[HP][Snarry] Đôi Mắt Hoàng Kim

Chương 91: Phòng ngủ



Đúng như lời Harry đã nói, đây là một căn phòng thần kỳ có thể kéo dãn thời gian. Bọn họ đã ở trong thảo luận rất lâu nhưng khi ra ngoài thì Hagrid cũng chỉ vừa mới kịp quay đầu lại khó hiểu vì sao cánh cửa lại đóng.

"Thật xin lỗi bác Hagrid, những cánh cửa lâu lâu lại thích đóng sầm lại như thế này." Harry cười nói.

"Ồ không sao, nói thật bác đã quen với việc này rồi, những cánh cửa ở Hogwarts cứ như vậy suốt mà." Hagrid không hề nghi ngờ gì mà còn gật gù đồng tình với lời Harry.

Cả căn nhà đột nhiên rung lên bần bật khiến người khác phải hoảng hốt, đám nhóc sợ hãi hét to, tiếng la động đất vang lên tứ phía.

"Shhh... shhh... Lucy ngoan nào, thật xin lỗi mà." Harry vội vuốt ve bức tường gỗ trấn an căn nhà đang giận dỗi.

Cơn rung lắc dần bình ổn lại, nhưng có lẽ nó vẫn còn khó chịu nên vươn một sợi dây cột rèm cửa gần đó với cái tua rua bằng lông đập bộp bộp lên người Harry.

"Thật đúng là một ngôi nhà thú vị, nhóc có muốn giới thiệu nó với Hogwarts không?" Sirius bỗng nảy ra một ý tưởng. "Biết đâu đấy mùa xuân sang năm chúng ra sẽ có vài chiếc lều nhỏ trong sân trường."

Vừa dứt lời toàn bộ rèm cửa bằng lụa trắng xung quanh đều chuyển sang màu hồng nhạt như gò má thiếu nữ đang thẹn thùng.

"Sau đó nhóc có thể cho chú một cái được không?" Y ghé vào tai Harry thì thầm với âm lượng không nhỏ cho lắm.

Sợi tua rua đang làm nũng trên vai Harry đột nhiên dựng đứng lên ngay lập tức đổi mục tiêu sang cái tên đang nói chuyện vớ vẩn này.

"Úi... úi... xin lỗi mà. Ta sai rồi ta không lấy lều nhỏ nữa đâu." Sirius vội vã nhảy ra xa.

Snape đi lướt qua quăng cho y một cái liếc nhìn khinh bỉ. "Đáng đời."

Thằng nhóc Harry từ đâu chạy đến bám vào người anh trai hỏi nhỏ. "Thật sự có lều nhỏ hả anh?"

"Đừng tin lời chú ấy." Cậu búng trán nó. "Chúng ta đi thôi còn nhiều căn phòng thú vị để xem lắm."

Bộ trưởng và Umbridge tiếc nuối dời ánh mắt đang dính trên đống quặng vàng để đi theo đoàn người, cả hai cũng chẳng mảy may để ý cánh cửa căn phòng mà họ vào vừa rồi đã đóng lại trong khoảng vài chục giây đồng hồ ngắn ngủi.

Harry đưa mọi người đi xem căn phòng mô phỏng rừng rậm nơi cậu nuôi kha khá những sinh vật huyền bí như con Demiguise trông hệt như loài khỉ không đuôi biết tàng hình, chim Augurey có một bộ lông màu đen ánh xanh lá và chiếc mỏ sắc nhọn nhưng lại cực kì nhút nhát thích trốn trong chiếc tổ hình giọt nước trên bụi mâm xôi, đám Mooncalf hiền lành với bộ lông màu xám xõa tung mềm mại,... Đây quả thực là căn phòng mà Hagrid và mấy đứa nhóc nhà Weasley thích nhất.

Khi đã dạo qua được gần như mọi nơi trong nhà, đoàn người chuẩn bị xuống tầng để chuẩn bị cho bữa tiệc sinh nhật.

"Hem hem" Tiếng húng hắng nũng nịu lại vang lên.

