[HP] [TomHar] Who Is The Big Bad Wolf

Chương 2



Edit: Hươu

Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám năm nhất so với năm hai, Harry cũng thật không biết nên nói năm nào tệ hơn.

Ít nhất thì nó có thể khẳng định lúc mình coi cái con công xòe đuôi diêm dúa sặc sỡ kia bị giáo sư Độc Dược đánh bay vô vách tường, trong lòng nó quả thật hưng phấn vô cùng.

Nhưng sung sướng chẳng được bao lâu thì đã bị tiếng rin rít của con rắn nhỏ phá hủy hết thảy.

"Bọn họ bảo Xà khẩu là xấu." Harry tức đến thở phì phì, quay tới quay lui trên mặt tuyết như một nhóc sư tử cáu bẳn xù lông. "Còn lâu mới xấu ấy!"

Tom cũng là Xà khẩu nhưng Tom cực kỳ tốt luôn!

Cậu nhóc theo thói quen mà nhào vào vòng tay đang dang ra với nó của người thiếu niên, rúc trong lòng Tom ngửi ngửi mùi hoa Gardenia ngày nào, cơn tức giận ngút trời cuối cùng cũng lắng xuống.

Qua một kỳ nghỉ hè, người thiếu niên mắt đỏ trông lại trưởng thành thêm, đã tầm cỡ mười bảy mười tám tuổi rồi, hắn ôm cậu bé mãi mới vỗ béo được một chút ở Hogwarts năm ngoái nay vừa qua kỳ nghỉ hè đã lại tụt cân, để mặc đứa nhỏ không yên lòng sờ sờ cọ cọ trên người hắn.

"Bọn họ chỉ là sợ hãi thứ bản thân không hiểu thôi."

"Nhưng chúng ta đều là phù thủy mà! Chẳng phải phù thủy biết được rất nhiều thứ sao?" Những phù thủy Harry biết đều rất màu nhiệm, bọn họ có thể biến ra đồ vật, có thể khiến chúng lơ lửng, có thể chữa lành vết thương nhanh chóng, còn biết rất nhiều điều mà Muggle không biết. Vậy mà đám bạn học của nó lại sợ hãi thứ chẳng qua chỉ là một tài năng ngôn ngữ hiếm thấy.

"Là vì bọn họ hiểu biết quá nhiều cho nên mới cảm thấy sợ những điều mình không nắm rõ." Tom vừa véo má cậu nhóc vừa căn dặn nó phải ăn nhiều hơn chút vào giờ ăn. Hắn đặt Harry tựa vào người mình: "Cứ mặc kệ bọn họ đi. Bọn họ không hiểu, nhưng ta hiểu."

Nét cười lại bừng nở trên gương mặt Harry, nó nhìn thiếu niên mắt đỏ vẫn luôn ở bên mình bấy lâu nay, dùng sức ôm siết lấy hắn.

"Đúng rồi, Harry này." Tom vuốt ve đầu cậu bé, để nó ngẩng mặt lên từ trong lòng mình. "Em gái của Ron Weasley──"

"Ginny?" Harry cau mày, nhớ tới cô bé cứ hễ thấy mình là đỏ mặt kia, nó cảm thấy có chút xấu hổ. Nó thật không quen bị người ta coi như một người hùng. Dù rằng Harry được tung hô là Chúa Cứu Thế nhưng nó vẫn nhịn không được mà văng từ thô tục vì cứ mỗi lần gặp phải Chúa Tể Hắc Ám thì hình như nó đều đang ngủ cả, một chút tinh thần cứu thế cũng chẳng có.

Ron luôn than ôi đáng tiếc, Hermione lại thấy vậy rất tốt. Cô nàng cho rằng Harry chỉ cần lớn lên bình an vui vẻ là quá tốt rồi, không cần đụng độ thêm quá nhiều thứ đáng sợ khác. Và Harry cũng rất thích lời này của Hermione.

