Hủ Nữ Cũng Có Mùa Xuân

Chương 7



Hôm nay, thừa dịp Lưu Thủy Nguyên đi đến thư viện một mình, Mạc Vũ cũng lập tức đi theo. Lưu Thủy Nguyên đương nhiên là nhìn thấy Mạc Vũ, cho nên liền thuận miệng hỏi một câu: “Có việc gì sao?”

“A, chuyện là...” Mạc Vũ hết sức cẩn thận nhìn trước ngó sau, xem có người nào khác hay không, sau đó mới buông lỏng trái tim xuống, hỏi: “Chuyện là... ngày hôm đó có phải cậu đã nghe được chuyện đại sự gì không?” Mạc Vũ đặc điểm nhấn mạnh ba chữ “chuyện đại sự”, có ý muốn nhắc nhở Lưu Thủy Nguyên.

Thực ra trong lòng Lưu Thủy Nguyên đã biết rõ, nhưng vẫn nhíu mày giả vờ như không hiểu gì: “Chuyện đại sự gì cơ? Cậu nói hôm đó là hôm nào?”

Mạc Vũ sửng sốt một chút, hết hơi hết sức nói: “Chính là cái hôm mà tôi hẹn gặp với cô bạn gái đáng yêu của mình đấy.”

“Hôm đó có chuyện đại sự gì xảy ra à?” Lưu Thủy Nguyên giả vờ như cái gì cũng không biết.

Mạc Vũ nghe cậu ta hỏi như vậy, trong lòng cũng yên tâm hơn không ít, liền nói: “A, không, không có gì, nếu không có chuyện gì thì tôi đi đây, cậu cứ ở lại chỗ này mà học cho tốt nhé.” Nói xong Mạc Vũ xoay người định đi, dù sao cô có ở lại đây thì cũng không đọc sách được.

Nhưng Mạc Vũ vừa mới đi được mấy bước, thì Lưu Thủy Nguyên đã gọi giật lại.

“Cậu muốn nói chuyện cậu là con gái à?”

Mạc Vũ sửng sốt, lập tức quay đầu lại, chồm người tới đè Lưu Thủy Nguyên lên tường, đồng thời che kín miệng cậu ta. Nhỏ giọng nói: “Mẹ kiếp, cậu nói nhỏ một chút thì sẽ chết hay sao?” Vừa nói vừa cảnh giác nhìn xung quanh xem có còn ai khác nữa không.

Chờ sau khi cô quay lại nhìn Lưu Thủy Nguyên, thì liền nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn, hại nước hại dân của cậu ta đang đỏ ửng lên.

Lúc này Mạc Vũ mới phát hiện, dường như hai người bọn họ đã quá thân mật rồi, cơ thể cả hai đang dán sát vào nhau, chóp mũi cũng chỉ cách nhau khoảng mấy cm. Mạc Vũ vội vàng buông lỏng tay ra, lui về phía sau mấy bước, có chút ảo não, nói một câu:

“Vậy thì... chuyện đó, cậu có thể giúp tôi giữ bí mật không?”

Mạc Vũ ngẩng đầu nhìn về phía Lưu Thủy Nguyên, liền thấy Lưu Thủy Nguyên cũng đang nhìn mình, nhưng sau khi chạm vào ánh mắt cô thì liền vội vàng dời đi nơi khác.

Mẹ kiếp, biểu hiện như vậy là sao? Chẳng lẽ là đang thẹn thùng à?

Lưu Thủy Nguyên nhìn đi chỗ khác một lúc, lại gật đầu nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ không nói ra ngoài.”

Mạc Vũ nghe thấy như vậy liền yên tâm không ít. Vì thế bây giờ cô cũng không cần phải ở lại đây nữa: “Chuyện đó cậu không cần phải suy nghĩ đến nguyên nhân gì đặc biệt cả, còn vì sao tôi phải làm vậy thì cậu cũng không cần phải hỏi nhiều, tóm lại cậu chỉ cần giúp tôi giữ bí mật là được, thôi không nói nữa, cậu cứ ở lại đây mà học đi, tôi đi trước.”

Sau khi Mạc Vũ nói xong, không chờ Lưu Thủy Nguyên trả lời thì đã đi mất.

Lưu Thủy Nguyên chắc hẳn là sẽ không nói chuyện này ra ngoài chứ nhỉ? Dù sao đi nữa, nếu làm lộ ra ngoài thì cậu ta cũng không có chỗ nào tốt, đúng không?

