[HP][Snarry] Đôi Mắt Hoàng Kim

Chương 92: Bữa tiệc sinh nhật



*Thận béo: Chương này có tí nước thịt... hị hị hị

Cuộc đọ sức giữa James và Sirius diễn ra rất kịch tính phần thắng cuối cùng nghiêng về phía James một cách sát sao. Đám nhóc nhà Weasley thuần túy chỉ cần bay vòng vòng trên cao cũng đã đủ thỏa mãn rồi. Dumbledore cùng các vị giáo sư ngồi uống trà trước hiên nhà vui vẻ nói chuyện. Lucius và Fudge thảo luận về những vấn đề ngoại giao gần đây, Percy đứng phía sau rất ra dáng trợ lý cầm sổ tay ghi chép lại những gì hai người nói. Umbridge thì cứ đứng thập thò nhìn quanh ngôi nhà không biết đang nghĩ cái gì, đôi mắt đảo tới đảo lui láo liên làm người ta thật khó chịu.

Harry cùng Lily và Molly đang dọn bàn ăn trong bếp.

"Tất cả chỗ này đều do một mình cháu làm sao? Đứa nhỏ này thật là, cháu bị thương nặng mới bình phục sao lại vất vả như vậy chứ. Cứ cho chúng ta một ít salad là được rồi." Molly nhìn chỗ thức ăn trên bàn bếp mà lắc đầu không đồng tình.

"Mời khách đến nhà sao chỉ đãi salad được chứ." Cậu vừa múc món soup rau củ ra tô vừa nói.

"Đáng ra cô nên đến sớm hơn để giúp đỡ mới phải." Lily vung đũa phép sắp xếp những đĩa đồ ăn đầy ắp lên bàn.

"Thực sự không cần đâu mà. Được nấu ăn cho mọi người cháu vui lắm" Harry cười híp mắt.

"Cháu đó nha." Cô cưng chiều búng ngón tay lên trán cậu.

"Hì hì"

Có tiếng bước chân vang lên tiến vào phòng bếp. Harry nghe thấy thanh âm, trên mặt liền tươi cười, cậu không cần quay đầu cũng biết đang đứng sau mình chính là Snape.

"Đến giờ uống thuốc rồi." Hắn cầm trên tay một chiếc ly thủy tinh còn tỏa khói đưa đến bên môi Harry.

Cậu nhíu mi uống hết rồi phàn nàn. "Em còn phải uống bao lâu nữa? Rõ ràng cô Pomfrey đã nói em không sao."

"Poppy nói cháu không sao không có nghĩa là cháu không cần uống thuốc bổ. Ngoan ngoãn nghe lời Severus biết không?" Lily ở bên cạnh nhìn Harry nhăn mày tuy đau lòng nhưng vẫn khuyên nhủ cậu uống thuốc.

Bữa trưa rất nhanh chóng được bày lên, Molly đi gọi đám nhóc đang chơi đùa hăng say và nhóm người lớn đến sân sau.

"Ginny, Percy, Fred,..." Molly như thường lệ điểm danh hết đám con nhà mình để chắc chắc bà không bỏ sót đứa nào. "Ron, miệng con sao thế?"

"Không... không sao. Con bị muỗi cắn thôi." Nó bịt mồm lắc đầu nguây nguẩy.

"Mùa hè đúng là nhiều muỗi để về mẹ tìm thuốc mỡ bôi cho con." Molly cũng không nghĩ nhiều quay trở vào. Ở sau lưng bà, Ron trừng mắt oán trách tên đầu sỏ nào đó còn đang mang vẻ mặt chưa thỏa mãn liếm mép phía trước.

Bàn ăn dài được đặt dưới bóng râm của một cây óc chó cổ thụ to lớn ở sân sau. Khi tất cả đã yên vị, Harry nâng ly đứng lên mỉm cười.

"Hôm nay cám ơn hiệu trưởng Dumbledore, các vị giáo sư, các bạn và đặc biệt là ngài Bộ trưởng và quý cô Umbridge đã đến chung vui cùng em trong ngày sinh nhật. Chúc mọi người luôn hạnh phúc, bình an, thành công trong cuộc sống."