"Đúng. Nhớ kỹ lời ta nói, đừng đến gần con bé ấy."

Thiếu niên mắt đỏ nhẹ nhàng đặt một nụ hôn chúc ngủ ngon lên vầng trán Harry, nhìn cậu bé chìm vào giấc ngủ say.

Những ngày sau đó vẫn thật tồi tệ, cũng không hẳn là vì bị coi là người thừa kế của Salazar Slytherin ─ làm hậu duệ của một trong những người sáng lập Học viện thật ra cũng ngầu lắm ─ mà là vì bị chúng bạn học xa lánh lại thêm cái gã Lockhart ngu si kia cứ luôn quấn lấy nó.

Mặc dù nhờ công Dudley làm nó cũng tập thành thói quen với đống lời lẽ lạnh bạc của bọn học sinh, nhưng ánh nhìn như thể nó là hung thủ giết người lại khiến nó cực kỳ khó chịu. Lockhart còn cứ quấn lấy nó để ba hoa về mấy người nổi tiếng nữa, chỉ càng làm tâm tình của nó tồi tệ hơn bao giờ hết.

Đôi khi Harry liếc nhìn Ginny, nó không rõ vì sao Tom lại muốn mình tránh xa Ginny nhưng nó biết Tom sẽ không dặn điều thừa.

Ginny không thể là người xấu bởi vì cô bé là em gái của Ron chứ không phải là vị giáo sư nào đấy mang theo một Chúa Tể Hắc Ám sau ót khi trở về từ chuyến thám hiểm rừng rậm Albania. Nên Harry chỉ có thể nghĩ theo hướng Ginny sẽ gặp phải nguy hiểm, mà Tom lại sợ nó bị cuốn vào mới muốn nó đừng lại gần.

Harry có thử nhắc nhở Ron vài lần nhưng thằng bạn cẩu thả của nó hiển nhiên chẳng mảy may để ý đến, thậm chí còn cho rằng Ginny chỉ nhớ nhà thôi, mà Hermione thì thật nhìn ra gần đây tâm trạng của Ginny khá tệ.

"Không rõ ràng lắm, nhưng trông hẳn là không có vấn đề to tác gì đâu, em ấy chỉ bảo buổi tối ngủ không ngon thôi." Hermione vừa ném thảo linh trùng vào vạc, khuấy vài vòng, vừa trả lời Harry. "Bồ vẫn nên nghĩ cách làm sao moi thông tin từ miệng Malfoy thì hơn."

Thật tình thì Harry chẳng mấy hứng thú đối với chuyện lẻn vào ký túc xá Slytherin tìm Draco Malfoy hỏi chuyện. Nếu cậu ta thật là người thừa kế của Slytherin thì cậu ta cũng sẽ biết Xà ngữ, nhưng hiển nhiên lúc trong câu lạc bộ đấu tay đôi cậu ta cũng bị tiếng rin rít của Harry dọa tái cả mặt.

Mà Ron cứ một mực chắc chắn rằng thằng đấy là người thừa kế của Slytherin, bất kể thế nào, muốn khiến Ron cố chấp từ bỏ cái suy luận ấy đi cũng chỉ có hành động. Vả lại, Harry cũng rất muốn nhìn xem ký túc xá nhà khác có gì khác biệt với ký túc xá Gryffindor không.

Kết quả tuy không thể nói là suôn sẻ nhưng ít ra cũng không quá tệ. Mặc dù Hermione cần phải nằm trong bệnh thất đến khi không còn phun ra lông mèo nữa mới thôi, nhưng ít nhất bọn họ cũng đập tan cái giả thuyết người thừa kế của Ron, cũng thỏa mãn lòng hiếu kỳ của Harry đối với phòng sinh hoạt chung của nhà khác.

"Tom, em nhặt được một cuốn nhật ký. Chủ nhân của cuốn nhật ký cũng tên là Tom giống anh này." Nằm trên đùi đối phương, Harry nhìn thiếu niên đôi ngươi đỏ tươi không biết đang nghĩ cái gì, nói.

