nhân của Louis Alvarez. Hồi nhỏ ba tôi đã cảnh cáo tôi và Reg nhất định không được nhìn thẳng vào mặt gương nếu không muốn bị đoạt mất linh hồn. Đã có hơn 100 người trong đó có 28 phù thủy từng là nạn nhân của chiếc gương này. Lúc tôi 4 tuổi ba tôi đã tặng nó cho một người bạn, cả nhà họ đều chết sạch. Chiếc gương mất tích luôn từ đó."

"Không hổ danh là gia tộc phù thủy hắc ám lâu đời." Snape nhếch môi khinh khỉnh nói.

"Câm miệng đi." Y trừng mắt nhìn hắn muốn nhào qua đánh nhau.

"Sirius" Remus vỗ vào vai y.

"khụ" Sirius hắng giọng rồi tiếp tục kể. "Tuy không thích nhưng hồi nhỏ tôi vẫn phải học về những vật phẩm hắc ám của gia tộc. Chiếc gương được tạo ra bởi một nghệ nhân người Pháp tên là Louis Alvarez vào năm 1743. Nhưng chỉ 2 ngày sau khi hoàn thiện nó, Louis đột ngột qua đời tại nhà riêng dù trước đó, sức khỏe của ông vô cùng tốt. Thời điểm ấy, người ta không bao giờ nghĩ cái chết của vị nghệ nhân này có liên quan đến chiếc gương nên nó được bán lại cho một cửa hàng tạp hóa. Từ đó, cuộc hành trình của chiếc gương chết chóc bắt đầu."

Nhìn mọi người chăm chú nghe y kể chuyện, Sirius chợt cảm giác có được thành tựu to lớn. Và không để tất cả đợi lâu, y tiếp tục với câu chuyện về chiếc gương sát nhân, đôi lúc còn nhấn nhá để câu chuyện thêm phần hấp dẫn.

"Khi chiếc gương đã giết đến người thứ 87, đồng thời là một pháp sư khá có tiếng thì đám phù thủy hắc ám bắt đầu để ý đến nó. Sau khi nghiên cứu rất lâu, hi sinh biết bao mạng người thì sự thật mới được hé lộ. Phần khung gỗ của chiếc gương được làm từ một loại cây rất âm tà đã tuyệt chủng từ lâu. Cũng giống như căn nhà này, một số vật phẩm luyện kim cực kỳ hiếm sẽ sinh ra ý thức cũng chính là linh hồn. Cái gương này đặc biệt ở chỗ nó điên cuồng muốn trở thành người nên đã chuyển linh hồn của bản thể nhập vào người tiếp xúc gần với nó. Nhưng trong mỗi cơ thể chỉ giới hạn chứa được một linh hồn. Hai linh hồn là quá sức chịu đựng nên những người bị nhập thường có biểu hiện hành động mất kiểm soát, đầu óc nặng trĩu cuối cùng chết chỉ trong chưa đầy 2 ngày."

"Một con rối thì không có nhận thức về bản thân, trí thông minh hay linh hồn." Harry chợt vỡ lẽ. "Không giống như trường sinh linh giá có thể cắn nuốt linh hồn một người, chiếc gương này cần một vật chứa. Và con rối người là lựa chọn hoàn hảo. Vả lại nhìn xem..."

Cậu phóng to hình ảnh lên, "Hoa văn hình rắn, rắn thì đương nhiên biết xà ngữ. Chiếc gương có vẻ đã được cải tạo thành một khung tranh. Nhắc tới tranh tôi chợt nhớ một chuyện, chú Regulus đã từng nói với tôi, chú ấy là sự phản ánh của bản thân trong ký ức của Sirius, cũng chính là người vẽ tranh. Ngài Malfoy, ngài có nghĩ tới kẻ có trí nhớ của Voldemort mà ngài gặp được thực ra lại không thực sự sở hữu trí nhớ của Voldemort không?"

"Cái... cái gì cơ?" Sirius nghe câu hỏi của Harry mà xoắn hết cả não.

Lucius vân vê gậy đầu rắn một lát rồi mở miệng. "Cậu làm tôi nhớ tới một việc rất lâu trước đây, trước cả khi Severus gia nhập tử thần thực tử. Trong một buổi gặp mặt thân mật chỉ có Chúa tể hắc ám, tôi, Bellatrix Lestrange và một số ít thân tín của ngài tham dự. Bellatrix đã triển lãm một bức chân dung bà ta vẽ Chúa tể hắc ám và nhận được sự khen ngợi của ngài ấy. Bức tranh đó sau này tôi không còn thấy nữa."

