[HP/TomHar] Trường Sinh Linh Giá

Chương 97: Ghen



Có H~ hehehe

============================================================

"Anh đang căng thẳng."

Nghe Harry đối diện giọng nói mang theo tiếng cười nhận xét, Tom chịu hết nổi nhếch khóe môi, nghiến răng, sau đó mới nhỏ giọng nói: "Còn em thì rất đắc ý, cậu Potter."

"Có thể ôm anh khiêu vũ, sao có thể không đắc ý?" Harry cười hì hì nói, hai tay đặt bên hông Tom, Tom phối hợp với nhảy, hai người hoán đổi vị trí, sau đó tiếp ôm nhau.

Màn khiêu vũ mở đầu kết thúc, càng lúc càng có nhiều cặp đôi lướt vào sàn nhảy, cảm nhận ánh mắt nhìn mình đã giảm bớt, Tom mới chậm rãi thả lỏng, trở lại bình thường.

Hắn nhìn vào đôi mắt xanh lơ cũng đang nhìn vào mắt mình, nhỏ giọng hỏi: "Em cảm thấy giáo sư Kent thế nào?"

"Có chút kỳ lạ." Harry mấp máy môi, "Ông ấy cho em cảm giác quen thuộc, nhưng quen thuộc thế nào em lại không nói được." Bước lướt, kéo lại, Harry mới nói tiếp: "Anh nghi ngờ ông ấy? Em thấy dường như ông ấy đối với ai cũng rất nhiệt tình, không giống như là có mục đích tiếp cận anh hay em."

"Ông ta tiếp cận em là vì ta cho cơ hội." Tom nhỏ giọng nói bên tai Harry, sau đó dừng bước ngay khi tiếng nhạc kết thúc, rồi đổi tư thế với Harry ngay khi một điệu nhạc khác vang lên, "Ta muốn em giúp ta nhận xét về người này."

Harry dưới sự chỉ huy của Tom có chút cứng ngắc nhảy một điệu chậm rãi, kinh ngạc ngẩng đầu: "Anh cho rằng ông ta là...?" Là ai hay cái gì cả hai người đều ăn ý không nói ra, "Vậy chúng ta nên tìm giáo sư Dumbledore mới đúng, thầy ấy mới..."

"Nếu như ông ta giỏi sao lại để kẻ kia ẩn núp ở Hogwarts nhiều năm như vậy." Tom cười lạnh, ôm Harry xoay người một cái, nhìn Dumbledore đang ôm một bà giáo khiêu vũ phía xa, "Ta cảm thấy ông ta dường như đã quên mất còn một quả bom bất cứ lúc nào cũng có thể phát nổ."

"Giáo sư Dumbledore không phải là người như thế." Harry nhỏ giọng nói, tầm mắt của nó đúng lúc đảo về phía Kent, "Về giáo sư Kent, em không dám khẳng định ông ta có phải là kẻ kia không. Dù sao, y rất giỏi ngụy trang."

"Cẩn thận tìm hiểu." Âm nhạc chậm lại, Tom nhẹ nhàng ôm thân thể Harry lắc lư theo điệu nhạc, "Dù sao chúng ta có rất nhiều thời gian, nhất định sẽ điều tra ra được. Nhưng nếu nói chuyện này cho Dumbledore cũng không sao."

"Giáo sư Dumbledore nhất định sẽ giúp đỡ chúng ta. Có thêm thầy ấy chắc chắn nhanh hơn chỉ có hai người." Harry nhỏ giọng nói tiếp, "Tại sao anh nghi ngờ ông ta?"

"Từ sau khi ta tới nơi này, ông ta trợ giúp ta không ít." Tom trầm ngâm nói: "Em nói xem, tại sao ông ta lại tốt với ta như vậy?"

"Trợ giúp? Trường Sinh Linh Giá?" Harry lập tức phản ứng, "Anh đã nói em nghiên cứu, Tom!"

Đáng chết!

Hắn không hề muốn thảo luận vấn đề này trong lúc khiêu vũ! Tom nghiến răng, đầu ngón chân truyền lên cảm giác đau đớn, "Harry, những chuyện ta đã đồng ý với em tuyệt đối sẽ không đổi ý."

"Xin... xin lỗi!" Harry lắp bắp xin lỗi, trong lúc luống cuống lại dẫm lên chân Tom lần nữa. "Chuyện đó, theo em thấy, chúng ta nên tìm nơi nào khác để nói. Trong lúc khiêu vũ..." Harry ngẩng đầu nhìn Tom, "Em thực sự không cố ý."

