[HP] [TomHar] Who Is The Big Bad Wolf

Chương 3



Edit: Hươu

Harry vẫn không hiểu Sói Xám mà Tom nói rốt cuộc là gì.

Thế là nó cũng đành phải viết thư cầu cứu với người bạn thân thông minh lanh lợi của mình, và tất nhiên vẫn không thể đề cập về Tom rồi. Nhưng Hermione cũng không bận tâm, trong thư trả lời cô nói cho cậu bạn đang hoang mang của mình rằng cái từ 'Big Bad Wolf' này thường thì chỉ xuất hiện trong truyện cổ tích, nói không chừng người hỏi nó ấy là đang ám chỉ một điều gì đó hơn là tìm một con Sói Xám hàng thật giá thật.

Harry bắt đầu tự hỏi ẩn ý của Big Bad Wolf là gì, nó chỉ từng nghe thoáng qua cái từ này trong truyện Cô bé quàng khăn đỏ được giáo viên kể lại hồi mẫu giáo thôi. Mà trong truyện cổ tích Cô bé quàng khăn đỏ ấy, Sói Xám đã giả làm bà ngoại thân yêu nhất của Quàng Khăn Đỏ và lừa gạt cô bé.

Lẽ nào có một Sói Xám nào đấy cũng đang ẩn nấp bên cạnh nó chờ đợi cơ hội một phát nuốt chửng nó ư?

Harry buồn rầu nhìn người đàn ông không ngừng cười lớn như điên như dại trên Nhật báo Tiên Tri, ngẫm lại những điều trộm nghe được ở quán Ba Cây Chổi.

Đào phạm Azkaban, Sirius Black là ba đỡ đầu của nó.

Kẻ gần gũi thân thiết nhất với họ đã phản bội ba nó, một phát nuốt chửng ba và má nó, cũng nuốt luôn một người bạn khác của hắn, bấy giờ lại muốn tới nuốt nốt nó.

"Đừng chỉ nhìn bề mặt sự việc, cũng đừng chỉ nghe những gì người khác nói." Tom giờ đã là thanh niên đau lòng mà ôm Harry vào trong ngực, hôn hôn trán nó, lau đi những giọt nước mắt tuông rơi của cậu bé.

"Nhưng giáo sư McGonagall nói hắn là người giữ bí mật của gia đình em." Hít hít mũi, cơ thể gầy ốm của Harry lúc này rúc trong ngực Tom đã lại cao lớn hơn trông càng thêm nhỏ bé, nó cau có mà chùi nước mắt nước mũi hết lên áo sơ-mi của Tom.

Tom cười bất đắc dĩ nhìn hành vi đầy trẻ con của Harry, giọng điệu hắn dịu dàng khác hẳn ngày thường dỗ dành bé con đang khổ sở của hắn: "Vậy ta hỏi em nhé, vì mọi người đều đang tìm em nên em phải trốn đi, nhưng em chỉ có thể nói cho một người biết chỗ em muốn trốn, em sẽ nói cho Ron Weasley hay Hermione Granger?"

Cặp mắt xanh biếc đảo một vòng, cuối cùng Harry lắc đầu: "Ai cũng biết em với Ron và Hermione là bạn bè thân thiết, mọi người nhất định sẽ đi hỏi bọn họ── A."

Nghe câu trả lời của cậu bé, Tom nhìn Harry có vẻ như đã nghĩ thông, vừa lòng gật đầu, véo cái mũi đỏ hồng vì khóc của nó. "Đã hiểu rồi chứ?"

Harry gật gật đầu, lau sạch nước mắt: "Vậy nếu Sirius Black chỉ là tung hỏa mù thì người giữ bí mật thật sự là ai?"

Mặc kệ ra sao cũng đều có một kẻ thân thiết nhất với vợ chồng Potter đã phản bội bọn họ, có điều biết được ba đỡ đầu của mình không phản bội họ, Harry vẫn cảm thấy cực kỳ an ủi.