"Nếu Nasha Lestrange lồng bức chân dung đó vào khung tranh thì chẳng phải linh hồn trong khung tranh sẽ có được trí nhớ của Voldemort sao?" James suy luận.

"Không phải của Voldemort, mà là của Bellatrix Lestrange." Dumbledore sửa lại.

"Bức tranh không chỉ phản ánh ký ức mà còn là tâm tư tình cảm của người vẽ. Cho nên Voldemort mà tôi gặp được trong rừng mới có những hành vi thân mật với Bellatrix như vậy." Harry ngẫm nghĩ.

"Đúng vậy" Lucius cũng đồng tình với Harry. "Gia tộc Lestrange là những kẻ hầu cận trung thành. Chúa tể hắc ám ưu ái bọn họ nhưng không đại biểu ngài sẽ có quan hệ thân cận trên mức bình thường với một phụ nữ đã có chồng. Việc Bellatrix u mê Chúa tể hắc ám thì ai cũng biết."

"Xem ra chúng ta đã có câu trả lời rồi." Dumbledore vuốt râu.

"Nhưng tại sao bọn chúng lại nhắm tới Harry?" Lily lên tiếng. "Đúng là ông nội của Harry là người đã tiêu diệt Voldemort nhưng gã cũng đâu phải là Voldemort? Lại còn mất công tổ chức cả cuộc thi đấu Tam pháp thuật để bắt thằng bé đi nữa.

"Từ việc bị bỏ tên vào chiếc cốc lửa đến ba bài thi đấu liên quan đến 3 loại huyết thống của Harry đều rất đáng ngờ. Chắc chắn tên Voldemort giả đó đã theo dõi Harry từ lâu, Hogwarts đã không còn an toàn nữa." Snape nheo mắt.

"Ờm... em nghĩ đó chỉ là trùng hợp thôi." Harry do dự xen vào.

"Một, hai lần thì có thể là trùng hợp nhưng đến lần thứ ba thì trùng hợp kiểu gì?" Hắn trừng cậu.

"..." Harry bĩu môi quay đầu đi, đời trước cậu chỉ là một tên nhóc bình thường thì những bài thi đấu đều như vậy mà, phải làm sao cho Severus hiểu đây?

"Snape nói đúng đấy Harry. Bọn chú đã có khẩu cung của Barty Crouch, ông ta nói rằng việc ông ta biết cháu là cháu trai của người bí ẩn chính là từ một phong thư nặc danh. Sau đó ông ta muốn cháu bỏ mạng trong giải Tam pháp thuật nên mới đem tên của cháu ném vào chiếc cốc lửa." James cũng đồng tình với Snape.

"Trận đầu tiên Barty Crouch muốn làm nhóc phân tâm nên đã đưa tờ báo xuyên tạc cho nhóc xem nhưng nhóc vẫn vượt qua một cách dễ dàng, trận thứ hai ông ta bôi một loại độc dược có thể thu hút mực khổng lồ lên hộp để báu vật của nhóc nhưng vì nhóc không xuống nước nên cũng tuyên bố thất bại." Sirius tiếp tục.

"Vào trước ngày thi đấu thứ ba Barty Crouch đã gặp Voldemort, người mà ông ta cho rằng đó là Rodolphus Lestrange đang muốn trả thù cho chủ nhân mình. Bọn chúng đã đưa cho ông ta chiếc cúp giả để tráo với cúp thật. Ông ta giả trang thành Cedric Diggory là để đảm bảo không ai chạm vào cúp trước cháu trong mê cung." James nói.

"Giám ngục" Harry đột nhiên nghĩ tới một chuyện. "Giám ngục trong đêm diễn ra Quidditch World Cup bị trục xuất và lại xuất hiện trong rừng Đen, tất cả đều nhắm vào tôi. Bọn chúng muốn bắt tôi nhận 'nụ hôn của giám ngục' hút sạch linh hồn biến tôi trở thành một cái vỏ rỗng vô tri. Tên Voldemort giả đó muốn cơ thể của tôi."

Lily hít sâu một hơi hoảng loạn kêu lên. "Chúng ta phải bảo vệ Harry. Không được để tên đó đụng vào thằng bé."

James và Sirius đều trầm trọng gật đầu, vì đặc trưng nghề nghiệp bọn họ đã bắt đầu nghỉ tới tất cả những phương pháp bảo vệ mức độ cao nhất chỉ dành cho các chính khách cấp cao của Bộ pháp thuật.