"Cậu Potter, tôi tin rằng còn một căn phòng mà chúng ta chưa xem qua." Umbridge giơ ngón tay béo múp chỉ về phía cuối hành lang lầu 1.

"Đó là phòng ngủ của tôi." Cậu nói.

"Chúng ta đã đi tham quan cả căn nhà không lý nào lại bỏ sót một căn phòng. Cậu nói có phải không?" Bà ta chúm chím cười.

"Một phụ nữ chưa chồng như cô sao lại muốn đi vào phòng ngủ của một cậu trai trẻ như thế chứ?" Bà Pomfrey không thể tin nổi thốt lên.

"Cậu ta chỉ là một đứa trẻ con. Mà tôi cũng đâu có vào một mình, phải không Bộ trưởng?" Umbridge nghiêng đầu tỏ vẻ ngây thơ nháy mắt với Fudge.

"Đúng vậy." Ông ta tuy rằng ghê tởm tới mức nổi hết cả da gà nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

"Trừ phi cậu có điều gì mờ ám phải che giấu." Umbridge kéo dài giọng.

"Bà nói cái gì?" James tức giận bước lên.

Harry vươn tay cản anh lại, khóe miệng cong lên thành một độ cung hoàn hảo, trong đôi mắt không hề có chút độ ấm. "Không sao. Tôi cũng không có gì phải che giấu."

Phòng ngủ của Harry ngoài ý muốn lại vô cùng đơn giản, không có nhiều vật dụng trang trí cầu kỳ gì đáng nói, ở giữa phòng là một chiếc giường bốn trụ bằng gỗ lớn, hai bên là tủ đầu giường nhỏ, phía trên đặt một vài quyển sách và một cây đèn ngủ hình hoa linh lan. Chứng tỏ Harry thường hay có thói quen đọc sách trước khi đi ngủ. Trong phòng có cửa sổ bằng kính lớn cao từ trần nhà xuống tận sàn, từ nơi này có thể nhìn thấy những ngọn đồi trồng đầy hoa oải hương màu tím trải dài tới tận chân trời.

"Đó là...?" Vừa vào phòng là James đã chú ý ngay đến những hình vẽ trên bức tường đối diện giường ngủ.

"Cây gia phả." Nhóc con Harry hưng phấn kêu to chạy lại xem xét rồi nhảy cẫng lên. "Ba ơi! Ông tổ Felix Potter."

"Đúng là ông tổ Felix Potter, ba đã nói mà." James đi tới nhìn cái tên trên cùng của cây gia phả cười lớn.

"Anh, như vậy chúng ta chính là người thân?" Harry hỏi, nó vẫn ghim trong lòng câu phủ nhận của cậu hai năm trước.

"Ừ, chúng ta là người thân." Harry buồn cười xoa xoa mái tóc bù xù của nó.

"Em biết mà... hức... em biết mà." Harry nhào tới ôm chặt anh trai vào lòng gào to.

Niềm vui của Harry cảm nhiễm tới những người xung quanh, ai cũng thật là cảm động cá biệt Hagrid còn xúc động tới mức bật khóc nức nở.

"Đây chính là cây sinh mệnh?" Trong khung cảnh ấm áp ấy một giọng nói ngọt ngấy vang lên phá nát bầu không khí.

Umbridge không quan tâm tới những ánh mắt khó chịu từ bốn phương tám hướng bắn tới, bà ta bức thiết nhìn chằm chằm vào hình vẽ cây cổ thụ to lớn dát vàng phía trên cùng của bức tường. Dưới gốc cây là bóng dáng của một người đàn ông thể hiện qua phần chạm rỗng, cũng chính là người mà Harry và James vừa mới nhắc tới, Felix Potter.

"Đúng vậy, trong lúc bị lạc trong đầm lầy Polesie, ông ấy vô tình tiến vào nơi cây sinh mệnh tọa lạc. Được ngài cứu sống và trở thành người đầu tiên trong tộc cây sinh mệnh." Harry đáp.

"Như vậy tức là cây sinh mệnh đang ở đầm lầy Polesie?" Fudge hưng phấn hỏi.

