[HP/TomHar] Trường Sinh Linh Giá

Chương 98: Bài thi thứ hai: Vì mình mà sống



Khóe môi Tom giật giật, khuôn mặt vặn vẹo nhìn 'cô ả Hedwig' trước mắt, đến khi cảm thấy cơ mặt mình sắp bị chuột rút mới quay đầu nhìn Harry bên cạnh đang cười trộm.

"Đây là Hedwig?" Hắn nghiến răng, tiếng nghiến răng làm con chim cú màu trắng tuyết sợ hãi vỗ cánh bay đi, "Đây chính là cô gái xinh đẹp mà em nói?"

Harry cười vô tội, huýt sáo một tiếng, đợi cho Hedwig bay về, đậu trên bả vai mình, đưa tay vuốt ve lông vũ mềm mại trên thân con chim rồi mới hỏi ngược lại Tom: "Chẳng lẽ cô nàng không xinh đẹp sao?"

"Đây là 'nó', Harry." Tom nhíu mày, nghĩ mình lại vì một con chim cú mèo mà không khống chế được cảm xúc, thậm chí còn để lộ tính cách chiếm hữu liền không vui.

"Đối với em Hedwig chính là cô nàng." Harry nhỏ giọng nói: "Có lẽ anh không bao giờ hiểu được đâu, Tom. Không bao giờ hiểu được, hoặc nên nói là anh không muốn hiểu. Cô nàng là bạn của em, là một trong những người bạn em tin tưởng nhất."

Chúa tể Voldemort không cần bạn!

Mí mắt Tom giật giật mấy cái, sau đó mới khinh thường nói: "Cái gọi bạn chỉ là hy vọng vào lúc lâm nguy, kẻ đó có thể cứu giúp mình thôi. Mà ta không cần người khác cứu, càng không đi cứu những kẻ không có thực lực."

"Không có người vĩnh viễn không cần người khác giúp. Mỗi người đều có những lúc yếu đuối hoặc cần người khác trợ giúp." Harry đút đồ ăn cho Hedwig, đợi con cú bay đi mới phủi tay, quay đầu nhìn Tom: "Anh nghĩ rằng em có thể sống đến bây giờ là bởi vì em giỏi giang sao?"

Tom phức tạp nhìn Harry, không trả lời. Mà Harry có vẻ cũng không cần hắn trả lời, bởi vì nó đã nói tiếp: "Em không hề giỏi giang như vậy, thậm chí thời gian đầu em chỉ là một học trò Hogwarts rất bình thường." Nó cười khổ, "Em thích học Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám, thích lớp Bùa Chú, cũng có chút thích lớp Biến Hình. Nhưng em không thích học Lịch Sử Pháp Thuật, không thích Thảo Dược Học, rất ghét lớp Độc Dược!"

"Độc Dược?" Tom đang bình thản nghe thấy Harry nói đến đây chợt nhướn mày, "Là ai được giáo sư Slughorn xưng là Vương tử Độc Dược? Tài năng về Độc Dược của em còn vượt qua cả Slughorn hiện tại, em còn nói em không thích Độc Dược?"

"Em thật sự vô cùng không thích Độc Dược." Harry nhẹ giọng cười, kéo Tom đi ra khỏi tòa tháp cú mèo của Beauxbatons, "Bởi vì em không thích giáo sư Độc Dược, nhưng em không thể phủ nhận, thầy ấy là một người rất tài giỏi."

"Giáo sư Độc Dược?" Tom vừa nhìn bậc thang bước xuống, vừa nhíu mày, "Y thế nào?" Càng biết nhiều về quá khứ của Harry, Tom càng tin chắc hắn có khả năng lay chuyển Harry. Ít nhất, hắn muốn thay đổi một số cái nhìn và quan điểm của Harry.

"Giáo sư Độc Dược ấy hả?" Harry thở dài một tiếng, "Là một người luôn làm người ta thấy ghét. Đầy sự ngạo mạn của Slytherin, vô cùng bất công, còn có thành kiến với em nữa chứ, mái tóc thì đầy dầu, e là cả Hogwarts chẳng có học trò nào thích thầy ấy cả."

"Nhưng nghe giọng điệu của em, không giống như em không thích y." Tom không để ý cười, "Bây giờ giống như đang hoài niệm vậy."