Vì để chuẩn bị cho màn khiêu vũ của các Quán quân Tam Pháp Thuật không bị mất mặt, Harry đã tập nhảy trong mấy tuần, nhưng nhảy những điệu khác thì nó thật sự không quen. Nếu như Tom muốn vừa cùng nó thảo luận về Trường Sinh Linh Giá vừa khiêu vũ, thì hắn phải hy sinh hai chân rồi.

Tom tính toán được mất, cuối cùng cắn răng, từ bỏ 'hưởng thụ' ôm Harry khiêu vũ, kéo nó vào một góc, thuận tay lấy hai ly đồ uống.

"Trường Sinh Linh Giá để em nghiên cứu..." Tom đưa một ly cho Harry, ngồi xuống ghế, "Nếu ta đã nói như vậy, ta tuyệt đối sẽ không nghiên cứu nữa. Sở dĩ nói cho em biết sự hoài nghi với Kent cũng bởi vì ta không muốn nhúng tay vào."

Harry cúi đầu uống một ngụm đồ uống trong cái ly mà Tom đưa cho, rồi nhỏ giọng hỏi: "Nếu trong thời gian ngắn em không nghiên cứu được gì thì sao?"

"Chỉ cần em thực sự nghiên cứu, chứ không phải chỉ làm để qua mắt ta." Tom uống chất lỏng màu đỏ trên tay, "Thời gian dài ngắn không là vấn đề, dù sao còn cách cuộc sống đỉnh cao mà ta muốn mấy chục năm, ta không vội."

Nếu như hắn muốn chính thức đi lên con đường chính trị, sẽ không còn nhiều thời gian để nghiên cứu Trường Sinh Linh Giá, giao chuyện này cho Harry, thật là sáng suốt.

"Đúng rồi, em tìm được manh mối về nhiệm vụ trong Bài thi thứ hai chưa?"

"Vẫn chưa." Harry nhún vai, "Dù sao em đã từng một lần chiến thắng trong thi đấu Tam Pháp Thuật, cũng chưa từng nghĩ sẽ chiến thắng lần thứ hai."

"Em thắng thế nào?"

"Với sự trợ giúp của một Tử Thần Thực Tử." Harry lạnh nhạt nói, mà Tom đột nhiên căng cứng cả người, thậm chí nụ cười giả theo thói quen cũng biến mất.

"Cái... gì?" Giọng hắn khàn khàn, sau đó mới ý thức được mình vừa phạm sai lầm. Bởi vì Harry đang trợn tròn hai mắt sửng sốt nhìn hắn.

Hai người cứ như vậy nhìn nhau vài phút, cuối cùng Harry lên tiếng trước: "Anh biết Tử Thần Thực Tử là cái gì, đúng không?"

Tom im lặng.

"Anh đã xây dựng đội ngũ Tử Thần Thực Tử, Tom!" Harry không hỏi nữa, mà khẳng định, "Anh muốn biết lần trước em tham gia thi đấu Tam Pháp Thuật thế nào không?"

Tom nhìn Harry đang tức giận, nhẹ gật đầu, để ly rượu trong tay xuống, đứng dậy, "Tới phòng của ta, ở đó sẽ không có người quấy rầy."

Trong gian phòng cá nhân không có gì nổi bật, Tom và Harry ngồi đối mặt nhau. Lúc này ở Đại Sảnh Đường Beauxbatons, có lẽ dạ hội đã kết thúc, Tom loáng thoáng nghe thấy tiếng cười nói và tiếng bước chân.

Hắn khó xử nhìn Harry ngồi trước mặt, sau khi nghe xong về những chuyện xảy ra trong cuộc thi đấu Tam Pháp Thuật của Harry năm đó, Tom dường như không biết nên nói gì.

Hắn đương nhiên có thể hời hợt mà nói nếu là mình hiện tại tuyệt đối sẽ không làm như vậy, nhưng chính bản thân hắn biết, nếu thật sự lâm vào tình trạng đó, hắn tuyệt đối không từ bỏ bất kỳ cơ hội có thể sống lại nào. Huống chi, đúng là hắn có biết đến bùa chú làm linh hồn sống lại kia.

Xương của cha, máu của kẻ thù, thịt của bầy tôi, cộng thêm một vạc Độc dược phù hợp, thật sự có thể làm người ta sống lại.

"Ta..." Tom ngập ngừng, sau đó cắn răng: "Nếu như ta rơi vào tình trạng như vậy, ta cũng sẽ làm thế." Hắn không phải là không nghĩ tới nói dối Harry, chỉ có điều thẳng thắn có thể mang nhiều lợi hơn. Tối thiểu, Tom biết nếu như nói dối nhất định sẽ nện thêm một cú trí mạng xuống mối quan hệ đã vốn mỏng manh yếu ớt của bọn hắn.