Nó thậm chí còn bắt đầu chờ mong được gặp mặt người ba đỡ đầu đang trốn ngục ấy, nhưng đến hiện tại vẫn chỉ mới có một con chó đen lớn nghe đồn là mang điềm xấu và một bọn Giám ngục suýt chút nữa làm nó ngã chết tươi đến gặp nó thôi.

"Mình đã nói rồi, Grim là điềm xấu! Harry bồ thế mà còn định đi tìm Sirius Black báo thù vào thời điểm Grim đang ám lấy bồ sao?"

"Mình không có nói là mình muốn báo thù, chỉ là muốn gặp hắn thôi." Harry không nói cho Ron và Hermione vấn đề mà nó thảo luận với Tom nhưng vẫn tỏ ý muốn đi gặp Sirius Black ra, sau đó Ron nhìn nó như thằng điên, bạt mạng muốn đập rớt cái chủ ý đấy của nó. Bất đắc dĩ nhìn thiếu niên tóc đỏ luôn thích tự lý giải lung tung, nó vô lực mà biện hộ nhưng hiển nhiên đối phương không tin rồi.

"Làm ơn đi, Ron! Đừng có tin cái thứ bà điên kia nói nữa! Một khắc trước đấy bồ còn nói nó có hình giống một con cừu! Còn có Harry! Đi gặp một tên tù vượt ngục không phải là một ý kiến hay! Cho dù hắn ta là ba đỡ đầu của bồ cũng thế! Đừng quên lúc bồ một tuổi hắn còn muốn giết bồ đó!" Hermione đằng trước lưng đeo cặp sách nặng trịch bước đi như gió quét băng qua hành lang đông đúc người qua lại, không thể không nói Harry thiệt có chút lo cho cái cặp của cô nàng sẽ sớm hỏng mất thôi. Hermione lại chỉnh lại dây đeo một chút, tâm trạng nóng nảy nhìn ra ngoài hành lang, trùng hợp trông thấy một bóng người cao to đến gần như che khuất bầu trời đang xám xịt ủ rũ bước ra từ lâu đài. "Nhắc mới nhớ, tụi mình đã lâu không gặp bác Hagrid."

Lúc ba đứa chạy đến chòi nhỏ của Hagrid, Harry suýt thì bị trọng lượng của người Khổng lồ Lai đè dẹp lép, từ trên tấm da dê ướt một mảng lớn, tụi nó trông thấy thông tin khiến người ta âu sầu.

"Sao bọn họ lại có thể tùy tiện mà xử tử Buckbeak như thế chứ?"

"A Malfoy wants, a Malfoy gets." Ron thâm sâu mà bật ra gia huấn cao cả của đám người nhà Malfoy. (Malfoy luôn có được thứ Malfoy muốn)

"Ôi, trời ạ." Hermione nhìn lão Hagrid khóc còn dữ hơn khi nghe đến đấy làm chòi nhỏ như thể gặp phải bão táp, cô không đành lòng mà lắc đầu.

"Cảm ơn, Ron." Harry chụp bả vai bồ tèo tóc đỏ, bất đắc dĩ nói.

Những ngày sau đó, Harry hoàn toàn không rảnh mà nghĩ cách để được gặp ba đỡ đầu của nó. Tụi nó bận tìm mọi loại tư liệu có thể trợ giúp Hagrid lật lại bản án, đến mức Harry còn tìm được một căn phòng có thể đáp ứng yêu cầu của người cần sử dụng muốn theo lời gợi ý của Tom.

Đó là Phòng Cần Thiết, khi Hermione tận dụng nó cho nhu cầu "Tôi cần một căn phòng chứa đầy tài liệu liên quan đến án kiện về Bằng mã" thì Phòng Cần Thiết liền trở thành cái thư viện thứ hai ─ Ron đối với chuyện này đã kêu trời kêu đất rất lâu ─ Harry sau đó cũng thử "nghĩ" ra rất nhiều phòng. Trong số đó, thú vị nhất chính là một căn phòng cất giấu đồ vật, bên trong đầy ắp đồ đạc linh tinh lang tang, những cái tủ chất chồng từng đống san sát nhau, mấy chiếc lồng chim hình thù kỳ dị, từng dãy ghế dựa mà nhìn vô không rõ rốt cuộc có thể ngồi được hay không, một pho tượng bằng đá sứt sẹo, và một cái miện cổ xưa bạc màu.