"Ồ?" Ngón tay Tom tùy ý cuốn lấy những lọn tóc của cậu bé, hắn nhìn vẻ mặt phấn khởi của nhóc con mà bật cười khẽ. "Tom Marvolo Riddle?"

"Anh biết người đó à?" Tom luôn biết những chuyện nó làm hoặc nhìn thấy trong hiện thực, cho nên nó cũng không kinh ngạc mấy khi đối phương biết đến cuốn nhật ký. Nhưng nhìn Tom dùng giọng điệu hoài niệm lại có chút chán ghét phát âm ra cái tên kia khiến Harry cảm thấy có hơi tò mò.

"Rất lâu về trước có quen biết, ta không thích cái tên đó." Nheo cặp mắt đỏ tươi như máu, Tom nhìn bé cưng đầy mặt tò mò mà nhịn không được bẹo má nó như cảnh cáo.

"Nhưng mà em lại rất thích." Xoa xoa má bị véo đau, Harry trề môi hừ hừ.

"Hửm?"

"Tên giống với Tom, em thích lắm." Harry ngồi dậy, nhanh như chớp mà 'chụt' một cái lên má người thiếu niên mắt đỏ rồi lập tức rụt về lại trên đùi hắn, nhắm mắt giả bộ ngủ.

Qua một hồi, hương hoa quen thuộc nọ ập đến, Harry cảm giác bản thân được đối phương thật cẩn thận mà ôm vào lòng.

Lúc ý thức dần bay xa, trong mông lung nó như nghe thấy một tiếng thở dài khe khẽ.

Cuốn nhật ký biến mất.

Sau khi Tom Riddle trong cuốn nhật ký nói hắn có thể cho Harry thấy cảnh tượng cách đây 50 năm trước khi Phòng chứa bí mật được mở ra, Harry chỉ loáng thoáng nhớ mình vừa bị nhật ký hút vào đã bất tỉnh nhân sự. Đến khi nó tỉnh lại chỉ thấy quyển nhật ký lật mở nằm trên bàn, nhưng mặc cho nó viết gì đi chăng nữa thì nhật ký hút hết mực vào rồi vẫn chẳng có phản ứng nào khác nữa.

Sau không quá mấy ngày, cuốn nhật ký đã bị trộm khỏi ký túc xá của nó. Nó vừa mới kể cho Hermione chuyện này đã lại nghe thấy tiếng nói chuyện lượn quanh các bức tường, rồi cô phù thủy nhỏ như chợt nghĩ đến gì đấy, lao ra khỏi phòng sinh hoạt chung và nói rằng mình muốn đi thư viện.

"Merlin ơi, rốt cuộc bồ ấy muốn đi tìm cái gì vậy?"

"Tài liệu ôn thi cuối kỳ chăng?" Nghĩ tới các giáo sư thông báo kỳ thi cuối kỳ vẫn sẽ diễn ra như thường, Harry cũng thấy tội cho Ron. Cây đũa phép gãy kia ngoại trừ phát ra tiếng răng rắc liên tục và phản phé bùa chú ra thì dường như chả còn tác dụng gì sất.

Nhưng qua vài tuần sau, tụi nó phát hiện mình sai rồi. Lúc bọn nó kéo một mảnh giấy ra từ trong bàn tay nắm chặt của Hermione đã hóa đá, cuối cùng cũng hiểu thứ cô nàng vẫn tìm chính là con quái vật trong Phòng chứa bí mật, mà cô cũng tìm được rồi.

Những gì kế tiếp như thể tình tiết của một kịch bản còn dang dở, bọn họ một phen chắp vá lung tung tìm ra lối vào Phòng chứa bí mật rồi lại báo cho giáo sư khi phát hiện Ginny bị bắt xuống dưới đấy.