"Không, cây sinh mệnh mọc trong một không gian tách biệt chỉ có đôi lúc ngẫu nhiên trùng lặp với thế giới này mới khiến tổ tiên của tôi may mắn gặp được mà thôi." Harry lắc đầu nói.

"Thật sự?" Fudge nghi ngờ nhìn cậu.

"Ngài cứ việc đến đầm lầy Polesie tìm thử." Harry thản nhiên cười.

"Harry, vì chuyện này nên cháu mới phải giữ bí mật thân phận của mình đúng không?" Lily đến cạnh Harry lo lắng liếc nhìn Fudge và Umbridge.

"Dù sao thì giờ ai cũng biết rồi." Cậu nhún vai tỏ vẻ chẳng sao cả.

Trong khi những người lớn còn đang kèn cựa nhau thì lũ trẻ tò mò tiến lại gần quan sát cây gia phả. Thay vì để ý đến sắc mặt của Bộ trưởng tụi nó lại càng thích những câu chuyện truyền kì mang hơi hướng cổ tích trên tường hơn.

"Nhìn xem, ở đây có khắc sử thi về cuộc đời của các vị tiền bối nhà Potter này." Hermione hưng phấn tiến lên đọc những dòng chữ trên tường bên cạnh còn có tranh minh họa. Cô bé đọc to những vần thơ.

Người anh hùng băng qua núi rừng uy nghi

Đến tận cùng trời nơi vầng dương an nghỉ

Leviathan vị vua của biển cả

Với đôi mắt rực cháy như ánh bình minh

Hơi thở đầy lửa và da thịt cứng như đá tảng

Canh chừng tòa tháp cao vút

Nàng công chúa nhỏ mơ màng trong giấc ngủ

Ơi! Chàng kị sĩ dũng cảm

Với phép thuật màu nhiệm

Anh chiến thắng thần rồng độc ác

Đưa nàng về với tổ quốc thân yêu

"Oa, sau đó thế nào? Ông ấy và công chúa lấy nhau sống hạnh phúc mãi mãi về sau phải không?" Ron reo lên.

"Không" Mặt Hermione hơi co rút. "Vị anh hùng quay trở lại sống hạnh phúc với con rồng."

"Cái gì cơ?" Mặt nó chưng hửng.

"Sống với rồng? Tổ tiên của em ngầu quá Harry." Fred và George đồng thanh hú lên.

"Thực ra một cô rồng cũng không tệ đâu." Hagrid gật gù lên tiếng.

"Leviathan là con rồng duy nhất sống ở nơi tận cùng thế giới và nó là con đực." Hermione quay đầu nhìn ông.

"Hả?" Hagrid ngơ ngác.

"Anh Harry đã nói là có huyết thống của Leviathan mà." Thằng nhóc Harry nói với vẻ đương nhiên.

"Nhưng mà nó là con đực." Hermione vẫn cứ rối rắm.

Khóe môi Harry giựt giựt nhìn bộ sử thi trên bức tường, Merlin rốt cuộc ông có biết ông viết cái gì không hả?

"Có ai muốn xem bộ sưu tập chổi bay của anh không?" Cậu lảng sang chuyện khác.

"CÓ" Tiếng hô vang dội của đám nhóc vang lên trong đó còn xen lẫn giọng của James và Sirius.

Harry vội vã kéo đám người rời xa bức tường vớ vẩn này đi vào một căn phòng khác thông với phòng ngủ.

Cô nhóc Ginny trước khi đi còn chép miệng. "Hóa ra là do di truyền."

Harry vừa mở cửa đám nhóc đã ùa vào trầm trồ trước những cây chổi được treo trên tường, có những cây đã cũ lắm rồi được lồng trong tủ kính bên dưới ghi rõ nó được sản xuất năm nào và những câu chuyện thú vị xoay quanh.

Đến cả Draco cũng quăng luôn hình tượng mà há hốc mồm, mắt tròn mắt dẹp trước bộ sưu tập đồ sộ ở đây. Tất cả các loại chổi từ bình thường đến quý hiếm, từ những loại có thể dễ dàng mua trong cửa tiệm đến những cán chổi dành riêng cho thi đấu, có vài loại ngay cả người có nghiên cứu sâu về Quidditch như James cũng chưa thấy qua bao giờ.