"Cùng nâng ly vì sinh nhật của con đỡ đầu của tôi Harry Potter và người bạn mới của tôi Harry Potter nào." Sirius vui vẻ giơ cao ly rượu hô lớn.

Tất cả cùng nhau giơ cao ly của mình cùng hô "Chúc mừng sinh nhật."

Harry nhìn nhóc con Harry ngồi cạnh mình. "Chúc mừng sinh nhật, Harry"

Nó đứng lên khoác lấy vai cậu. "Chúc mừng sinh nhật chúng ta mới đúng. Sau này em với anh vẫn cứ tổ chức sinh nhật chung như thế này nhé."

"Được" Harry mỉm cười gật đầu.

"Cả hai trông giống hệt nhau nếu không phải Harry lớn hơn một tuổi tôi đã nghĩ hai đứa là song sinh đấy." Remus cười nói.

"Chứ còn gì nữa. Ngay cả quả cầu giám định huyết thống cũng cho rằng thằng bé là con trai mình đấy." James gật mạnh đầu.

Bàn tay cầm ly của Harry khựng lại giữa không trung, nụ cười cương cứng trên khóe miệng. Snape liếc nhìn cậu ngay lập lức lên tiếng.

"Nghĩ hay quá nhỉ Potter, nhìn lại cây gia phả đi tính ra Harry ngang hàng với ông đấy."

"Sao cơ?" James đơ người.

"Vậy sau này em phải gọi anh bằng chú sao? Không muốn đâu." Thằng nhóc Harry dẩu môi.

"Sự thật là sự thật, không phải cứ muốn là có thể thay đổi được." Snape âm trầm nói.

"Không sao, hai nhánh Potter đã tách ra lâu lắm rồi. Em có thể gọi anh nếu em muốn." Harry xoa đầu nó.

"Như thế bối phận có chút loạn nhỉ?" Giáo sư McGonagall ngẩng đầu lên bình luận.

"Bối phận nhà Potter vốn dĩ đã loạn rồi. Cứ nhìn Sirius mà xem, theo lý mà nói cậu ta chính là anh họ của Harry nhưng cuối cùng lại trở thành cha đỡ đầu của thằng nhỏ." Bà Pomfrey buồn cười thêm vào.

"Thật sao ạ? Cha đỡ đầu chính là anh họ của con sao ba?" Thằng nhóc gặng hỏi James.

"À thì..." Anh gãi đầu. "Hình như đúng là vậy lúc đó ba cũng không để ý lắm."

Nhìn gương mặt rối rắm của James cùng vẻ hoảng hốt của Harry, xung quanh vang lên nhiều tiếng phì cười trêu chọc. Lucius nhấp một ngụm rượu nhướng mày nhìn nụ cười gượng gạo của Harry, ông có cảm giác cậu không thích đề tài này cho lắm. Lucius đặt ly xuống lấy khăn ăn chấm nhẹ khóe môi, biết xem xét thời thế luôn là điểm mạnh của Slytherin, lần này để ông giải vây giúp cậu ta đi.

"Cậu Potter, tôi được nghe nói cậu chính là bậc thầy HBP bí ẩn. Bộ pháp thuật đã luôn tìm kiếm người đã giúp đỡ các bệnh nhân chịu di chứng của lời nguyền không thể tha thứ để trao tặng huân chương Merlin đệ nhị đẳng vì những đóng góp của cậu. Phải không Bộ trưởng?"

"Đúng vậy" Fudge miễn cưỡng gật đầu, ông ta có chút không cam lòng hỏi thêm. "Tôi có thể biết HBP là viết tắt của chữ gì hay tên của ai không?

"Half Blood Prince, cũng là người đưa ra ý tưởng về loại thuốc này." Harry trả lời. "Về huân chương gì đó thì không cần thiết đâu. Dù sao nó cũng không phải do tôi sáng tạo ra, tôi chỉ hoàn thiện theo ghi chép của người đó thôi."