Harry còn không kịp cảm thán Tom thực sự có năng khiếu tiên tri đã bị Ron lôi kéo chạy đi tìm Lockhart – nghe bảo gã muốn vô Phòng chứa bí mật tìm Ginny, thì lại phát hiện cái gã-chỉ-được-cái-mã kia thế mà muốn cao chạy xa bay. Sau khi ép gã giúp tụi nó tiến vào đường hầm, Ron lại bị gã đoạt lấy đũa phép, mà cái cây đũa phép tàn tạ ngoại trừ kêu răng rắc và phản phé bùa phép kia cứ thế mà khiến Lockhart lau sạch bong ký ức của mình luôn.

"Hắn ta thật không phải ngu bình thường." Ron thở dài, nhận mệnh mà tiếp tục di dời đống đá chặn lối đi, để lúc về Harry và Ginny có thể đi qua.

Mà Harry sau khi tiến vào Phòng chứa bí mật nhìn thấy chính là Ginny đã ngất xỉu và một cụm sương trắng trong suốt đến mức gần như không thấy rõ được hình dạng. Cụm sương trắng ấy nói với nó về bí mật giữa Tom Marvolo Riddle và Lord Voldemort, có điều so với cú sốc khi biết Tom Riddle chính là Voldemort, Harry hiện chỉ muốn thổi bay cái cụm sương trắng ấy đi thôi.

Nhưng trước khi nó kịp làm điều đấy, Riddle đã nói với nó rằng linh hồn của Ginny bé nhỏ sắp bị hắn ta hấp thụ, và rồi sương trắng thả Basilisk ra.

"Nói thật thì Basilisk còn khá đáng yêu đấy." Harry nhún vai, đôi bàn tay nặn tuyết thành hình một con rắn, nói với Tom đang ôm eo nó. "Cũng may là nó chịu nghe em nói."

"So với một mảnh tàn hồn, ta nghĩ nó sẽ vui vẻ và thích nghe lệnh một người hoàn chỉnh như em hơn." Nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu cậu nhỏ, Tom nhìn tác phẩm của Harry mà mỉm cười.

"Nhưng Riddle nói Basilisk sẽ không nghe lệnh em và cũng sẽ không tấn công hắn ta, rồi Basilisk lại vẫn cắn hắn... Ặc, cuốn nhật ký kia ấy."

"Loài rắn đều nghe lệnh của Xà khẩu. Không cần biết nó có phải là thú cưng của Salazar Slytherin hay không, rắn sẽ chỉ phục tùng một người bằng vào lòng trung thành tuyệt đối và khế ước. Linh hồn bám trong cuốn nhật ký kia đã hao mòn quá mức, hắn không còn đủ sức kiềm chế Basilisk nữa, cho nên Basilisk mới có thể nghe lời em." Tom kiên nhẫn giải thích cho cậu bé nghe, khẽ thở dài bế nó ngồi lên đùi mình. "Đã hiểu chưa? Bé con."

Harry đỏ mặt gật đầu, ngoan ngoãn làm ổ trong lòng Tom.

"Cho nên em còn thích Tom Marvolo Riddle không?"

"Em không thích hắn ta, nhưng em vẫn thích tên của hắn."

Harry cười giòn giã đáp, lười biếng mà đu trên người thiếu niên không hiểu sao mà tâm trạng vô cùng vui vẻ nọ.

Ngắm tuyết trắng đầy đất, nó bỗng nhớ đến lời cụm sương trắng nói.

"Tom, trước khi Riddle biến mất đã phẫn nộ nói nếu hắn không bị hấp thu quá nhiều thì hắn còn lâu mới bị đánh bại, hắn ta là có ý gì? Trước đấy hắn bị thương vì có ai đó đã tấn công hắn sao?"

Người thiếu niên mắt đỏ cười không đáp, khẽ khàng chạm môi lên mí mắt cậu bé.

Trước khi ý thức tiêu tán, Harry nghe thấy giọng nói tựa tiếng ngâm ca của Tom.

"Mau tìm ra đi nào, cậu bé của ta."

"Tìm thấy Sói Xám."