"Bởi vì đến cuối cùng, thầy ấy lại là người khiến em không thể ghét nổi. Em từng căm ghét thầy ấy, từng muốn dùng chính răng mình cắn chết thầy ấy." Harry nhỏ giọng nói, nụ cười trên mặt nhìn có vẻ mệt mỏi mà đau xót, "Nhưng mà về sau em phát hiện ra, thầy ấy mới là người chịu nhiều đau khổ nhất. Mà chết đi, dù là chết trong tay ai, đối với thầy ấy đều là giải thoát."

Tom kéo Harry quẹo vào một gian phòng, sau khi đốt lò sưởi âm tường lên mới ngồi xuống.

"Cho nên đây là quan điểm của em về cái chết?" Hắn thấp giọng hỏi: "Chết là một cách giải thoát?"

"Cái chết có đôi khi là giải thoát, nhưng người sống còn có trách nhiệm phải hoàn thành." Harry nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm những bông tuyết bay tán loạn, "Ít nhất là em vẫn luôn sống vì trách nhiệm."

"Trách nhiệm của em là ta." Tom cười nhạt, "Vậy em có từng nghĩ đến chuyện vì ta mà sống không?"

"Vì anh mà sống?" Harry giật mình quay đầu. Ánh mắt bối rối nhìn hắn suy tư khiến Tom không vui, nhưng hắn chỉ im lặng chờ đợi.

"Có lẽ, từ khi sinh ra, em chính là vì anh mà tồn tại." Harry cười trào phúng, "Bây giờ nghĩ lại, dường như trước giờ em đều chưa từng sống vì mình."

"Nếu em đã nghĩ tới, vậy em thật sự không muốn sống vì mình một lần sao?" Giọng nói của Tom nhỏ nhẹ êm ái như rót vào tai Harry, "Chỉ vì chính em, không vì bất luận kẻ nào khác. Làm em chân thật nhất, Harry."

"Em chân thật nhất?" Harry không hiểu nhìn Tom, "Chẳng lẽ hiện giờ em không chân thật sao?"

"Em đương nhiên là chân thật." Tom đưa tay vuốt ve gò má Harry, "Nhưng trong lòng em thì sao? Em có chân thật sống vì mình không? Từ khi quen biết em, em đều sống vì người khác. Sống vì gia đình Riddle, sống vì Gaunt, vì Hagrid, thậm chí vì những Pháp sư, Muggle không có chút quan hệ gì với em. Em luôn cố gắng vì bọn họ, nhưng bọn họ có thể đền đáp em gì đây? Em cho bọn họ thứ bọn họ muốn, nhưng thứ em muốn thì sao?"

Tom nói một tràng dài khiến Harry ngơ ngác, vẻ mặt mờ mịt. Vài phút sau, Tom mới nghe thấy Harry đáp. "Em... em cần suy nghĩ." Harry đột nhiên đứng lên, "Trong khoảng thời gian này, hay là chúng ta không gặp nhau nữa." Nói xong nó quay đầu rời khỏi gian phòng ấm áp, xông thẳng ra hành lang gió tuyết.

Tom ngạc nhiên nhìn theo bóng lưng biến mất trong gió tuyết, đây không phải là kết quả hắn muốn. Hắn đúng là muốn Harry suy nghĩ lại, vì nó không đáng phải hy sinh cho những người không quan trọng kia. Nhưng vẻ mặt mờ mịt trước khi rời đi của Harry lại làm cho hắn thấy đau lòng.

Tom nghĩ hắn có thể hiểu được cách nghĩ của Harry. Cuộc sống ấy, niềm tin ấy dù sao cũng là chỗ dựa giúp Harry kiên trì mười mấy năm, thậm chí là hơn hai mươi năm, mà vừa rồi chỗ dựa ấy đã bị đẩy ngã. Nếu có người nói với hắn, quyền lực không đáng để hắn cố gắng, tất cả đều chỉ là phù du, Tom không biết biểu hiện của mình có thể tốt hơn Harry không.

Với lại, nắm giữ quyền lực chẳng khác nào nắm giữ vận mệnh của những người khác, đây tuyệt đối không phải là hư không.

Tom ngả người ra thành ghế sô pha mềm mại, nhắm mắt.

Trong thời gian này không gặp nhau nữa? Chẳng lẽ Harry thật sự cho rằng không thấy mặt, thì hắn không thể ảnh hưởng đến suy nghĩ và quyết định của nó sao?