Mạc Vũ nghĩ đến đây thì cũng liền không nghĩ nữa, một mình đi về phòng ngủ, nhưng lúc này phòng ngủ cũng chỉ có một mình Lương Thanh Bằng, những người khác đều không có mặt. Nói thật, những lúc chỉ có Mạc Vũ và Lương Thanh Bằng đơn độc ở chung với nhau thì vẫn rất ngại ngùng. Dù sao đi nữa chuyện mất mặt nhất trên đời kia cũng đã bị Lương Thanh Bằng bắt gặp, điều này khiến cho Mạc Vũ căn bản là không dám đối diện với Lương Thanh Bằng.

Nhưng bây giờ cô đã quay về phòng ngủ, cũng không thể nào cứ vô duyên vô cớ như vậy mà bỏ đi? Chỉ có thể căng da đầu, mở máy tính, chơi trò chơi giảm bớt một chút không khí xấu hổ trong phòng ngủ lúc này.

Lúc này Lương Thanh Bằng đột nhiên chuyển động, cậu ta ngồi xuống bên cạnh Mạc Vũ, sau đó nhét vào túi Mạc Vũ một thứ gì đó. Sau đó thì thầm một câu: “Trước khi làm chuyện đó, cậu sử dụng cái này thì sẽ không bị thương.”

Mạc Vũ hơi hơi sửng sốt, lấy thứ đồ kia ra từ trong túi một cách cứng nhắc, chỉ thấy trên bề mặt viết mấy chữ “dung dịch bôi trơn”. Mạc Vũ sợ đến nỗi trực tiếp ném nó lên trên bàn, hỏi một câu: “Cậu, cậu... đưa cái này cho tôi để làm gì?”

Lương Thanh Bằng vẻ mặt đứng đắn nghiêm túc, nói: “Tuy rằng hai cậu là tự nguyện, nhưng trực tiếp thô bạo như vậy thì không nên, cho nên trước khi làm, thì phải học dùng cái này, tôi nghe người ta nói là rất có công hiệu.”

Mẹ kiếp, anh chàng ấm áp Lương Thanh Bằng này có cần ấm đến mức như vậy không? Ngay cả loại chuyện như vậy mà cậu ta cũng muốn can dự? Huống hồ cậu ta hiểu rõ thứ này như vậy, chẳng lẽ cậu ta là thụ hay sao? Cho nên mới từng sử dụng cái này?

Mạc Vũ không cẩn thận, lại đặt cõi lòng mình vào trạng thái dâng trào. Lương Thanh Bằng thấy cô ngây người, liền hỏi một câu: “Làm sao vậy?”

Mạc Vũ vội vàng phục hồi tinh thần lại, nói: “A, không có gì, cái này cảm ơn ý tốt của cậu, lần sau chúng tôi sẽ thử xem sao.”

Thử xem.. thử em gái cậu ấy, Mạc Vũ, tự mày nói xem, mày có tiện miệng hay không?!

Mạc Vũ lại bắt đầu âm thầm chửi mắng bản thân, nhưng bề ngoài vẫn ra vẻ ngoài cười trong không cười, cất chai thuốc bôi trơn kia vào một góc kín đáo trong tủ quần áo của mình.

Sau đó thì không khí trong phòng ngủ lại càng xấu hổ hơn, Mạc Vũ thật sự rất muốn tìm một khối đậu hủ rồi đập đầu vào đấy, chết cho xong, bây giờ vẫn không thể nói rõ với Lương Thanh Bằng, vì thế cũng cứ mặc kệ hắn suy nghĩ vớ vẩn vậy. May mắn là bầu không khí xấu hổ này không kéo dài được bao lâu, Lâm Duyệt Phàm đột nhiên gửi tin nhắn hẹn cô đi chơi bóng.

Cô đương nhiên đạo nghĩa không thể chối từ, lập tức nhận lời, cô không muốn tiếp tục ở cùng một phòng ngủ, sống trong bầu không khí xấu hổ mơ màng này với Lương Thanh Bằng nữa.

Sau khi Mạc Vũ đến nơi, thì đã phát hiện Lâm Duyệt Phàm đánh bóng rổ một mình trên sân bóng, hơn nữa hoàn toàn là vì muốn trút giận, mỗi lần vào rổ đều là quyết liệt, chuẩn xác và tàn nhẫn.