Harry vừa trông thấy cái vương miện ấy thì chợt như bị thu hút, nó không hiểu tại sao, chỉ cảm thấy rất quen thuộc và vô cùng hoài niệm, đến khi nó phục hồi tinh thần thì nó cũng đã đem cái vương miện ấy về phòng ngủ rồi. Kiểm tra chắc chắn vương miện dường như chẳng có gì đặc biệt, Harry liền cất nó dưới đáy rương không thèm quản nữa, tiếp tục sự nghiệp tra tài liệu vụ kiện Bằng mã khốn khổ mà Hermione phân công cho nó với Ron.

Thời gian thấm thoát đi qua, vào dịp lễ Giáng Sinh Harry nhận được một món quà tuyệt vời hơn bao giờ hết – một cây Tia Chớp!

Không quá trọn vẹn chính là nó chưa cầm nóng tay được mấy tiếng đã bị giáo sư McGonagall mang đi, tuy Ron rất tức giận bởi Hermione mách lẻo với giáo sư nhưng Harry có thể hiểu được tại sao cô bé làm như thế, cho nên cũng không nhiều lời làm chi, nghĩ tới kinh nghiệm bị chổi hất lên hất xuống hồi năm nhất thì Harry lại nhịn không được mà rùng mình. Dù sao đi nữa, nếu cây chổi không có vấn đề cuối cùng vẫn sẽ được đưa trả lại thôi.

Trong lúc chờ đợi kết quả kiểm tra, Harry không ngừng phỏng đoán rốt cuộc là ai tặng nó cây chổi kia. Hermione cũng bảo rằng người sẵn lòng tặng nó lễ vật sang quý như thế nếu không phải rất yêu mến nó thì chính là muốn nó thả lỏng rồi sau đó nhân cơ hội làm hại nó. Nghĩ tới Draco Malfoy lúc nào cũng khoe khoang quà vặt quý hóa từ trong nhà gửi tới, Harry chỉ thầm cầu nguyện sao cho cây Tia Chớp kia là do người thích nó đưa tới, nó chỉ mong có thể được một lần nếm thử cảm giác làm một đứa trẻ được người lớn trong nhà nuông chiều gửi tặng những món quà xa xỉ.

Harry tưởng tượng về mấy cô chú bạn thân của ba má đều có thể cưng chiều mình, lại bị một kẻ phản bội đánh bay giấc mộng này, cũng chẳng còn tâm trí đi suy nghĩ tên phản bội là ai nữa. Nhưng khi nó nhìn thấy tên Peter Pettigrew xuất hiện trên bản đồ Đạo tặc thì chợt nhận ra cơn phẫn nộ vì nó vốn nên được hạnh phúc thì bị tàn nhẫn cướp đi lại bùng lên.

Nó không thể khẳng định Peter là đồ phản bội nhưng nếu gã là người tốt thì vì sao lại trốn tránh lâu như thế cho tới bây giờ mới chịu xuất hiện ở Hogwarts?

"Rất có thể là gã đã phản bội ba má em." Harry buồn bã nhăn mặt, vừa tức giận vừa thất vọng để mặc Tom ôm lấy mình. "Gã là một trong những người bạn thân nhất của ba em hồi còn ở trường lận mà! Sao gã có thể làm ra chuyện như thế chứ?"

"Không phải em nói đó chỉ là có thể thôi à?" Đầu ngón tay đè lên đôi mày đang cau lại của Harry, Tom kiên nhẫn vuốt phẳng nếp nhăn giữa chúng, an ủi ôm siết lấy cậu bé khuyết thiếu cảm giác an toàn.