Chỉ là...

"Harry... tại sao cháu lại cười như thế?" Remus nhìn nụ cười rạng rỡ như gió xuân nở trên mặt cậu khó hiểu hỏi.

"Không có gì." Harry cười càng tươi hơn. "Chỉ là một cái khung tranh. Dã tâm cũng thực lớn." Muốn cướp cả cơ thể cậu cơ đấy, ngay cả Voldemort thật cũng chỉ muốn chút máu mà thôi.

"Ngông cuồng" Snape gõ vào trán cậu một cái.

"Nếu đã biết được kẻ thù thì việc tìm ra phương pháp để tiêu diệt gã cũng dễ hơn." Cậu xoa xoa đầu cười hì hì.

"Làm sao để tiêu diệt một bức tranh?" Sirius gãi đầu.

"Đầu tiên phải tìm được bản thể của Voldemort, tức là cái khung tranh. Sau đó bắt buộc gã trở về bản thể. Đến lúc đó chúng ta chỉ cần phá hủy khung tranh đó là được." Dumbledore vuốt râu nói.

"Các người nói thì dễ, biết tìm cái khung tranh đó ở đâu bây giờ? Một điểm yếu như thế gã chắc chắn không thể trưng ra cho ai muốn làm gì thì làm." Lucius dội một gáo nước lạnh.

"Mọi người còn nhớ cái búi sắt vừa rồi chứ? Tôi đã ếm bùa lú lẫn lên nó để nó trở về với chủ nhân. Sau đó tôi kết nối tầm nhìn với búi sắt đó và đây là những gì tôi thấy." Harry lại rút thêm một sợi ký ức đặt vào quả cầu thủy tinh.

James nhìn dãy hành lang cũ nát cùng căn phòng treo hàng ngàn bức tranh giống nhau trong quả cầu trầm ngâm suy luận. "Trông thì có vẻ như đây là một dinh thự có tuổi đời hàng trăm năm rồi. Loại thảm lót sàn đó được dệt từ lông của Mooncalf, không phải là thứ mà một căn nhà của muggle có được. Đây là dinh thự của phù thủy, đặt giả thiết căn nhà này nằm trong phạm vi lãnh thổ nước Anh thì nơi phù hợp với mô tả không nhiều đâu."

"Chú James, hiện tại dinh thự của nhà Lestrange Bộ xử lý như thế nào rồi ạ?" Harry thắc mắc.

"Cũng thế thôi." James nhún vai. "Chẳng có gì nhiều để đám kền kền đó vơ vét."

"Cháu có thể đến đó xem được không? Có vài thứ cháu muốn xác nhận." Cậu hỏi.

"Được, nhưng cháu không được đi một mình. Đợi đó chú sẽ sắp xếp." Anh đồng ý.

"Cảm ơn chú." Harry mỉm cười.

"Hôm nay tới đây thôi. Dù sao hôm nay cũng là sinh nhật của Harry, đừng nên phá hỏng ngày vui này chứ." Dumbledore gật gù lên tiếng.

"Phải đấy có chuyện gì thì từ từ tính, chúng ta ra ngoài thôi nào." Sirius vỗ tay.

Tuy trong lòng mỗi người đều nặng trĩu những nghĩ suy nhưng bọn họ đều là người trưởng thành, biết khi nào nên gạt mọi thứ sang một bên để tận hưởng những niềm vui trước mắt.

Harry đứng dậy đi về phía cửa, nhưng trước khi tháo chốt cậu quay đầu lại nhìn Lucius.

"Ngài Malfoy, lần trước ngài đã nói ngài còn nợ tôi một ân tình."

"Cậu muốn tôi giúp đỡ Hội Phượng Hoàng?" Lucius nói với giọng điệu quả nhiên.

"Không, tôi muốn ông đừng nhúng tay vào việc này, né càng xa càng tốt." Cậu lắc đầu.

"Tại sao cậu lại giúp tôi?" Ông nhíu mày khó hiểu.

"Tôi không giúp ông hay nhà Malfoy, tôi chỉ muốn những đứa trẻ như Draco sẽ không bao giờ bị bắt buộc làm những việc mà nó không muốn mà thôi." Cậu nói.

Lucius nhìn Harry thật sâu rồi đặt tay lên ngực cúi đầu hành lễ cung kính từ tận đáy lòng, "Như cậu muốn."