Tom đột nhiên mở mắt, gọi lại một học trò tình cờ đi ngang qua hành lang bên ngoài phòng học, sai nó đi nói với Alphard của Hogwarts, rằng Tom Riddle hắn muốn mời cậu ta ăn tối, và không được để bất kỳ ai biết.

"Harry." Sau bữa ăn tối gian nan, Alphard trở về gian phòng của cậu và Harry. Dù thời gian trôi qua thế nào, cảm giác ban đầu của cậu đối với Tom chưa từng biến mất – ở trước mặt người kia, cậu luôn cảm thấy mình là một đứa trẻ mười một tuổi lần đầu tiên đến Hogwarts đứng trước Huynh trưởng Tom Riddle. Tom Riddle chính là Chúa Tể có thể khống chế hết thảy!. truyện tiên hiệp hay

"Bữa tối không thấy bồ ở Đại Sảnh Đường." Harry vừa vuốt vuốt viên đá trong tay, vừa lơ đãng đáp lại Alphard một câu.

"Mình thảo luận thuật Biến Hình với giáo sư Kent của Beauxbatons." Alphard nói xong đưa túi trong tay đặt lên bàn trước mặt Harry, "Mình mang bữa tối về cho bồ nè."

"Mình có đi ăn." Harry hơi sửng sốt, rồi lại cúi đầu nhìn viên đá trong tay, không chút để ý tới mùi thơm đã bay vào mũi.

"Bồ nhìn người khác ăn thì có." Alphard cười hì hì cởi áo chùng ra, đá giày, ngồi xuống giường, "Ngồi cả nửa giờ mà chẳng ăn gì cả."

"Chẳng phải là cậu không ở Đại Sảnh Đường sao?" Lúc này Harry mới quay đầu.

Mà Alphard chỉ nhún vai, nụ cười trên mặt càng ngày càng giống với chú Sirius, "Đại Sảnh Đường không phải chỉ có một mình mình, luôn có người nhìn, có người chú ý tới bồ. Ăn một chút gì đi, mình không muốn nửa đêm bị bồ gọi dậy đi tìm nhà bếp Beauxbatons đâu."

Harry trước ánh mắt nhìn mình chằm chằm của Alphard, cầm gói trên bàn lên, mở ra, liền nhìn thấy bánh và nước bí đỏ quen thuộc.

Là Tom nhờ Alphard đưa sao? Anh ấy để ý nó không ăn nhiều sao?

Harry trầm mặc một lát, sau đó mới cầm bánh bí đỏ lên, cắn một miếng. Miếng bánh vừa vào miệng, mùi vị ngọt ngào thơm lừng liền tràn đầy khoang miệng, nó chậm rãi ăn, không biết nên nói gì cho phải.

Nó không hỏi ai nhờ Alphard mang về, mà Alphard cũng cho rằng gói đồ ăn mà giáo sư Kent đột ngột xuất hiện đưa cho cậu ngay sau khi cậu vừa rời phòng Tom nhất định là trước đó Tom đã nhờ vả. Bởi vậy, cả hai đều không thể ngờ được, những thứ đồ ăn này đều là do Kent tự mình chuẩn bị cho Harry.

Ngày hai mươi bốn tháng hai, chín giờ rưỡi sáng, khi Harry xuất hiện tại chân tòa tháp cao nhất được phù phép khóa lại của Beauxbatons, nơi đó đã tụ tập đông đủ học trò đến xem thi đấu.

Bộ Pháp Thuật quả thật sẽ không ngốc đến mức lặp lại cách thức giống lần thi đấu trước đó, nhưng mà sức sáng tạo cũng không cao.

Lần trước là đáy hồ, lần này là đỉnh tháp.

Tòa tháp này từ ngoài nhìn vào có bảy tầng, ba cánh cửa khác nhau chính là ba con đường để các Quán quân lựa chọn.

Ba người rút thăm, Harry đi vào cánh cửa phía đông, đợi khi tiếng còi vang lên, nó một tay nắm chặt đũa phép, một tay đẩy cánh cửa có hình hai thanh gươm đan chéo nhau ra, nương theo ánh sáng yếu ớt từ đầu cây đũa phép đi vào bên trong.

Hai chân vừa bước qua, cánh cửa liền đóng lại.

Harry giơ cao đũa phép quan sát xung quanh, tìm thấy bậc thang, cẩn thận bước lên.