Mẹ kiếp, chuyện gì thế này? Hắn làm sao vậy?

Lúc này khí thế của Lâm Duyệt Phàm đặc biệt vô cùng sắc bén, khiến cho Mạc Vũ suýt chút nữa là muốn bỏ chạy, ngặt nỗi Lâm Duyệt Phàm vừa quay đầu lại, thì đã thấy Mạc Vũ. Mạc Vũ cũng chỉ có thể căng da đầu đi qua.

“À, sao hôm nay đột nhiên lại hẹn tôi đến đây đánh bóng rổ thế này?” Mạc Vũ ngoài cười trong không cười, nói. Trong lòng lại có chút hốt hoảng. Lâm Duyệt Phàm cả khuôn mặt đều âm u, lỡ như chọc cho hắn không vui, Mạc Vũ có cảm giác mình sẽ bị chết rất thê thảm.

Trong lòng còn đang thầm mắng, rốt cuộc là cái tên khốn kiếp nào, đang yên đang lành chạy đi chọc vào Lâm Duyệt Phàm thế này, thật là đáng chết.

“Hôm nay cậu đi thư viện với Lưu Thủy Nguyên à?” Lâm Duyệt Phàm hỏi, Mạc Vũ có hơi sững sờ, liền vô thức gật đầu.

Chuyện này là thế nào? Không phải người chọc giận hắn là mình đó chứ? Hơn nữa chuyện mình đi thư viện với Lưu Thủy Nguyên, sao có thể khiến hắn không vui được? Nói cứ giống như mối quan hệ của bọn họ là có thật vậy! Chuyện này nghĩa là sao?

Mạc Vũ vốn đã nghĩ được câu nói tiếp theo, nhưng không ngờ rằng Lâm Duyệt Phàm vừa nói xong thì đã ném quả bóng cho Mạc Vũ. Mạc Vũ theo phản xạ có điều kiện nhận lấy quả bóng.

Dưới sự đích thân dạy dỗ của Lâm Duyệt Phàm, Mạc Vũ ít nhiều cũng học được một chút da lông.

Lâm Duyệt Phàm lạnh lùng nói một câu: “Đến đây.”

Mạc Vũ bất đắc dĩ đành phải theo đuôi Lâm Duyệt Phàm trút giận, tuy rằng cô cũng không quá xác định Lâm Duyệt Phàm rốt cuộc là đang tức giận cái gì. Hai người tiến hành một hồi so đấu một chọi một trên sân bóng. Thực ra căn bản cũng không gọi là so đấu gì, bởi vì toàn bộ quá trình đều là Lâm Duyệt Phàm hành hạ Mạc Vũ, không cho Mạc Vũ bất cứ một cơ hội ném bóng vào rổ nào.

Nhưng mà Mạc Vũ cũng chỉ có thể chấp nhận số mệnh, khi Mạc Vũ đã mệt đến nỗi thở không ra hơi, trực tiếp nằm vật ra đất há miệng thở hổn hển. Lâm Duyệt Phàm cũng ngồi xuống bên cạnh Mạc Vũ, sau đó đột nhiên mở miệng nói một câu: “Tôi thích cậu.”

Mạc Vũ vừa nghe, cả người đều không ổn.

Mẹ kiếp, tình... tình huống này là như thế nào? Cô bị Lâm Duyệt Phàm coi như nam sinh mà tỏ tình à?

Mạc Vũ nghe thấy mà ngây người, hoàn toàn là vẻ mặt ngơ ngác, cho đến khi cô phục hồi tinh thần lại, thì chỉ còn thấy được bóng dáng Lâm Duyệt Phàm thảnh thơi bỏ đi.

Có phải mình xuất hiện ảo thính rồi không? Lâm Duyệt Phàm sao có thể tỏ tình với mình được?

Sau khi Mạc Vũ quay về, còn âm thầm quan sát Lâm Duyệt Phàm một chút, quả thật không có chỗ nào không ổn, tuy rằng trong lòng có chút hụt hẫng nho nhỏ, nhưng cô vẫn khẳng định bản thân mình gặp ảo thính, mới có thể nghe thấy Lâm Duyệt Phàm tỏ tình với mình, vì thế cũng không để chuyện này ở trong lòng.