"Một người chưa xây dựng được công thức, chưa tối ưu hóa dược tính cũng như độ ổn định thì chưa được tính là sáng tạo ra độc dược mới." Snape nhìn Harry.

"Nhưng việc đó không có nghĩa là em có thể dùng công sức của người đó để nhận bất kì lợi ích hay danh tiếng nào. Như thế là không đúng." Cậu lắc đầu.

"Nếu như người đó không để ý thì sao?" Snape hỏi.

"Em có." Cậu cố chấp nói.

Trong lúc Harry và Snape mắt to trừng mắt nhỏ thì Lucius gãi cằm suy nghĩ. Half Blood Prince? Ông thề rằng đã từng nghe cái tên này ở đâu rồi.

"Cậu Potter, vậy người mà cậu nói. Ngài Half Blood Prince đó là ai vậy?"

"Là người thầy đã dạy vỡ lòng độc dược cho tôi." Cậu đáp.

"Ồ? Một người đã dạy nên một bậc thầy độc dược chắc chắn cũng là một bậc thầy. Không biết tôi có được vinh hạnh để diện kiến ngài ấy không?" Lucius nhướng mày.

"Đáng tiếc, ông ấy đã mất rồi." Cậu nhẹ cười.

Đôi mắt đen thâm trầm lướt qua vẻ mặt hoài niệm của Harry, Snape mím môi không biết nghĩ đến gì đó mà siết chặt tay.

"Half Blood? Xem ra một quý tộc như cậu có mối quan tâm đặc biệt với những... ừm cậu hiểu ý tôi chứ?" Fudge ám chỉ.

"Máu lai, ý ngài là vậy? Nói thật thì trên thế giới này không có một người nào có huyết thống pha tạp hơn tôi đâu. Từ sinh vật huyền bí đến phù thủy và Muggle. Ngài có thể gọi tôi là tạp chủng nếu ngài muốn." Harry nhếch môi.

Soạt!

Vài chục con mắt ngay lập tức hướng thẳng vào người Fudge như đang cảnh cáo, ông thực sự dám gọi như thế thử xem?

Fudge vội vã lau mồ hôi túa ra trên trán, lòng thầm kiêng kị thiếu niên nhìn qua có vẻ ôn hòa vô hại trước mắt. Cậu ta còn đáng gờm hơn cả Dumbledore, một phù thủy mạnh mẽ, nhận được nhiều sự ủng hộ như vậy. Nhất là cậu ta còn quá trẻ còn có tương lai vô hạn phía trước.

Ngoài đoạn nhạc đệm không thoải mái này, bữa tiệc sinh nhật diễn ra suôn sẻ như dự kiến. Ron còn lớn tiếng khen ngợi món thịt bò nướng của Harry còn ngon hơn ở Hogwarts và nhận được rất nhiều lời đồng tình.

Hoàng hôn dần buông xuống, cũng đến lúc các vị khách phải ra về. Harry cầm trên tay một chiếc giỏ đan bằng mây, bên trong có rất nhiều vòng tay được kết thành từ những hạt óc chó lớn bằng đầu ngón út.

"Cám ơn mọi người đã đến dự bữa tiệc thân mật với tôi ngày hôm nay, đây là món quà nhỏ tôi tự làm xin mọi người đừng chê."

"Oa, đây là hạt của cây óc chó mọc ở chỗ chúng ta ăn trưa phải không ạ?" Hermione hưng phấn ngắm nhìn.

"Đúng vậy." Harry mỉm cười gật đầu.

Ginny cũng chạy lại, mấy cô bé luôn có niềm đam mê với những món trang sức nho nhỏ như thế này.

"Dễ thương quá. Cám ơn cháu nhé." Molly lấy cho bà và chồng mỗi người một chiếc và đeo ngay lên cổ tay.

Harry chìa cái rổ ra để mỗi người có thể tự lấy, Draco đứng ở xa còn đang bĩu môi chê bai mấy cái vòng mộc mạc đó trong lòng.