Ngay khi bài thi bắt đầu Tom đã tỉnh lại. Từng một lần thi tài, cho nên đêm trước, khi Kent tới tìm, hắn đã biết sẽ xảy ra chuyện gì. Hắn vừa cười nhạt trước 'sự sáng tạo' của Bộ Pháp Thuật, đồng thời thở phào một hơi.

Mặc kệ Harry luôn sống vì người khác, nhưng ít nhất trong lòng nó, hắn vẫn là người quan trọng nhất. Lơ đãng đưa mắt quan sát gian phòng giam giữ mình, Tom rất nhanh đã nhận ra hắn đang ở đâu – đây là tòa tháp thần bí nhất của Beauxbatons!

Sở dĩ Tom đến Beauxbatons, một phần nguyên nhân chính là muốn tìm hiểu tòa tháp được gọi là thần bí nhất này, nghiên cứu những pháp thuật được ếm ở đây. Hắn thật không ngờ, mong muốn này nhanh như thế đã thực hiện được rồi.

Thật ra kể từ khi đến Beauxbatons, Tom đã mấy lần lén tới nơi này tìm hiểu, chỉ có điều nếu không gặp phải giáo sư khác thì cũng là thời gian không đủ nên không thu được kết quả gì.

Bây giờ tình cờ được vào trong tháp, hắn đương nhiên không bỏ qua cơ hội Merlin ban cho này, đứng dậy hoạt động tay chân, cảm giác tất cả đều linh hoạt mới cẩn thận đi xung quanh dò xét căn phòng.

Căn phòng không lớn, ngoại trừ cái ghế hắn vừa ngồi ra thì không còn đồ vật khác, nhưng hình như trên tường có hoa văn gì đó.

Tom không vội rời đi, dù sao đây cũng là nhiệm vụ của Harry. Hắn chỉ cần ngoan ngoãn ở trong căn phòng này, nhàn rỗi nghiên cứu những hoa văn trên tường là được. Ngón tay miết theo những hoa văn kia, Tom cảm thấy những biểu tượng này rất quen thuộc, nhưng không thể nào nhớ nổi hắn đã từng nhìn thấy ở đâu.

Tuy vậy hắn cũng không cố nhớ ra làm gì, mà dùng ngón tay mô phỏng lại những hoa văn ở bức tường phía tây, tập trung ghi nhớ. Đến khi Harry thở hổn hển đẩy cánh cửa trên đỉnh tháp ra, đúng lúc thấy Tom như đang dán cả người lên tường mà sờ soạng cái gì đó.

"Anh..." Harry há hốc mồm nhìn Tom, "Anh đang làm gì thế?"

Tom lúc này mới hoàn hồn, lúng túng nhìn Harry, "Cuối cùng em đã tới, mau giúp ta ghi nhớ hoa văn trên tường."

"Chỉ là hoa văn bình thường thôi mà, anh ghi nhớ làm gì?" Harry khó hiểu, bước tới một bước, một chân ở bên trong, chân còn lại vẫn ở bên ngoài cánh cửa, "Dọc đường em lên đây, gian phòng nào cũng có những hoa văn thế này."

"Ghi nhớ gian phòng này trước đã!" Tom nói nhanh, sau đó mới quay đầu nhìn Harry đang ngây người đứng giữa ngưỡng cửa, nhận ra nó vẫn chưa hiểu gì.

"Chẳng lẽ em không muốn biết tòa tháp Beauxbatons cất giấu những gì sao?"

Harry lắc đầu, lúc này mới chậm rãi bước vào, kết quả chân kia của nó vừa qua ngưỡng cửa, cánh cửa phía sau liền biến thành ngọn lửa màu đen, chặn đường ra của hai người.

"Ôi..." Tom giật mình, bước nhanh tới kéo Harry, rồi mới nhìn ngọn lửa đang thiêu đốt cánh cửa.

Chết tiệt, hắn ở trong này lâu như vậy lại không hề phát hiện có kẻ đã lén dùng pháp thuật.

"Nhìn có vẻ gian phòng này cũng giống với những gian phòng em đi qua trước đó, là một thử thách trong bài thi." Harry nhún vai, vẫn trong vòng tay của Tom, quay đầu nhìn quanh bốn phía, cuối cùng sụp hai vai xuống, bất lực chỉ cửa sổ: "Chẳng lẽ bọn họ muốn chúng ta nhảy từ trên này xuống sao?"

Mọi người đoán xem hai người sẽ xuống bằng cách nào?