Cọ cọ tay Tom, Harry không nói gì thêm nữa. Quả thật hết thảy đều chỉ là suy đoán nhưng Harry vừa thấy tên Peter Pettigrew xuất hiện trên bản đồ Đạo tặc đã cảm thấy sự việc không đơn giản như thế, mà trực giác của nó đó giờ đều rất chuẩn.

"Đừng nghĩ nhiều quá, còn nữa, em nên đi ngủ." Tom vỗ vỗ lưng Harry, hắn biết cậu bé của hắn gần đây vẫn luôn không ngủ đủ giấc. "Mỗi năm từ sau khi em nhập học, cuối mỗi học kỳ đều thật hỗn loạn, em rất cần thể lực."

Harry chỉ cảm thấy Tom quả nhiên có năng khiếu tiên tri mà, ít ra trông giỏi hơn nhiều so với vị giáo sư điên khùng lại còn nói hươu nói vượn kia.

Lúc đuổi theo Ron bị chó đen lớn kéo vào Lều Hét, Harry bất đắc dĩ mà nghĩ như vậy.

Nhưng nó không hiểu một con chó cắp Ron đi làm gì, thẳng đến khi nó biết được thân phận thật của con chó ấy hóa ra là một phù thủy.

"Sirius?"

Biểu cảm của người đàn ông trông điên dại y hệt như trên báo chí, vả lại trải qua tra tấn ở Azkaban và trốn ngục, hắn càng trông tàn tạ hơn.

Harry nhìn vẻ mặt điên cuồng đầy chết chóc của Sirius Black dịu đi một chút khi nghe nó gọi tên hắn, nó còn khá là tự tin đối với bộ môn nghệ thuật đọc biểu cảm này đấy, bởi Tom ở cùng nó bình thường gương mặt đều chỉ có mỗi một biểu cảm tươi cười thương hiệu mà thôi.

Harry hiện tại đã có thể chậm rãi từ độ cao lông mày hoặc độ cong khóe miệng nhìn ra cảm xúc của Tom, cho nên cũng không quá khó để nhìn ra Sirius thật sự rất hưng phấn.

Harry còn chưa kịp nói thêm, sự việc diễn ra tiếp đó lại chạy nhanh như một cuốn băng ghi hình.

Scabbers trong tay Ron cắn ngón tay cậu định nhân cơ hội lẩn trốn, Sirius Black như phát rồ mà nhào tới, vừa lúc cánh cửa gỗ ọt ẹt của căn phòng chợt mở bung, giáo sư Lupin chạy vào. Harry lúc này mới sực nhớ ra Lupin từng nói chuyện thầy với ba nó là bạn thân thời còn đi học.

Thầy ấy vốn định tấn công Sirius, nhưng vừa thấy Sirius đuổi bắt con chuột già liền la to rồi tham gia bắt chuột với hắn. Cố tình lúc này Snape lại đến, Harry nhìn Snape muốn đưa Sirius đi, dưới tình thế cấp bách nó đã dùng bùa Giải Giới đánh bất tỉnh ông ta.

Sau đó, bọn họ cùng nhau chứng kiến Scabbers biến trở lại thành Peter Pettigrew, hết thảy mọi chuyện đều đã rõ ràng.

Người thân thiết gần gũi nhất đã thành Sói Xám.

Harry khổ sở nghĩ, nhưng rồi bị Sirius có chút kích động lại bởi vì quá mức cẩn thận mà động tác hơi cứng đờ ôm ôm cũng từ từ bình phục.

Cho dù người bên cạnh nó thành Sói Xám thì đã sao, nhất định cũng sẽ có thợ săn theo sát thôi.

"Ôi chao! Trời ơi, con thật sự không cố ý, hy vọng giáo sư sẽ không nhớ kỹ." Sau lần thứ ba Snape còn đang hôn mê được Sirius dùng đũa phép ếm bùa trôi nổi kéo ra khỏi mật đạo bị đụng đầu, Harry bèn đi tới trước người Snape phòng khi ông sắp đụng tường lại kéo ông ra. Tuy Sirius có vẻ không mấy vừa lòng khi Harry bảo vệ con dơi già đầy mỡ như thế nhưng hắn cũng không ý kiến gì hết, thậm chí bắt đầu khống chế tinh chuẩn hơn, như thể là dù mình có chịu ủy khuất cũng không muốn Harry tiếp xúc nhiều với Snape.