"Ối" Umbridge vừa cầm một chiếc vòng lên liền cảm thấy bỏng rát phải buông ngay ra.

Snape, Dumbledore, James, Lily, Sirius, Remus, Lucius nghe tiếng đồng loạt quay đầu nhìn chằm chằm bà ta.

"Thực xin lỗi, là lỗi của tôi thưa quý cô. Tôi đã không mài các góc cạnh của hạt óc chó cẩn thận đã làm cô bị thương rồi." Harry tiến lên chân thành hối lỗi. Cậu giao chiếc rổ cho Snape nhanh chóng mở tủ và lấy ra một chiếc hộp bọc nhung trông rất sang trọng. "Tôi rất áy náy. Xin hãy nhận lấy món quà nhỏ này thay cho câu xin lỗi của tôi."

Mắt Umbridge sáng lên khi nhìn thấy chuỗi ngọc trai trắng bóng với móc khóa bằng vàng lấp lánh trong hộp. "Cậu thật là bất cẩn, là một quý cô hào phóng đương nhiên là tôi sẽ chấp nhận lời xin lỗi của cậu rồi."

Fudge nhìn chuỗi hạt quý giá lại so với cái vòng chẳng đáng tiền trong tay có chút ghen tị nhưng vì mặt mũi lại không thể so đo với phụ nữ nên đành hậm hực quay đi.

"Bác rất thích món quà của cháu Harry. Quan trọng là ở tấm lòng chứ không phải giá trị." Molly lên tiếng thể hiện quan điểm của cả nhà Weasley.

Hermione ở bên cạnh cũng gật mạnh đầu.

"Cảm ơn bác." Harry ôn hòa cười.

Lucius vân vê chiếc vòng trong tay nghĩ nghĩ rồi liếc qua Draco. "Rồng nhỏ, đeo vào. Đây chính là tấm lòng của cậu Potter không được tháo ra."

Không chỉ có Draco mà ông Arthur đứng bên cạnh gần như không thể tin nổi há hốc miệng nhìn Lucius như một kẻ mất trí.

"Nếu ngài thích có thể lấy thêm một chiếc cho phu nhân Malfoy. Mong là bà ấy không chê." Harry nói với Lucius.

"Tôi thay mặt vợ tôi cảm ơn cậu trước." Lucius khẽ cúi đầu.

Blaise trông thấy Lucius như vậy lờ mờ nhận ra gì đó, tuy không biết chiếc vòng này có gì đặc biệt nhưng cậu cảm thấy chắc chắn nó không chỉ là chiếc vòng xỏ bằng vài hạt óc chó tầm thường.

"Anh Harry, mẹ của em cũng rất thích những món đồ nho nhỏ như thế này. Em có thể lấy thêm 1 cái không?"

"Được chứ." Harry rất vui lòng đưa cho Blaise.

Sau khi mỗi người đều có được vòng tay, Harry và Snape tiễn họ đến tận cửa.

"Khoan đã, sao cậu vẫn chưa đi?" James nhíu mày nhìn Snape.

"Tôi phải chăm sóc Harry." Hắn trả lời.

"Hay là tôi cũng nên ở lại chứ nhỉ?" Anh cảnh giác nhìn hắn.

"James, đi thôi." Lily nắm lấy cổ áo James xách đi.

"Vợ ơi, nhưng mà..." Anh la ó.

"Cô chú đi nhé." Lily híp mắt vẫy tay với hai người rồi khởi động khóa cảng biến mất.

Nhìn khoảng sân lại trở nên yên tĩnh vắng vẻ như mọi ngày, Harry thở dài nhào vào lòng Snape lí nhí nói tiếng cảm ơn với âm lượng còn nhỏ hơn tiếng muỗi bay. Snape không nói gì chỉ trầm mặc xoa mớ tóc bù xù của cậu cũng không biết có nghe được hay không.

...