"Nimbus 2000, Nimbus 2001... Tia chớp!!!!" Harry gào to chạy lại. Mỗi lần đi qua Tiệm cung cấp trang thiết bị Quidditch nó đều phải dừng lại thật lâu để chiêm ngưỡng cán chổi này.

Điều khiến người ta phải ngạc nhiên chính là chổi ở đây được sắp đặt theo thứ tự thời gian ra mắt. Cây tia chớp đã là sản phẩm mới nhất trên thị trường hiện tại rồi nhưng ở đây bên cạnh nó còn có thêm 3 cán chổi khác theo thứ tự là tia chớp 1, tia chớp 2, tia chớp 3.

"Sao có thể?" James và Sirius đứng trước ba cây chổi không thể tin nổi vào mắt mình.

"Ba cán chổi này được cải tiến dựa trên cây tia chớp, tốc độ tăng lên 20% nhưng độ ổn định không tốt lắm. Khi đạt đến vận tốc tối đa chúng hơi rung lên làm giảm đi độ chính xác khi thực hiện động tác rẽ ngoặt trên không trung." Harry lại gần giải thích.

"20% so với cây tia chớp? Nhóc đùa à?" Sirius nhướng mày.

"Không" Cậu quả quyết.

"Anh! Anh! Anh! Cho em mượn bay thử nhé." Nhóc con Harry nhào đến chỉ vào cây tia chớp 1.

"Không được." Cậu lắc đầu.

"Đi mà! Đi mà!" Nó mở to đôi mắt nhìn Harry năn nỉ bên cạnh còn có cả James và Sirius. Sáu con ngươi đen, nâu, xanh cứ long la long lanh dòm chừng làm cậu thật bất đắc dĩ.

"Không được" Cậu vươn tay búng vào mũi nó.

"A~" Ba tiếng thở dài thất vọng vang lên.

"Đó là với Harry, chú James và chú Sirius cứ tự nhiên." Cậu nháy mắt tinh nghịch.

"Yes" James nhảy cẫng lên như một đứa trẻ. Anh lấy cây tia chớp 1 ném cho Sirius cây tia chớp 2. "Lâu lắm rồi cậu không đua với mình. Dám đấu một ván không?"

"Anh lại sợ chú quá cơ." Sirius chụp lấy chấp nhận thách đấu.

"Anh~" Harry nhìn ba mình hâm mộ lại quay đầu kéo dài giọng gọi anh trai.

Cậu khoác tay lên vai nó. "Ngoại trừ mấy cây tia chớp 1, 2, 3 em có thể lấy cây nào em muốn."

"Thật ạ?"

"Ừ" Harry cười gật đầu rồi quay lại nói với những người đang tham quan phía sau.

"Bữa trưa còn một chút nữa mới bắt đầu. Mọi người có muốn cưỡi chổi giải trí một chút không?"

"Có" Đám nhóc con đồng thanh hô.

Harry nhào ngay tới cây tia chớp vừa cầm lấy thì có một bàn tay khác cũng đồng thời vươn tới.

"Malfoy, buông ra. Tao nhớ mày có một cây Nimbus 2001 rồi mà." Harry bất mãn.

"Thì sao? A Malfoy Gets What A Malfoy Wants" Draco hất cằm.

Trong lúc hai đứa nó giằng co thì mấy đứa nhỏ khác đã chọn được cho mình một cây chổi thích hợp nhảy lên rồi bay ra khỏi phòng qua 2 cánh cửa sổ lớn.

"Mấy đứa không được làm hư chổi đấy nhé." Molly hét với theo hai đứa sinh đôi nhà bà.

"Ôi trời, thầy đã quá tuổi cho những hoạt động kích thích này rồi. Có lẽ thầy sẽ ngồi một chỗ ngắm cánh đồng hoa oải hương tuyệt đẹp ngoài kia thôi." Dumbledore vuốt râu gật gù.

"Vậy chúng ta đi xuống nào." Harry tiến lại đỡ lấytay ông cười nói.