Thiệt tình thì Harry vốn chẳng muốn tốn công thế đâu, nó chỉ định đánh bay đũa phép của Snape thôi ấy mà, tuy nhiên khi nó giơ đũa phép lên thì tay còn lại đang được Hermione nắm lấy, do quá căng thẳng khiến cô nàng lỡ siết mạnh tay, báo hại nó bất cẩn tung ra quá nhiều pháp lực.

"Ai mà thèm quan tâm chứ?" Ron tâm tình vui sướng mà nhìn Snape chật vật lơ lửng đằng sau.

"Thành tích môn Độc Dược của mình quan tâm đấy." Harry gần như nát lòng đáp. Nghĩ tới kết quả thi cuối kỳ còn chưa công bố, nó chỉ cảm thấy đất trời sụp đổ rồi, làm Hermione phải vỗ về vai nó an ủi. "Vả lại giáo sư Snape là người tốt."

Ron và Sirius đối với lời này cùng bày ra vẻ mặt mắc ói.

Sau đấy lại phát sinh một loạt biến cố, khiến Harry mỗi lần hồi tưởng chỉ cảm thấy mệt mỏi. Peter bỏ trốn, Sirus không có bằng chứng để thanh minh, chỉ có thể tiếp tục cuộc sống đào phạm.

Harry có chút khổ sở, vì sao luôn là Sói Xám thắng?

"Gã không hoàn toàn thắng đâu, em đã cứu ba đỡ đầu của em." Dõi theo cậu nhóc chán nản mà hất tới hất lui mặt tuyết tán loạn, Tom cầm bàn tay dính đầy tuyết của nó lên môi khẽ hôn. "Hơn nữa, em cảm thấy gã trốn như vậy khi trở về hàng ngũ Tử Thần Thực Tử vẫn sẽ được đối đãi tử tế sao?"

Harry vùi quả đầu xù của mình vào lồng ngực Tom, vòng cánh tay qua cổ hắn, y như một con lười đu người trên thân anh chàng, thân mật mà hôn hôn cổ Tom.

Tay Tom niết cằm Harry buộc nó ngẩng đầu lên nhìn mình, gương mặt nó ửng hồng một mảng trông như một quả trái cây chín mọng ngọt lành vô cùng ngon miệng, tâm tình Tom rất tốt mà híp đôi mắt đỏ máu lại.

Harry gần như mê muội ngắm nghía sắc đỏ tươi ấy, nhịn không được duỗi người tới hôn lên khóe mắt chàng thanh niên.

"Em càng ngày càng được nước lấn tới, cậu bé của ta ạ." Tom mỉm cười nói, tùy ý Harry một chốc lại một chốc mút hôn trên mặt mình. "So tell me. Who is the Big Bad Wolf?" (Vậy trả lời ta, ai là Sói Xám nào?)

Chớp chớp cặp mắt xanh biếc, Harry có chút chần chờ nhìn Tom, trước cái nhìn chuyên chú vô cùng nghiêm túc của hắn, nó mới chậm rãi nói ra đáp án của mình. "... Có thể là bất cứ kẻ nào, thậm chí là người thân thiết nhất với mình."

Thanh niên mỉm cười mà giữ chặt đầu cậu bé lại không cho nó cơ hội chạy trốn, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mềm mại kia, hơi chút mạnh mẽ cắn xé khiến cậu nhóc bị đau mà hít vào một hơi, sau đó lại dịu dàng liếm lên dấu răng mà mình đã để lại ở bên trên khiến Harry đỏ bừng cả mặt.

Mùi hoa Gardenia nồng nàn quyến luyến trong từng hơi thở, Harry nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

"Good Boy."