Ánh trăng sáng tỏ rọi qua ô cửa sổ lớn rải lên dung nhan trầm tĩnh ngủ say trên giường một lớp huỳnh quang bàng bạc. Bóng dáng Snape hòa vào trong màn đêm chăm chú ngắm nhìn thế giới của hắn. Đây là một thói quen mới của Snape được tạo thành từ ngày thi đấu cuối cùng đó. Hắn chăm sóc cho cậu, mỗi tối hắn đều phải xác nhận cậu vẫn sống, vẫn còn thở, vẫn còn chân chính tồn tại mới có thể trở về nhà ở Spinner's End. Tối nay hắn dừng lại lâu hơn thường lệ, trăng cũng đã lên đến giữa trời Snape mới nhúc nhích thân thể. Hắn thoáng liếc qua cái gia phả rõ ràng cách đây một năm chưa hề xuất hiện trên tường rồi chuẩn bị rời đi nhưng có người không cho phép hắn làm điều đó. Một bàn tay từ trong chăn vươn ra nắm lấy áo chùng của Snape kéo mạnh khiến hắn lảo đảo ngã xuống giường đè lên thân thể của Harry.

"Ở lại với em đêm nay đi." Cậu vòng tay qua vai Snape và khẽ thì thầm vào tai hắn.

Trong bóng tối đôi mắt của Harry phản chiếu những tia sáng từ ánh trăng lấp lánh đẹp không bút mực nào tả xiết. Vuốt ve gò má mềm mại của Harry, Snape như có chút mê muội mà hôn xuống.

Harry ngoan ngoãn hé mở đôi môi để Snape tiến vào càng sâu. Đầu lưỡi của hắn như một con rắn trơn trượt dạo quanh vòm họng của cậu một lúc lâu sau đó mới dời trận địa đến khuôn cằm kiên nghị rồi tới cần cổ thon dài. Snape bồi hồi thật lâu trước xương quai xanh tinh xảo của Harry rải lên đó hàng loạt vết mút đỏ hồng. Tay hắn luồn vào chăn, ngón tay linh hoạt cởi từng cái nút áo ngủ của cậu xoa lên làn da trơn mịn dẻo dai.

Harry rên lên khe khẽ khi hàm răng của Snape cọ lên một bên núm vú nhạy cảm của cậu. Harry nắm chặt áo chùng của Snape ưỡn cao người như muốn kéo cơ thể đang dính chặt nhau của họ lại gần hơn nữa.

Đầu của Snape di chuyển dần xuống dưới rúc vào vùng bụng thơm thơm mềm mềm cảm nhận hơi thở dồn dập của cậu.

"Severus" Tiếng Harry nỉ non trở nên cao vút khi Snape ngậm lấy thứ nằm giữa hai chân.

Bàn tay của hắn bao lấy mông Harry kéo cậu vào sâu hơn rồi lại lùi ra hết lần này đến lần khác. Đầu lưỡi của hắn du tẩu từ dưới gốc đến tận ngọn đôi lúc lại chọc vào lỗ nhỏ khiến Harry thở hổn hển khoái cảm lên đến đỉnh điểm. Cậu phóng ra trong một lần Snape mút thật mạnh, trước mắt trở nên trắng xóa cơ thể thoát lực xụi lơ nằm trên giường. Snape khẽ liếm khóe môi nuốt xuống chất dịch màu trắng sữa đặt những nụ hôn nhỏ vụn lên gương mặt mơ màng của Harry.

Khi đã lấy lại tinh thần từ những cảm giác tuyệt diệu Harry vươn tay chạm vào đũng quần đã căng cứng của Snape nhưng lại bị hắn ngăn cản.

"Severus?" Harry nhìn hắn đầy thắc mắc.

Snape ngồi thẳng dậy, thở ra một cách nặng nhọc. Hắn cắn mạnh đầu lưỡi, hương vị rỉ sét lan tràn làm hắn tỉnh táo cố gắng khống chế con thú đang gào thét trong đầu.

"Ngủ đi, Harry" Snape đặt lên trán cậu một nụ hôn mềm nhẹ rồi dứt khoát rời đi không hề quay đầu lại.