Về phần nghe lời nói thật tàn nhẫn này, Harry là người hiểu hắn rõ nhất, không phải sao? Có những chuyện, cho dù hắn không thừa nhận, Harry cũng biết sự lựa chọn của hắn.

"Hết thảy đều vì còn sống?" Harry cười cay đắng, tựa như Tom suy đoán, nó bình tĩnh tiếp nhận lời nói vừa rồi của hắn. Chỉ là nhìn có vẻ Harry cũng biết là hắn hiểu lựa chọn của hắn tuyệt đối không phù hợp với quan điểm của nó.

Tom thậm chí còn không giả bộ tò mò hỏi Harry những chi tiết quanh việc sống lại đó, bởi vì trong tình huống nó đều hiểu hết này, tất cả những lời nói dối đều tự sụp đổ.

"Còn sống thật sự quan trọng như vậy sao?" Harry nhỏ giọng hỏi.

"Chết sẽ không còn gì nữa." Tom ngửa hai bàn tay lên, nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay, "Tất cả những gì ta đang nắm giữ sẽ theo cái chết mà biến mất."

"Nhưng mà anh đã từng có rồi mà." Harry không nhịn được nữa mà phản bác lời nói của Tom: "Có đôi khi, còn sống cũng là một loại đau đớn! Hơn nữa còn sống cũng không có nghĩa là không mất đi tất cả những thứ của hiện tại. Chính vì sinh mạng có hồi kết, cho nên mới khiến người ta trân trọng những gì đang có. Nếu như không biết quý trọng, dù nắm giữ tất cả cũng có ý nghĩa gì? Khi đó, chẳng còn gì là quan trọng nữa."

"Ta..." Tom lắc đầu, "Ta không tin."

Harry không nói thêm gì nữa, chỉ đứng dậy, rồi lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh Tom.

"Em không muốn mất anh, Tom." Nó hôn lên gò má Tom, sau đó đến khóe môi, "Dù là thời điểm nào, anh nhất định phải nhớ rõ, em yêu anh."

"Ta cũng yêu em, Harry." Tom quay đầu hôn sâu đáp lại Harry, đang mải nghĩ đến sinh mạng và cái chết, hắn vốn không nhận ra sự khác thường trong giọng nói của Harry, chỉ nhiệt tình đáp lại sự chủ động hiếm thấy của Harry.

Mặc kệ phát sinh chuyện gì, bọn hắn nhất định sẽ vượt qua.

Bất kể là bất tử, quyền lực, địa vị, hay là Harry, hắn đều không buông tay! Hắn nhất định có thể nắm giữ tất cả những thứ hắn muốn!

Bởi vì hắn là Chúa tể Voldemort, là người thừa kế Slytherin!

Tom tự tin nghĩ, sau đó động tác nhẹ nhàng đè Harry xuống, ngón tay linh hoạt mà nhuần nhuyễn cởi những nút thắt trên lễ phục của đối phương...

Dạ hội Giáng Sinh là một đêm khiến người ta khó lòng khống chế được tình cảm nhất, ai nấy đều thân mật cùng tình nhân, cho nên ngoại trừ Alphard cùng phòng với Harry, không một ai phát hiện đêm đó Harry không hề về phòng.

Buổi sáng ngày Giáng Sinh, Tom bị luồng khí ấm nóng nhè nhẹ thổi lên ngực làm cho ngứa ngáy mà tỉnh dậy. Vừa mở mắt, hắn liền nhìn thấy Harry đang nằm sấp trên ngực mình ngủ say.

Trong lòng hơi động, tay của hắn từ bên hông của Harry nhẹ nhàng như lông vũ lướt lên trên, cuối cùng dừng lại trên mái đầu đen mất trật tự của Harry, nhẹ nhàng xoa.

"Đừng làm ồn, Hedwig." Harry theo bản năng lầm bầm một tiếng, rồi cọ cọ đầu lên ngực Tom, phát hiện không giống với chăn mềm của mình, nó đột nhiên mở mắt.

"Buổi sáng tốt lành, Tom." Harry chào hỏi, kéo chăn vì động tác của nó mà trượt xuống bờ vai lên, ngáp một cái: "Em mệt quá, muốn ngủ một lát nữa."

"Vậy trước khi ngủ tiếp, em có thể nói cho ta biết, Hedwig là người đẹp nào không?" Ngón tay Tom lướt quanh vành tai của Harry, "Ta thật sự rất ngạc nhiên, người có thể khiến em gọi tên trong lúc nửa tỉnh nửa mê rốt cuộc quyến rũ đến mức nào." Nói xong, bàn tay còn lại đưa xuống bụng Harry, "Hay là, em giới thiệu cho chúng ta làm quen?"

"Anh thật sự muốn biết?" Harry nháy mắt, hô hấp vì động tác dưới chăn của Tom mà dồn dập hơn, "Hedwig là một cô gái rất xinh đẹp đó."

"So với ta thì sao?" Tom trừng phạt bằng cách cắn môi Harry, dùng hàm răng cọ xát, "Cô ta tuyệt hơn ta không?"

Harry hôn đáp lại Tom, sau đó ra vẻ trầm tư, "Anh không thể sánh với cô ấy được đâu, Tom à."

"Không sánh được ư?" Tom xoay người nằm phía trên Harry, cúi đầu cắn nơi nào đó đã cứng lên của nó, "Như vậy có lẽ ta phải cố gắng hơn nữa, làm nhiều hơn nữa, để khiến em quên hết những kẻ khác!"

Tom đương nhiên không tin trong mấy năm xa nhau này Harry gặp cô gái nào khiến nó động lòng, ít nhất từ những báo cáo hắn nhận được thì không có. Còn về nữ sinh ở Beauxbatons, hắn nhớ không có đứa con gái nào tên Hedwig cả. Hắn chỉ vì Harry trong lúc mơ mơ màng màng gọi tên một cô gái mà cảm thấy khó chịu thôi.

Tựa như gió lốc hôn khắp người Harry, Tom cúi người liếm nơi nào đó ở gốc đùi Harry, cảm giác người dưới thân run rẩy mới hơi nở nụ cười, tay tìm kiếm dưới giường, rất nhanh đã tìm thấy lọ thuốc bôi trơn mà trong lúc bọn hắn điên cuồng đêm qua đã rơi xuống, lấy ra một ít thuốc trên ngón tay.

"Muốn không, Harry?" Môi của hắn nhẹ nhàng chạm vào vật đứng thẳng của Harry, Harry bị kích thích theo bản năng nâng mông lên, để nơi nào đó cọ sát môi của Tom, mà ngón tay có thuốc bôi trơn của Tom nháy mắt đã tìm được chính xác cửa vào, thần tốc xâm nhập vào cơ thể Harry.

"Ưm..." Cảm giác bị xâm nhập khiến Harry theo bản năng kẹp chặt mông, mơ màng mở mắt, "Tom..."

"Thả lỏng, Harry." Tom nhỏ giọng nói xong, há miệng ngậm lấy vật cứng của Harry.

"Em... em không thả lỏng được..." Harry thở hổn hển, cảm nhận được ngón tay của Tom đang không ngừng tới lui trong cơ thể nó, những tiếng rên rỉ đứt quãng không cách nào kiềm chế liền phát ra từ miệng nó.

Tom ngẩng đầu, ưỡn người về phía trước, đầu lưỡi quấn quanh vật cứng của Harry, Harry run rẩy, mông vốn căng cứng cũng dần dần thả lỏng. Tom nhân cơ hội lần nữa lách một ngón tay vào, sau khi chuẩn bị xong xuôi mới nâng hai chân Harry lên, một tay cầm lấy vật của mình, điều chỉnh tư thế, rồi dùng sức đâm vào cơ thể Harry...

...

Đến khi không khí trong phòng ngủ trở lại trạng thái bình thường, trên người Harry và Tom đều ướt đẫm mồ hôi, nằm ôm lấy nhau.

"Em nói xem Hedwig là ai?" Ngón tay của Tom lướt trên tấm lưng đầy mồ hôi của Harry, giọng nói khàn khàn lười biếng, "Ta thật sự không tưởng tượng ra được người thế nào lại khiến em có thể không chút phòng bị, trong lúc mơ mơ màng màng ngái ngủ mà gọi tên."

"Anh thật sự để ý sao?" Harry cười hì hì hỏi lại, thấy Tom trước giờ luôn rất tự tin lần này lại hẹp hòi chỉ vì một cái tên mà hỏi nó mấy lần, thật sự khiến nó vô cùng vui vẻ.

"Ta nghĩ cùng lắm em chỉ nói Alphard đừng gọi em dậy nữa thôi." Tom nhếch môi, sau đó cầm lấy tay Harry xoa nắn, "Rốt cuộc là ai?"

"Chờ đến khi đi ăn sáng, em dẫn anh đi gặp Hedwig, được chứ?"

"Cô ả cùng em đến đây?" Tom nhíu mày, hoài nghi nhìn Harry.